Giọng Lê Văn Vân rất bình tĩnh, anh nhàn nhạt nói: “Hai tỷ!”
“Chà!”
Hiện trường lập tức trở nên náo động.
Cái giá này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
Nếu tiếp tục tăng giá thì cũng thôi đi, dù sao giá cả đã nâng lên đến mức như hiện tại, bọn họ đều thấy hơi tê dại rồi.
Nhưng lần tăng giá này là một phát gấp đôi luôn, điều này khiến tất cả mọi người đều nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Bao gồm cả Hứa Giang, lúc này anh ta cũng đực mặt ra.
Vừa rồi, trên khuôn mặt anh ta còn nở nụ cười, trong lòng cũng đang thầm chế giễu đám phú hào kia, nghĩ: “Một đám ngu ngốc không biết nhìn hàng, dùng ba nghìn tỷ mua thanh đao này, bất kể là mình tự sử dụng này hay bán lại cho đám người ở thế giới ngầm đều có thể kiếm lại được một món tiền lớn!”
Nhưng bây giờ, có người đã lên tiếng rồi, hơn nữa còn trực tiếp ra giá gấp đôi!
Hứa Giang là bác sĩ, danh tiếng của anh ta ở Yến Kinh rất lớn, anh ta phục vụ cho rất nhiều phú hào, hơn nữa giá cả cũng rất đắt đỏ.
Có không ít phú hào cũng sẽ trả cho anh ta phí chữa trị cực kỳ đắt để cứu lấy mạng sống, cộng thêm xuất thân danh môn, sư phụ của anh ta cũng là người khá giàu có!
Nhưng anh ta không phải loại giàu có thực thụ.
Một tỷ tệ gần như đã là tất cả tài sản của anh ta rồi.
Lúc này, giá mà Lê Văn Vân đưa ra lập tức khiến anh ta thấy hơi bất lực.
Hầu như tất cả mọi người đều hướng sự chú ý của mình về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân đưa tay lên che mặt mình theo bản năng, Hoàng Thi Kỳ ở bên cạnh cũng vậy.
Bọn họ không muốn bị người khác nhìn thấy ngoại hình của mình lắm.
Nhưng liếc mắt một cái Hứa Giang đã nhận ra Lê Văn Vân.
“Là thằng nhãi này à!” Ánh mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đồng thời, những người đã ra giá trước đó cũng nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt vô cùng không có thiện ý.
Nhưng hiện giờ đang ở buổi đấu giá, anh đang dùng tiền để đo lường nó, còn bọn họ...!không thể ra được cái giá cao hơn.
Hứa Giang hơi không cam tâm, anh ta nghiến răng đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân nói: “Người anh em này, chúng ta cũng đã từng gặp nhau, chi bằng anh nể mặt tôi đi, nhường thanh đao này cho tôi, thế nào? Tôi thật sự rất thích thanh đao này.”
Lê Văn Vân cười khẩy, anh có ấn tượng không tốt về Hứa Giang.
Nếu không có ông cụ Hoàng ngăn lại thì chỉ e buổi chiều lúc ấy Hứa Giang đã bị anh một trận nhừ tử rồi.
Anh xoa mũi mình, nhàn nhạt nói: “Nhường cho anh? Anh là cái thá gì?”
Xung quanh lại nổi lên một trận xôn xao.
Hứa Giang hiển nhiên là rất được người khác yêu thích, lúc này một phú hào dường như đã không thể nhịn được nữa, anh ta cười khẩy một tiếng, nói: “Bác sĩ Hứa, nếu anh thực sự thích thanh đao này, anh cứ đấu giá với anh ta đi.
Tôi có thể cho anh mượn tiền, anh bảo ông cụ nhà các anh trả lại cho tôi là được.”
Người dẫn chương trình nghe bọn họ thảo luận như vậy, trong mắt cô ta càng hiện lên vẻ hưng phấn, động tác giơ búa cũng chậm đi rất nhiều.
“Hai tỷ lần thứ nhất!”
“Hai tỷ lần thứ hai...”
“Được.
Tổng giám đốc Hàn, tôi mượn món tiền đó của anh.
Lúc về tôi sẽ nói với sư phụ tôi, nhất định sẽ trả lại cho anh.” Hứa Giang nghiến răng nói: “Hai tỷ mốt!”
Lê Văn Vân cười gằn, lại giơ chiếc biển lên, nhàn nhạt nói: “Ba tỷ!”
Anh trực tiếp chặn cứng lời của Hứa Giang.
Mỗi lần ra giá đều hơn gần cả tỷ.
Lần tăng giá này lại khiến hiện trường náo động.
“Má nó, điên thật rồi, đúng là điên thật rồi.”
“Chàng trai này có lai lịch thế nào?”
“Dùng ba tỷ mua một thanh đao.
Đây là ba tỷ tệ đó, chúng ta có bao nhiêu người có thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy!”
“Đó là ba tỷ tiền mặt, không phải là một dãy số!”
“Con mẹ nó đúng là hào khí ngút trời!”
Hứa Giang cũng đực mặt ra, trên trán mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra.
Lê Văn Vân bày ra bộ dạng này là đang muốn cạnh tranh sứt đầu mẻ trán với anh ta, anh nhất định phải có được thanh đao này.
Đúng vậy, Lê Văn Vân đúng là có suy nghĩ này, thậm chí còn không tiếc lấy cả tập đoàn Hãn Vũ ra.
Đó là công ty có giá trị hàng trăm tỷ trên thị trường, bây giờ chẳng qua mới chỉ là ba tỷ mà thôi.
“Ba tỷ lần thứ nhất!”
“Ba tỷ lần thứ hai!”
Người dẫn chương trình vẫn đang mong chờ, mong chờ có người đưa ra giá cao hơn.
Giá thành giao càng cao, tiền hoa hồng của cô ta nhận được cũng càng nhiều.
Nhưng điều khiến cô ta hơi thất vọng là không có ai ra giá cao hơn nữa.
Cũng không có chủ động cho Hứa Giang mượn tiền nữa.
Bọn họ biết năng lực của Hứa Giang, trả một tỷ có thể vẫn còn cơ hội.
Nhưng nhiều hơn nữa thì anh ta có muốn cũng rất khó.
Hơn nữa, hầu hết mọi người cũng cho rằng tiêu hơn một tỷ để mua một thanh đao là không đáng.
Thanh đao này nhìn cũng không phải món đồ cổ vô giá gì, chỉ sắc bén mà thôi, hơn nữa vừa nhìn đã biết là đồ công nghệ hiện đại, giá trị sưu tầm cũng không cao.
Người dẫn chương trình thở dài một hơi, nói: “Ba tỷ lần thứ ba!”
“Coong!”
Chiếc búa trong tay cô ta lập tức đập xuống.
Sau đó, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cái giá này cũng đủ rồi, so với giá giao dịch cao nhất của sàn đấu giá này đã gấp gần mấy chục lần.
Tiền hoa hồng mà cô ta nhận được cũng khá khủng khiếp.
Sắc mặt Hứa Giang rất khó coi, anh ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn anh ta với vẻ khinh thường.
Quan hệ của anh và Hoàng Tông Thực rất tốt, Hứa Giang tính toán với ông ta, bản thân anh cũng thấy không vui.
Tốt nhất là Hứa Giang đừng chọc vào mình, nếu anh ta dám thì mình cũng không ngại dạy dỗ anh ta một chút!
Sau khi lần đấu giá đầu tiên kết thúc, nhân viên đã nhanh chóng ôm món đồ đến đưa cho Lê Văn Vân.
Sau khi đưa tận tay Lê Văn Vân, anh ta mỉm cười nói: “Thưa anh, mời anh đưa thẻ ngọc cho chúng tôi một lúc!”
“Không phải trả tiền trực tiếp sao?” Lê Văn Vân hỏi, anh đã lấy sẵn thẻ ngân hàng kim cương của Ngân hàng Tân Hải ra.
“Không cần ạ.” Nhân viên phục vụ nói: “Vì số tiền giao dịch của buổi đấu giá tương đối lớn, trên thẻ ngọc đều có đăng ký tên thật, sau khi giao dịch hoàn thành, chúng ta sẽ tiến hành thanh toán một cách riêng tư ạ!”
Lê Văn Vân ngẩn người, thế lực của sòng bạc ngầm này quả nhiên lớn hơn anh tưởng tượng, thế mà lại không sợ người ta ôm tiền chạy mất.
Nhưng ngay sau đó anh cũng hiểu ra, người có thể vào đây, sau khi đăng ký tên thật, sản nghiệp của bọn họ đều còn đó, muốn tìm cũng không khó.
Anh gật đầu, đưa thẻ ngọc cho nhân viên, nhân viên lấy một chiếc máy không biết là máy gì ra, nhét thẻ ngọc vào để kiểm tra một lát.
Lúc nhìn thấy tên của Hoàng Gia Gia hiển thị trên máy, đầu tiên anh ta hơi ngẩn người, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, gật đầu nói: “Xong rồi ạ.”
Anh ta trả lại thẻ ngọc cho Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó đưa chiếc hộp cho Hoàng Thi Kỳ ở bên cạnh.
Hoàng Thi Kỳ phấn khích mở chiếc hộp ra, vuốt ve vỏ đao tinh xảo, hai mắt lấp lánh.
Bên ngoài hội trường của buổi đấu giá, Ngô Tiến đứng ở đó, trợn tròn mắt nhìn vào màn hình, hàm dưới của anh ta cũng sắp rớt xuống đất vì kinh ngạc.
Anh ta nghiến răng, quyết định rời khỏi chỗ này.
Một là vì sợ lát nữa Lê Văn Vân bước ra sẽ chế nhạo anh ta.
Hai là vì...!quá sốc!
Ba tỷ!
Giá thành giao là ba tỷ tệ!
Anh ta cảm thấy lòng tự tôn của mình đã bị đả kích.
Nếu anh ta biết món đồ này là Lê Văn Vân mua thì không biết biểu cảm của anh ta sẽ đặc sắc như thế nào.
Mà lúc này, vật đấu giá thứ hai cũng đã được đưa lên.
Đó cũng là một thanh kiếm, nhưng là một thanh kiếm cổ làm bằng thanh đồng.
“Thanh kiếm này văn vật của thời chiến quốc, là hàng trong nước, những thứ được bảo tồn như vậy gần như không còn nữa.”
Lê Văn Vân liếc mắt nhìn, hình như buổi đấu giá lần này chuyên về các loại vũ khí.
Nhưng thanh kiếm kia chỉ có giá trị sưu tầm đơn thuần thôi, đối với Lê Văn Vân, nó hoàn toàn không có bất cứ giá trị sử dụng nào.
Còn đối với các nhà sưu tầm thì khó có thể phỏng đoán, cuối cùng món đồ này được người khác mua với giá hai trăm ba mươi triệu.
Đám người lúc trước tranh giành thanh đao Lam Tinh kia không ra giá nữa, điều này cũng khiến rất nhiều người thấy tò mò.
Chẳng mấy chốc mà buổi đấu giá đã đi đến phần cuối, món đồ cuối cùng cũng là đồ cổ, không có quá nhiều sức hấp dẫn với Lê Văn Vân.
Lúc còn chưa kết thúc, bọn họ đã rời khỏi địa điểm đấu giá từ sớm.
Mục đích ra ngoài của bọn họ là muốn xem những người ra giá lúc trước đi như thế nào, sau đó theo dõi, muốn điều tra lai lịch của bọn họ.
Điều khiến bọn họ ngạc nhiên là sau khi những người kia đi ra, có rất nhiều người cũng cùng đi ra ngoài.
Lê Văn Vân chép miệng, nói: “Ha, có vẻ như đã bớt một chút rắc rối cho chúng ta, đám người này hình như muốn cướp đồ.”
Hoàng Thi Kỳ cười nói: “Hình như là vậy, họ muốn đi theo thì trước tiên cứ để bọn họ đi theo đi.
Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta lên tầng ba xem một chút.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Hai người họ lên tầng ba, đưa cho người gác cửa ở tầng ba xem giấy mời, sau đó người gác cổng dẫn bọn họ đến một phòng ba của tầng ba.
Vừa bước vào, hai người đã phát hiện ra Hoàng Gia Gia đang ngồi trong đó, bên cạnh anh ta còn có hai người đẹp.
Rõ ràng là anh ta đã uống rất nhiều rượu, nhưng lúc này anh ta lại rất tỉnh táo, không hề say xỉn một chút nào.
Nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ bước vào, anh ta bước tới, nói với Lê Văn Vân với vẻ mặt thê lương: “Anh Vân của tôi ơi, tôi bảo anh đấu giá đồ không phải là mua món đồ đắt như thế.
Ba tỷ, anh muốn tôi chết hả! Tôi xong đời rồi, lần này đoán chừng ông nội tôi thật sự sẽ đóng băng thẻ ngân hàng của tôi mất!”.