Về chuyện xảy ra với Giang Thành, Lê Văn Vân hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, anh đưa mắt nhìn về phía người ở trên ghế sôpha trong phòng, chân mày hơi nhíu lại.
Hoàng Thi Kỳ liền xoay người muốn chạy trốn.
“Số hai, gặp cũng gặp rồi, còn chạy trốn gì nữa?” Một giọng nói trong phòng bình tĩnh phát ra.
Hoàng Thi Kỳ cười khổ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía trong phòng nói: “Ông nội Trác.”
“Còn biết gọi ông là ông.” Một ông già hừ lạnh một tiếng từ trong phòng.
Ông ta thoạt nhìn qua rất già, đầu tóc hơi bạc, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, nhưng khi ngồi thì thân thể rất thẳng.
Ông ta tên là Trác Nhất Minh, là quân đoàn trưởng của Người Gác Đêm Hoa Hạ, cũng là người có địa vị cao nhất trong đó.
Đương nhiên, ông ta còn có một biệt hiệu khác, gọi là: “Vô địch Thế Kỷ!”
Đúng vậy, Vô địch Thế Kỷ.
Nói cách khác, Trác Nhất Minh chính người có năng lực võ thuật cao nhất trên thế giới này, đến nỗi không ai chi phối được.
Tất cả bản lĩnh của Lê Văn Vân, đều là do ông ta cùng với mấy ông già bà cả khác dạy.
Bọn họ là nhóm Người Gác Đêm sớm nhất ở Hoa Hạ, cũng đã trải qua không biết bao nhiêu chiến dịch.
Ngồi ở bên cạnh Trác Nhất Minh là một ông già nom bộ dáng rất ngây ngô hiền hậu.
Ông ta vui vẻ nằm trên ghế sôpha, trên mặt nở nụ cười, trông không hề giống Trác Nhất Minh.
Nhưng Lê Văn Vân biết, ông già tên Vương Hồng này mới là đầu tàu thật sự của Người Gác Đêm.
Những quyết sách then chốt của Người Gác Đêm Hoa Hạ đều do ông ta làm ra cả.
“Ông tới đây làm gì?” Lê Văn Vân sờ sờ mũi, hỏi.
“Hừ, cậu hỏi tôi tới chỗ này làm gì hả?” Trác Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, đáp: “Vậy cậu hỏi thử Hoàng Thi Kỳ, sau cái nhiệm vụ ba năm trước, cậu mất trí nhớ thì tôi cũng không quan tâm, nhưng Hoàng Thi Kỳ thì nó làm cái gì? Ba năm rồi, suốt ba năm cũng không biết trở về thăm lão già này một lần!”
“Còn cậu nữa, cái thằng chó đẻ này...” Ông ta trừng mắt nhìn về phía Lê Văn Vân, mắng: “Cậu khôi phục trí nhớ rồi cũng không gọi cho lão được một cú nữa hả?”
Lê Văn Vân sờ mũi, bĩu môi nói: “Nói mà không biết ngại! Tôi không liên lạc ông? Chứ không phải ông kêu tôi khỏi quay về à? Tôi cũng không biết ông nghĩ thế nào, có danh vô địch Thế Kỷ, vậy mà lại đi sợ một gia tộc Dempsey.
Ông không dám chọc thì để tôi làm cho, để ông đây ném hết toàn bộ tro cốt của gia tộc Dempsey!”
Lý Tiểu U và Phạm Nhược Tuyết đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, Phạm Nhược Tuyết lại thở dài một hơi, nói: “Tôi biết ngay là sẽ thế này.”
Trác Nhất Minh trừng mắt, ông ta vuốt vuốt ống tay áo, toan đứng lên, nhưng Vương Hồng kế bên lại xua tay, bảo: “Được rồi, đừng có ầm ĩ nữa.
Nói chuyện chính đi!”
Trác Nhất Minh nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Chờ sau khi trở về, ông đây sẽ dạy dỗ cậu cho ra ngô ra khoai!”
Vương Hồng thở dài một hơi, nói: “Lê Văn Vân, sau khi cậu biết tin tức này cũng không trở về tra hỏi chúng tôi, cũng không có giơ đao giết đến Châu Âu, chứng minh bản thân cậu vẫn hiểu rõ ảnh hưởng của chuyện này.
Cậu, Thi Kỳ, Đường Đường đều là do mấy lão già chúng tôi nhìn từ nhỏ tới lớn.
Đường Đường mỗi ngày lén lão hút thuốc, mỗi ngày đánh đấm bên cạnh lão, thằng bé ra đi, lão so với các cậu càng đau lòng, nhưng có đôi khi chúng ta lại không có lựa chọn nào khác.”
Ông ta nói đến đây lại bổ sung thêm: “Chúng ta không công bố chuyện của cậu với mọi người thật ra cũng chính là ngầm thừa nhận.
Có vài mối thù cậu có thể tự mình đi báo.”
Lê Văn Vân sờ mũi, không nói gì.
“Hừ!” Trác Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.
“Được rồi, nói chuyện chính đi!” Lê Văn Vân nhìn Vương Hồng và Trác Nhất Minh, nói: “Hai người các ông đích thân đến Yến Kinh là có chuyện lớn gì à?”
“Ừ, quả thực nghe ngóng được một ít tin tức.” Vương Hồng nói: "Chỉ là thời gian còn chưa xác định mà thôi, nhưng là có thể rõ ràng việc này không thua gì lần náo động sáu năm trước.”
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ liếc nhau một cái.
Lần náo động sáu năm trước, Lê Văn Vân trở thành Người Gác Đêm số không của Hoa Hệ, là đánh một trận ở thế giới ngầm mà chân chính thành danh.
“Bao lâu?” Anh hỏi.
“Dài thì một năm, ngắn thì nửa năm.” Vương Hồng bình tĩnh trả lời: “Nếu đến thời khắc mấu chốt, Trảm Hồng đao sẽ ra khỏi vỏ.
Cho nên lúc này đến đây cũng là bàn giao.”
Chân mày Lê Văn Vân nhíu chặt, anh đưa mắt nhìn về phía Trác Nhất Minh.
Trảm Hồng đao, cái tên số một trên sách vũ khí là thanh đao thuộc về Trác Nhất Minh.
Tuy là ông ta có danh xưng vô địch Thế Kỷ, nhưng cũng có người nói, đời này của ông ta, sinh mệnh cạn kiệt, chỉ có thể vung ra một đao, mà đao này chém xong, Trác Nhất Minh nhất định sẽ chết.
“Nếu như Trảm Hồng đao tuốt vỏ, Người Gác Đêm sau này sẽ giao vào trong tay cậu!” Vương Hồng nhìn Lê Văn Vân, khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Lần này cậu điểm danh chọn ra mấy người để tôi xem thử.
Ngô Nghiêu kia căn cơ cũng không tệ, rèn luyện cho tốt thì có thể kham nổi nhiệm vụ lớn, về phần Khương Vĩ thì đầu óc cũng được lắm, để đích thân tôi bồi dưỡng cậu ta!”
“Đừng có làm như để lại di ngôn vậy!” Lê Văn Vân khoát tay, nói: “Ít nhất còn thời gian nửa năm, vẫn còn sớm lắm.”
Vương Hồng cười cười, nói: “Cho nên chúng tôi không cho cậu trở về Người Gác Đêm cũng có nguyên nhân này, để cho cậu hưởng thụ thêm chút cuộc sống thoải mái ở thành phố, chứ đeo cái danh Người Gác Đêm mà đi, mệt lắm!”
Lê Văn Vân có hơi phiền muộn.
Anh khoát khoát tay, nói: “Trời có sập xuống cũng có những người trẻ chúng tôi đỡ, nếu chuyện không hay xảy ra thật, tôi sẽ chém một đao đó thay lão già kia!”
“Coi như nhóc con cậu còn có chút lương tâm.” Trác Nhất Minh cười lạnh nói: “Nhưng mà không cần đâu, chút trình độ của cậu đi chém Hạ Lan Sơn còn được, còn thật sự muốn...”
Vương Hồng khoát tay, cắt ngang lời ông ta.
“Chuyện thứ hai, huân chương ba năm trước đã phát xuống rồi, còn có một số thứ ba năm nay mấy cô cậu nên có đều ở bên kia.” Vương Hồng chỉ một cái rương cách đó không xa, sau đó liền ném hai khối huân chương Kim Sắc về phía Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ.
Huân chương Kim Sắc gần với huân chương Tinh Diệu, nhưng huân chương Tinh Diệu muốn trao phải cần Liên hiệp Người Gác Đêm thế giới thảo luận mới trao được, cho đến giờ cũng mới có ba miếng được trao thôi.
Miếng thứ nhất thuộc về Dempsey, miếng thứ hai thuộc về Trác Nhất Minh.
Còn miếng thứ ba, chính là cái mà Lê Văn Vân mới chụp được.
Huân chương màu vàng kim anh và Hoàng Thi Kỳ lấy được lần này cũng là tấm huân chương đã đến trễ ba năm.
Sau khi nói xong, Vương Hồng đứng dậy, nói: “Chủ yếu chính là hai chuyện này, chúng tôi cũng phải đi rồi, ngoài ra, nhớ phải bảo vệ tốt cho Vương Giai Kỳ.
Cô gái này rất quan trọng!”
“Đi liền luôn á?” Lê Văn Vân có hơi ngạc nhiên.
“Sao hả, ngứa đòn nên muốn tôi đánh cho một trận hay gì?” Trác Nhất Minh trừng mắt hỏi.
Lê Văn Vân: “...”
Tiễn Trác Nhất Minh và Vương Hồng đi rồi, Phạm Nhược Tuyết mới nói: “Dạo này người của thế giới ngầm hoạt động càng ngày càng thường xuyên, đặc biệt là người của Hồng Nguyệt, hai ông cụ cũng là phòng trước tính sau.”
Lê Văn Vân nhíu mày, nói: “Vẫn là câu nói cũ, nếu thật sự đến ngày đó, tôi sẽ giúp ông già chém một đao kia, cho dù là chết thì tôi cũng không tốn công đi giúp lão quản lý Người Gác Đêm đâu.”
Sau đó, anh lại nhìn về cái rương gỗ kia, nói: “Mấy thứ này mấy người lấy dùng đi, chứ bọn chúng đối với tôi bây giờ mà nói cũng không có tác dụng.”
Anh nói rồi thì trở về phòng.
Lý Tiểu U nhìn bóng lưng Lê Văn Vân, nói: “Anh Lê Văn Vân hình như không được vui.”
Hoàng Thi Kỳ thở dài một hơi, nói: “Lê Văn Vân ban đầu là do ông nội Trác đem về từ trong tù rồi đưa đến Người Gác Đêm, tính của ông nội Trác cũng như con nít vậy, tuy là bình thường hai người cứ cãi nhau chí chóe, nhưng quan hệ của bọn họ thực ra rất tốt, thân như cha con, có lẽ là Lê Văn Vân nghe mấy câu hồi nãy nên trong lòng có hơi khó chịu, nhưng mà anh ta ngủ một giấc thì chắc là không sao nữa đâu.”
Lý Tiểu U lầu bầu nói: “Được rồi.”
...!
Cùng lúc đó, Lê Văn Vân xếp bằng ngồi trong phòng, anh nhắm mắt, sắc mặt từ từ khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Suốt đêm Lê Văn Vân không nói chuyện, qua ngày thứ hai, anh mới mở mắt.
Sau một đêm, anh dường như khôi phục lại không ít, so với bình thường còn dậy sớm hơn một tẹo, sau khi rửa mặt đơn giản xong liền ra cửa, chạy về phía công ty.
Đến công ty, anh lại đi tới trong phòng tiêu thụ, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mọi người trong đó nhìn về phía anh đều có chút kinh ngạc.
Trong lòng Lê Văn Vân có hơi là lạ, nhưng anh cũng không quá để ý rồi chạy tới chỗ của mình, đặt mông ngồi xuống, sau đó lại nhìn về phía Lâm Nhã bên cạnh, nói: “Buổi sáng tốt lành!”
Mặt của Lâm Nhã hơi ửng hồng, sau đó khẽ nói: “Ngày hôm qua...!cảm ơn anh nha, tại vì...!công việc này tôi đã được vào chính thức rồi, nhưng mà trích phần trăm thì phải tháng sau công ty mới phát cho tôi, đến chừng đó tôi mới có thể cho anh được.”
Lê Văn Vân cười cười, nói: "Không sao đâu, tôi không cần gấp.”
“Mà mấy người đó cứ nhìn tôi một cách kỳ lạ làm gì vậy?” Lê Văn Vân bèn hỏi.
“Anh không biết à, bởi vì anh với tôi lấy số tiền này trở lại, nên bây giờ công ty nhốn nháo cả lên rồi.” Lâm Nhã nói tới chỗ này, sau lại có hơi ngượng ngùng nói: “Lê Văn Vân, buổi chiều sau khi tan làm, tôi mời anh ăn cơm nha!”
Người đẹp đã hẹn thì dĩ nhiên không có lý do từ chối rồi, Lê Văn Vân bèn gật đầu: “Được thôi.”.