Lê Văn Vân không vội vàng đi vào mà đứng ở cửa chú tâm lắng nghe.

“Lý Quyên, cô đừng quá đáng.” Trần Vũ to tiếng nói: “Cô sinh Nhạc Nhạc xong, vừa đến đây đã bỏ đi với người đàn ông này, bây giờ cô thấy tôi có chút tiền, cô liền dẫn người đàn ông này về đây, đã vậy lại còn muốn phân chia tài sản của tôi.

Cô còn biết xấu hổ hay không!”

“Tên nhóc kia, nói chuyện cho đàng hoàng vào? Muốn ăn đánh phải không?” Một người đàn ông rống lên.

“Mẹ mày, có bản lĩnh thì đánh chết tao đi.” Trần Vũ lớn giọng nói.

Lý Quyên cười lạnh nói: “Tại sao tôi phải bỏ đi? Còn không phải là do trước đây tôi không hiểu chuyện đi gả cho anh à? Nhạc Nhạc là con của tôi, chúng ta còn chưa ly hôn.

Về mặt pháp lý mà nói, chúng ta vẫn chưa ly hôn.

Tiền anh kiếm được sau khi kết hôn thì một nửa là của tôi, căn nhà này có một nửa là của tôi, với lại tiền tiết kiệm của anh nữa!”

Cách đó không xa, Lê Văn Vân ngẩn người.

Người tên Lý Quyên này là người vợ mà Trần Vũ cưới khi anh ấy còn ở nông thôn.

Anh bỗng nhiên phát hiện trên đời này có khá nhiều người không biết xấu hổ.

Da mặt của Lý Quyên quả thực giống với Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng, thậm chí còn có phần hơn.

Chỉ khác là sau khi ly hôn, Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng phát hiện ra rằng Lê Văn Vân rất giàu, nên muốn được chia một bát canh.

Còn Lý Quyên này lúc mới lên thành phố đã bỏ rơi chồng con để chạy trốn, để lại Nhạc Nhạc mang trong mình căn bệnh bẩm sinh, khiến Trần Vũ một thân một mình lo toan mọi thứ.

Bây giờ nhờ người thân mà cô ta phát hiện Trần Vũ có tiền, lại chạy tới đây muốn chia một nửa, như vậy không phải là quá đáng lắm sao.

“Cô nằm mơ đi!” Trần Vũ cười lạnh nói: “Tiền của tôi một hào cũng không liên quan đến cô!”

“Anh Trần Vũ.” Lúc này, một giọng nói khác lại vang lên: “Tôi là luật sư của cô Lý Quyên.

Về mặt pháp lý, cô Lý Quyên và anh vẫn là quan hệ vợ chồng, hai người chưa làm thủ tục ly hôn.

Vì vậy tài sản, tiền tiết kiệm hiện tại của anh đều có thể được tính là tài sản sau hôn nhân.

Đương nhiên, một nửa số đó nên được trao cho cô Lý Quyên.

Nếu anh đưa ngay bây giờ, mọi người sẽ thoải mái.

Còn nếu anh không đưa, đi tới bước pháp luật.

Mọi người đều lãng phí thời gian!”

“Các người muốn kiện thì kiện đi, tôi không tin trên đời này không có pháp luật.” Trần Vũ chửi mắng.

“Nhóc con, mày không đưa đúng không!” Giọng nói dọa nạt Trần Vũ trước đó lại vang lên: “Được, nếu mày không đưa thì hãy nghĩ đến sự an nguy của con mình, còn nữa mày đừng mong ngủ yên được một ngày nào, thứ tao có chỉ là thời gian để chơi với mày! Mày có biết tao đang giao du với ai không? Dương Hải, anh Hải, mày đã từng nghe qua chưa.

Ở thành phố này, chắc mày đã nghe nói về người này rồi phải không, mày đủ sức chọc vào không?”

Nghe đến đây, Lê Văn Vân bước tới, đẩy cửa đi vào.

Anh nhìn chính giữa phòng khách của căn phòng.

Trong phòng khách, Trần Vũ đang ngồi trên ghế sô pha ôm Nhạc Nhạc, một người đàn ông đeo kính, cầm túi hồ sơ ngồi đối diện với họ, trên tay cầm một tờ thỏa thuận.

Cùng lúc đó, một người đàn ông với cánh tay xăm trổ đầy mình đứng đó.

Bên cạnh anh, là một người phụ nữ trang điểm đậm!

Người phụ nữ ngoại hình khá ổn.

Chắc đấy là Lý Quyên!

Ngoài ra còn có vài tên côn đồ đang đứng đó, yên lặng nhìn Trần Vũ.

“Uầy.

Náo nhiệt ghê.” Lê Văn Vân vừa cười vừa nói với Trần Vũ.

Trần Vũ vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Lê Văn Vân.

Anh ấy ôm chặt Nhạc Nhạc, bởi vì sợ hãi, Nhạc Nhạc còn đang khóc.

Khi thấy Lê Văn Vân bước vào, người đàn ông với cánh tay xăm trổ cau mày nói: “Mày là ai, ở đây có chuyện của mày à, mau biến đi!”

Lê Văn Vân thờ ơ nhìn anh ta một cái, sau đó đi tới bên cạnh Trần Vũ nói: “Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, bảo cậu kết thúc mọi chuyện với người phụ nữ này đi.

Trên đời này thiếu ai không biết, nhưng sẽ không thiếu những kẻ vô liêm sỉ!”

“Ý anh là gì?” Lý Quyên trừng mắt nhìn Lê Văn Vân.

“Tôi có ý gì cô không nghe ra à?” Lê Văn Vân nhướng mày nhìn cô ta nói: “Ý tôi là cô là loại phụ nữ không biết xấu hổ, làm sao mà cô lại trở về với ý tốt được, nhiều năm như vậy, Nhạc Nhạc bị bệnh, Trần Vũ hàng ngày làm việc bán sống bán chết trên công trường để kiếm tiền cho Nhạc Nhạc hóa trị, bây giờ khó khăn lắm anh ấy mới có một công việc tốt hơn, bệnh của Nhạc Nhạc cũng được chữa khỏi, cô lại dám quay về đòi tiền, muốn chia tài sản, da mặt cô còn cần không vậy?”

Lý Quyên trừng mắt, người đàn ông xăm trổ bên cạnh bước tới, chỉ vào Lê Văn Vân và nói: “Mẹ mày đang nói chuyện với ai đấy?”

“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa.” Vị luật sư ngồi bên kia cười nói: “Này anh bạn, anh nói mấy điều này dù thật hay không cũng vô dụng, bọn họ không ly hôn, tất cả những gì Trần Vũ có được, đều là tài sản sau kết hôn! Hơn nữa, chuyện này là chuyện của vợ chồng bọn họ, hình như không liên quan gì đến anh!”

“Đây là cái gì?” Lê Văn Vân hỏi, cầm hai tập tài liệu trên bàn lên.

“Một là thỏa thuận ly hôn, hai là thỏa thuận phân chia tài sản.” Luật sư cười nói.

“Là một luật sư, anh thực sự nhận bất kỳ án kiện nào sao?” Lê Văn Vân nhìn anh ta hỏi.

Luật sư nhún vai tỏ vẻ không hề gì.

Lê Văn Vân cười nhẹ.

Trúng rồi!

Anh trực tiếp xé bản thỏa thuận phân chia tài sản.

“Thằng nhóc, mày đi tìm cái chết à!” Sắc mặt của người đàn ông xăm trổ thay đổi.

“Anh là ai, chuyện giữa Trần Vũ và tôi có liên quan gì đến anh.” Lý Quyên trừng mắt hỏi Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cười nhạt, thả tờ giấy bị xé rách xuống đất, nhàn nhạt nói: “Tôi là ông chủ của Trần Vũ.”

Đồng tử của Lý Quyên hơi co lại.

Trần Vũ hiện làm việc tại Thịnh Thế, cô ta biết rằng Thịnh Thế là công ty logistics lớn nhất ở Giang Thành, giá trị khoảng hai trăm triệu tệ.

Đối với những người bình thường như họ mà nói.

Giá trị này quả thực là tương đương với khủng bố.

Nhất thời hai người đều không nhịn được mở to miệng.

“Có tiền muốn làm gì cũng được hả?” Lý Quyên cuối cùng yếu ớt nói.

“Tôi sẽ nói rõ cho cô biết, cô sẽ không lấy được một xu nào.” Lê Văn Vân nói.

Anh nhìn người đàn ông xăm trổ nói: “Nếu vừa nãy tôi nghe không nhầm, anh đi theo Dương Hải phải không? Anh tên là gì?”

“Tao tên là Chu Thuận, mày có thể đi nghe ngóng xem!” Người đàn ông xăm trổ cười lạnh nói.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Chu Thuận, tôi biết rồi, tôi sẽ đến gặp Dương Hải để hỏi chuyện.

Các người có thể cút đi rồi, nếu muốn kiện thì có thể kiện.

Bộ phận pháp lý của công ty chúng tôi mở rộng cửa chào đón.

Có chuyện gì thì cứ đến Thịnh Thế, nói chuyện với những người trong bộ phận pháp lý, đừng đến quấy rối Trần Vũ!”

Chu Thuận cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Ý của mày là gì? Mày biết anh Hải?”

Khi hai người đang nói chuyện, một người phía sau anh ta nhìn thấy Lê Văn Vân, đột nhiên thay đổi sắc mặt, đi đến trước mặt Chu Thuận, nói nhỏ: “Anh Thuận, hình như tôi nhớ ra rồi, hồi trước ở quán net, đây chính là người đã đánh anh Hải đến mức nhập viện.

Khi đó...”

Anh ta nghĩ ngợi một lúc, không dám nói ra sự thật, bèn nói: “Nhưng sau đó anh Hải đã nói với chúng ta, sau này nhất định đừng chọc vào anh ta...!Nếu chuyện này đến tai anh Hải, chúng ta có thể sẽ tiêu đời!”

Lúc Chu Thuận nghe xong điều này, cả người không khỏi run lên.

Lê Văn Vân nghe thấy lời bọn họ nói, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười của Lê Văn Vân, vẻ mặt của Chu Thuận càng trở nên khó coi hơn, anh ta bước đến bên cạnh Lê Văn Vân rồi nói: “Người anh em, xin lỗi, tôi thật sự không biết anh và anh Hải có quan hệ này, vậy đi, tôi không muốn số tiền này nữa, sau này chúng tôi cũng hứa sẽ không quấy rối Trần Vũ, anh xem, có thể nào đừng nói chuyện này với anh Hải được không?”

“Không muốn nữa?” Lý Quyên mắng: “Chu Thuận, đây là mấy chục vạn đó? Anh không cần nữa ư!”

Mọi chuyện đều ổn đến khi nghe thấy câu này, thực sự không nói nên lời.

Phải là một người phụ nữ vô liêm sỉ đến mức nào mời có thể nói ra những lời như vậy!

“Bốp!” Chu Thuận nghe thấy câu nói của Lý Quyên, vô cùng kinh hãi, liền vội vàng tát vào mặt Lý Quyên, anh ta lớn tiếng chửi rủa: “Câm miệng ngay cho tôi!”

Lý Quyên bị tát một bạt tai, khuôn mặt đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là vì sao..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play