Nhìn tờ séc trong tay, lại nhìn bóng lưng Lê Văn Vân đã đi xa, trong lòng cô ta tưởng chừng như không thể tin nổi!
Số tiền nợ khiến cho cả công ty vô cùng đau đầu, cứ thế đã bị Lê Văn Vân xử lý dễ dàng, điều này khiến cô ta hơi bất ngờ!
Công việc này hình như là công việc đầu tiên của cô ta kể từ khi cô ta đến Trí Đạt, hơn nữa lại còn là nhiệm vụ lớn như vậy.
Trích phần trăm có khoảng tầm một trăm hai mươi vạn, mặc dù đã chia cho Lê Văn Vân một nửa thì cô ta cũng có thể lấy được sáu mươi vạn.
Chuyện trong nhà cô ta có thể giải quyết nhanh chóng.
Nghĩ đến hồi sáng lúc Vương Ý cầu xin Lê Văn Vân, còn cả vẻ mặt khách sáo của Hoàng Gia Gia lúc nãy ở trước mặt Lê Văn Vân khiến cho cô ta không khỏi có chút tò mò về thân phận của Lê Văn Vân.
Ngăn một chiếc taxi lại, cô ta đi thẳng đến công ty.
Nửa giờ sau, cô ta cầm lấy tấm séc thành công về đến công ty.
Trong tổ tiêu thụ, đám người Hầu Bảo Khôn hơi bất ngờ lúc nhìn thấy cô ta trở về, cô gái kia vội vàng qua hỏi: “Lê Văn Vân vừa đi cùng cô đâu rồi?”
Hầu Bảo Khôn cười lạnh một tiếng, nói: “Còn thế nào nữa, đến bệnh viện chứ sao.
Đã bảo là đừng đi rồi, lại còn phải giả bộ so đo nữa!”
Lâm Nhã nghe thấy bọn họ nói chuyện, lắc đầu nói: “Lê Văn Vân có việc nên đi trước rồi, số tiền kia tôi đã lấy về, đây là tấm séc.”
“Hả?”
Trong nháy mắt tất cả mọi người của tổ đều hướng về phía cô ta, Hầu Bảo Khôn sững sờ nói: “Cô nói gì cơ? Cô lấy lại rồi á?”
Lâm Nhã gật đầu nói: “Cũng không phải là tôi lấy lại, chủ yếu là Lê Văn Vân thương lượng, tôi cũng không nói gì cả…”
“Không phải, cô bảo là… cô lấy lại tiền rồi ư?” Hầu Bảo Khôn khiếp sợ nói.
Lúc nãy anh ta còn phát ngôn rằng Lê Văn Vân không biết sống chết, bây giờ… Lâm Nhã lại nói cho anh ta biết rằng đã lấy lại tiền rồi.
“Đúng vậy, đây là tấm séc!” Lâm Nhã giơ tấm séc ra.
Hầu Bảo Khôn vội vàng cầm lấy nhìn nhìn, sau đó khuôn mặt anh ta đờ ra, đặt mông ngồi xuống ghế, đồng thời bên tổ tiêu thụ trong chớp mắt chìm vào yên tĩnh.
…
Lê Văn Vân tất nhiên không biết chuyện xảy ra bên kia, trước tiên gọi cho Hoàng Thi Kỳ một cuộc điện thoại, sau khi Hoàng Thi Kỳ nhận được thì bọn họ mới xuất phát đến nhà ông Hoàng.
Đương nhiên người lái xe là Lê Văn Vân, dù sao Hoàng Gia Gia cũng vừa uống rượu.
Lê Văn Vân đã từng đến nhà ông Hoàng một lần rồi, nhưng khi ấy anh không tiếp xúc với những người nhà họ Hoàng.
Chỗ ông ấy ở là một căn nhà cấp bốn có sân rất rộng, ở Yến Kinh chỗ này là nơi tấc đất tấc vàng, giá trị của căn nhà cấp bốn này ít nhất cũng phải hơn mấy trăm triệu tệ.
Hơn nữa kể cả có tiền cũng chưa chắc đã mua được căn như vậy.
Hoàng Gia Gia đã gọi điện cho Hoàng Tông Thực từ sớm, nói là muốn đưa Lê Văn Vân với Hoàng Thi Kỳ đến, điều này khiến cho ông Hoàng vô cùng vui vẻ, bảo những người giúp việc trong nhà rời đi, chỉ để lại hai đầu bếp.
Lúc Lê Văn Vân vừa mới bước đến trước cửa, Hoàng Tông Thực đang chống gậy.
Bên cạnh ông là một người phụ nữ tầm hai bảy hai tám tuổi, xinh đẹp động lòng người, đó chính là cháu gái của Hoàng Tông Thực, cũng chính là chị gái của Hoàng Gia Gia, Hoàng Hân.
Nhìn thấy ba người Lê Văn Vân đi đến, Hoàng Tông Thực mang vẻ mặt hớn hở chạy ra đón, sau khi đi vào ông cũng không bắt tay với Lê Văn Vân mà cầm cây gậy chỉ vào Hoàng Gia Gia mắng: “Cái thằng nhóc phản nghịch này, mày vẫn còn có mặt mũi về đây à! Lại còn dám ăn nói thô lỗ với Lê Văn Vân, xem tao có đánh gãy chân mày không!”
Sắc mặt Hoàng Gia Gia xanh mét, anh ta vội vàng trốn đi, nói: “Chị, chị cứu em với.”
Đôi mắt dễ thương của Hoàng Hân trừng lớn, liếc anh ta một cái rồi nói: “Em thì đáng đánh!”
“Anh Vân!” Hoàng Gia Gia vội vàng trốn sang bên cạnh Lê Văn Vân.
“Ông Hoàng, được rồi được rồi.” Lê Văn Vân nhanh chóng ngăn Hoàng Tông Thực nói tiếp: “Thằng nhóc cũng không biết mà, sau này ông nói cho nó biết thì thằng bé rất khách sáo với tôi.”
“Thằng nhóc này bị cha mẹ nó dạy hư, ngày nào cũng ra ngoài ăn chơi đàn đúm gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức, Lê Văn Vân, cậu đừng che chở cho nó.” Hoàng Tông Thực trừng mắt nhìn Hoàng Gia Gia nói: “Bây giờ trên người còn có mùi rượu nữa, mới giữa trưa đã chạy đi uống rượu, hôm nay tao không đánh gãy chân mày thì cũng bẻ gãy thẻ ngân hàng của mày.”
Hoàng Gia Gia nghe thấy lời Hoàng Tông Thực nói, cả khuôn mặt liền trở nên xanh mét.
Lê Văn Vân lại nhanh chóng ngăn lại lời Hoàng Tông Thực định nói: “Ông Hoàng, vừa nãy thằng bé còn giúp tôi một chuyện lớn đấy.
Hôm nay tôi đi làm bên Trí Đạt, phải đi thu một số tiền.
Không có Hoàng Gia Gia thì tôi cũng không thu lại được đâu.”
Nghe Lê Văn Vân nói vậy, Hoàng Tông Thực mới trừng mắt liếc nhìn Hoàng Gia Gia, mắng: “Nể mặt Lê Văn Vân, bây giờ tao tạm tha cho mày, cút về phòng nhanh lên.
Tao có chuyện muốn nói với cậu Lê Văn Vân.”
“Được rồi, con cút ngay đây.” Hoàng Gia Gia thấy Hoàng Tông Thực thu tay vào liền chạy thật nhanh vào trong sân.
“Thằng nhãi này bị làm hư mà.” Hoàng Tông Thực mắng.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, không quá để ý.
Thực ra Hoàng Gia Gia cũng không hư hỏng như vẻ bề ngoài.
Ít nhất trong lòng vẫn còn có hiếu.
“Chúng ta vào trong nói chuyện đi.” Hoàng Tông Thực nhìn Lê Văn Vân nói: “Lại nói.
Cũng phải được ba năm rồi cậu không đến thăm tôi.”
“Haiz, có chút chuyện xảy ra, ba năm này chuyện của tôi và Thi Kỳ có hơi phức tạp, cái này liên quan đến bí mật Người Gác Đêm của chúng tôi, tôi không thể nói rõ với ông được.” Lê Văn Vân vừa đi vừa nói.
Hoàng Tông Thực cũng không hỏi nhiều, vội vàng nói: “Sao cậu lại làm việc ở Trí Đạt? Nếu như là vì nhiệm vụ nên cần một thân phận mới thì cậu có thể đến Ngân hàng Tân Hải mà, tôi giới thiệu, đến lúc đó cậu cũng không cần phải đi kiểm tra hay gì gì đấy.”
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Bác sĩ Phạm sắp xếp, có lẽ không chỉ đơn giản là mang cho tôi một chức vụ, có thể đến lúc đó lợi dụng chức vụ này để tiếp xúc với những người khác có cùng nhiệm vụ hay có chuyện liên quan.”
Mặc dù Phạm Nhược Tuyết không nói rõ ràng nhưng đại khái Lê Văn Vân cũng có thể đoán được, Phạm Nhược Tuyết sẽ không bắn tên mà không có đích.
“Được rồi!” Hoàng Tông Thực nói, đi đến phòng khách trong sân nhỏ, ngồi xuống nói: “Đúng rồi.
Lần trước lúc bác sĩ Phạm đến kiểm tra cho tôi có nói là cậu đã kết hôn, đúng không?”
Hoàng Hân bên cạnh cũng tò mò nhìn về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân im lặng nói: “Thể nào cô ấy cũng chạy tới đây nói chuyện này với ông mà.”
“Tháng trước cô ấy đến Yến Kinh này làm nhiệm vụ, tiện thể kiểm tra cho tôi một chút.” Hoàng Tông Thực nói: “Chỉ là nói một số chuyện, nói cái gì mà cậu bị mẹ vợ bắt nạt.”
Lê Văn Vân: “...”
“Haiz, ba năm này tôi bị mất trí nhớ, kết hôn chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.” Lê Văn Vân nói: “Nhưng bây giờ đã ly hôn rồi.”
Nghe thấy đã ly hôn, hai mắt Hoàng Tông Thực và Hoàng Hân hơi sáng lên, Hoàng Tông Thực vội vàng nói: “Ly hôn là tốt, ly hôn là tốt!”
Lê Văn Vân: “...”
Sau đó Hoàng Tông Thực nhanh chóng nói: “Hoàng Hân nhà chúng ta vẫn luôn đợi cậu, nếu cậu đồng ý thì cùng tính đến chuyện kết hôn với Hoàng Hân nhà chúng ta!”
Mặt Hoàng Hân hơi ửng hồng.
Nhưng không mở miệnh nói chuyện.
Cô ta ngồi bên cạnh Hoàng Tông Thực, không nói gì nhiều, dáng vẻ điềm đạm nho nhã.
Lê Văn Vân gãi gãi đầu, nói: “Ông Hoàng, ông đừng lấy chuyện này ra đùa, xấu hổ lắm.”
“Tôi làm gì nói đùa, tôi rất thích cậu, muốn gả cháu gái của tôi cho cậu, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chuyện này có cái gì mà xấu hổ đâu.” Hoàng Tông Thực đập đập cây gậy nói.
Sau đó nhìn về phía Hoàng Thi Kỳ nói: “Thi Kỳ, nếu được thì cô có muốn cân nhắc Hoàng Gia Gia nhà chúng tôi không? Mặc dù nó hơi nghịch ngợm gây sự một chút.
Nhưng cũng không quá xấu xa xấu xí gì!”
Lê Văn Vân cầm chén trà chuẩn bị uống một ngụm, nghe thấy vậy thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước.
Hoàng Hân vội vàng nói: “Ông à, ông đừng nói linh tinh, không ông lại doạ mấy người Lê Văn Vân đi bây giờ!”.
truyện ngôn tình
“Được rồi!” Hoàng Tông Thực cười cười, sau đó ngồi hàn huyên với bọn Lê Văn Vân.
Trong lúc trò chuyện Lê Văn Vân phát hiện ra hình như thể trạng của Hoàng Tông Thực không tốt lắm, mỗi lần nói vài lời, ông ta sẽ dừng lại ho khan một lát.
Nói chuyện được một lúc thì ngoài cửa bỗng vang lên một trận tiếng bước chân, bốn người nhanh chóng ngừng nói chuyện.
Ngay sau đó, một người trẻ tuổi đi giày tây đi đến, anh ta còn đeo một cái hòm thuốc.
Lúc nhìn thấy Hoàng Thi Kỳ với Lê Văn Vân thì vẻ mặt anh ta hơi sững sờ.
Hoàng Hân mở miệnh giới thiệu nói: “Đây là bác sĩ Hứa, Hứa Giang, bác sĩ trị liệu vật lý của ông nội tôi.”
Sau đó cô ta lại giới thiệu cho bác sĩ Hứa: “Vị này chính là Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, là bạn bè của tôi.”
“Chào mọi người!” Biểu cảm của bác sĩ Hứa có hơi lạnh lùng, sau đó nói: “Hôm nay bắt đầu trị liệu vật lý thôi!”
Hình như bác sĩ này không nói nhiều lắm, anh ta bước tới trước mặt Hoàng Tông Thực, thả túi thuốc xuống.
Hoàng Tông Thực nhíu mày, nhìn thoáng qua bác sĩ Hứa, sau đó nói với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân à, tôi nói thật đấy, Hoàng Hân cũng rất thích cậu, tôi cũng thích cậu, tốt nhất cậu nên cân nhắc một chút.”
Nghe thấy lời Hoàng Tông Thực nói, Hứa Giang nhìn liếc qua Hoàng Hân, sau đó lại nhìn về phía Lê Văn Vân, trong mắt thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo lập loè.
Anh ta không định đi ra ngoài mà đến vịn Hoàng Tông Thực dậy đến một cái ghế sô pha, bắt đầu mát xa toàn thân cho Hoàng Tông Thực.
Hoàng Hân cười khổ một tiếng.
Lặng lẽ nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Anh đừng để ý đến lời ông nội tôi nói, vị bác sĩ Hứa này vẫn luôn theo đuổi tôi, ông nội tôi không thích anh ta lắm, vừa rồi ông nội tôi chỉ cố ý nói vậy chọc tức anh ta thôi, nhưng kỹ thuật y dược của anh ta rất tốt, ở Yến Kinh cũng có danh tiếng.”
Lê Văn Vân với Hoàng Thi Kỳ tức cười, anh nhìn về phía Hứa Giang.
Một lúc lâu sau, lông mày anh liền nhíu chặt lại, nhìn Hoàng Hân hỏi: “Hoàng Hân, cụ ông bắt đầu ho khan từ lúc nào?”
“Gần nhất là nửa tháng.” Hoàng Hân nói: “Sau lần trước khi bác sĩ Phạm vội vàng đến kiểm tra thân thể cho ông một lát.
Nói cần phải tìm vật lý trị liệu cho ông, nên chúng tôi đã tìm đến Hứa Giang.
Làm sao vậy? Mỗi lần sau khi cô ấy đến kiểm tra một lát thì bệnh của ông sẽ ổn định hơn một chút, nhưng qua một lúc sẽ bắt đầu ho khan lại…”
Đôi mắt Lê Văn Vân đột nhiên nhíu lại, nhìn Hứa Giang, sau đó đứng dậy đi tới, đặt tay lên bờ vai anh ta, nắm chặt..