Một cô gái trẻ có dáng người hơi nóng bỏng còn đứng ở trong phòng, cô ta trừng mắt lườm Liễu Bạch rồi nói:
"Đáng đời, anh đi theo ông nội luyện tập nhiều năm như vậy, thế mà không đánh bại được một người bình thường! Trái lại còn bị người ta đánh thành thế này."
Người nói chuyện là em gái của Liễu Bạch - Liễu Tinh Ngữ!
Cô ta không phải là kiểu phụ nữ có dáng người cực kỳ nóng bỏng nhưng trông cũng vô cùng cân xứng, đầu buộc tóc đuôi ngựa, màu da không trắng mà hơi giống màu lúa mạch.
Làn da rất đẹp, nhìn qua là biết cực co giãn căng tràn.
Liễu Vân Sơn ngồi ở bên kia, ông ta nhìn Liễu Tinh Ngữ rồi lại nhìn sang Liễu Bạch, nói:
"Cậu ta là người của Lôi Bân đúng không?"
Liễu Bạch gật đầu nói: "Đúng vậy, chắc chắn quan hệ giữa anh ta và Lôi Bân không tầm thường.
Hơn nữa, thật không phải là cháu không đánh lại được, mà hình như người này có thần lực trời sinh.
Ban đầu cháu định đánh lén anh ta, kết quả anh ta lập tức ấn đầu cháu xuống đất, sức lực rất lớn.
Cháu hoàn toàn không kịp phản ứng."
Liễu Vân Sơn thở ra một hơi, nói: "Không cần biết cậu ta là ai, bắt nạt con cháu của nhà họ Liễu ta ở ngay Lâm Hải thì nhất định phải đưa ra một lời giải thích mới được.
Tinh Ngữ, thứ hai này cháu cầm thẻ kim cương của ông đến tập đoàn Hãn Vũ gặp Lôi Bân một chuyến, nói với ông ta cần đưa ra một lời giải thích cho chuyện này.
Nếu như ông ta không muốn bảo người kia xin lỗi thì cứ để cho ông ta cân nhắc hậu quả một chút."
Liễu Tinh Ngữ lẩm bẩm trong miệng: "Được ạ, cháu biết rồi."
Liễu Bạch nằm trên ghế salon bên cạnh thầm cười khẩy trong lòng, vẻ mặt vô cùng đắc chí.
Cậu ta đã nghĩ xem mình sẽ nhục nhã Lê Văn Vân thế nào khi anh đến trước mặt cậu ta.
...!
Tất nhiên Lê Văn Vân không biết tất cả những việc này, anh ngây người ở nhà Đặng Hân Hân được một lúc.
Sau đó, Đỗ Tịch Tịch gọi điện thoại cho Đặng Hân Hân, rủ cô ra ngoài chơi.
Ban đầu Đặng Hân Hân rủ cả Lê Văn Vân nhưng anh không có ý định đi cùng.
Nếu như đến đó, chắc chắn sẽ phải ăn cơm tối cùng bọn họ mới được, mà tối nay hai người Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U sẽ đến Lâm Hải, anh phải tiếp đãi thật chu đáo.
Đặng Hân Hân tự mình lái xe rời đi.
Lê Văn Vân gọi điện thoại cho Khương Vĩ, Khương Vĩ vừa nhận cuộc gọi lập tức mở miệng mắng to:
"Bố tổ nhà cậu chứ, có gái vào là bỏ mặc ông đây luôn."
Lê Văn Vân gãi gãi đầu.
Vừa nãy bọn họ đi cùng nhau đến cư xá, Lê Văn Vân chạy qua giúp Đặng Hân Hân còn Khương Vĩ đứng một bên hóng hớt, sau đó Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân đi cùng nhau lên lầu.
Khương Vĩ có gọi điện thoại cho Lê Văn Vân, kết quả đúng lúc đó Lê Văn Vân đang gọi điện thoại cho Lôi Bân, thế là thuận lợi bỏ lỡ.
"Hai tiếng, người anh em...!đỉnh quá ha!" Một lúc lâu sau, Khương Vĩ lại nói tiếp.
Lê Văn Vân không trả lời, anh biết tên Khương Vĩ chết toi này lại suy nghĩ lệch lạc rồi, anh cũng mắng lại một câu:
"Đừng nói bậy.
Tớ chỉ ngây người ở nhà cô ấy một lúc tiện thể qua đó giúp cô ấy chút việc mà thôi.
Cậu về rồi à?"
"Ừ, đã về rồi, cậu muốn đến tìm tớ?" Khương Vĩ hỏi.
"Không, cậu về rồi thì thôi vậy." Lê Văn Vân nói: "Tớ chỉ lo cậu còn chờ tớ ở dưới lầu, gọi điện thoại hỏi xem thế nào thôi."
"Đệt mợ nhà ông." Khương Vĩ mắng một câu: "Má cậu chứ, sướng xong rồi mới nghĩ đến tớ!"
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, anh biết không giải thích được rõ ràng, cũng không quá để ý nên bèn cúp điện thoại.
Sau đó, anh liên lạc với Phạm Nhược Tuyết xác định thời gian Phạm Nhược Tuyết đến nơi rồi chạy đến quán internet chơi game một lúc.
Chín giờ tối, Lê Văn Vân đi ra từ cửa quán internet.
Một chiếc SUV đang đỗ trước cửa, Lý Tiểu U ngồi ở vị trí phó lái cười ngọt ngào với Lê Văn Vân: "Mau lên xe!"
Lê Văn Vân gật đầu, nhìn sang nói với Phạm Nhược Tuyết: "Đã lâu lắm rồi không được gặp bác sĩ Phạm, nhớ quá đi mất!"
Dáng vẻ của Phạm Nhược Tuyết vẫn lạnh lùng như cũ, cô nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh tìm được số Hai rồi sao?"
Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Ừ."
"Anh đưa cách thức liên lạc với cô ấy cho tôi." Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân lắc đầu: "Không được đâu, bây giờ số Hai không muốn trở về, cô ấy còn có chuyện phải làm."
Phạm Nhược Tuyết khởi động xe, nhìn Lê Văn Vân qua kính chiếu hậu rồi nói tiếp: "Nếu tìm được rồi thì nên để cô ấy trở về thôi."
"Mối thù ba năm trước phải báo, số Bảy không thể chết một cách vô ích.
Những kẻ ra tay đừng hòng chạy thoát được kẻ nào, tôi ở trong thành phố, số Hai cũng ở trong thành phố, hai người chúng tôi phối hợp dần dần tiêu diệt hết những kẻ đã ra tay kia từng kẻ một."
Đôi lông mày thanh tú trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Phạm Nhược Tuyết hơi nhíu lại, thấy Lê Văn Vân không muốn nói, cô cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Lê Văn Vân hỏi: "Đúng rồi, lần này hai người đến Yến Kinh là có việc phải làm đúng không?"
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, nói: "Ừ, Ẩn Giả xuất hiện rồi."
Đột nhiên, Lê Văn Vân hơi híp mắt lại, trong mắt lộ ra một tia sát ý, anh hỏi: "Thật sao?"
Đối với Người Gác Đêm mà nói, cái tên Ẩn Giả này chính là nỗi đau lớn nhất của bọn họ.
Người này đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng sát thủ ngầm, thực lực vô cùng đáng sợ.
Quan trọng nhất là anh ta chạy trốn khỏi Người Gác Đêm, từng có địa vị cực cao trong Người Gác Đêm.
Anh ta là một đứa trẻ do mấy ông bà già trong Người Gác Đêm nhặt được ở ven đường, từ nhỏ đã biểu hiện ra thiên phú hơn người.
Vào tuổi ba mươi hai, anh ta trở thành Người Gác Đêm số Không, sớm hơn mười mấy năm so với Lê Văn Vân, là Người Gác Đêm trước Lê Văn Vân hai thế hệ.
Sau đó không biết vì sao anh ta bất ngờ phản bội, rời khỏi Người Gác Đêm trở thành sát thủ, hơn nữa nhanh chóng leo lên đỉnh bảng sát thủ ngầm!
Anh ta rất ít khi ra tay, nhưng một khi ra tay thì ắt sẽ có nhân vật quan trọng phải chết.
Anh ta rất thần bí, không ai biết anh ta ở nơi nào, khi nào ra tay.
Vì vậy, người trong thế giới ngầm bèn lấy tên "Ẩn Giả" để gọi anh ta.
Tất nhiên là Lê Văn Vân biết tên của anh ta, anh ta tên là Giản Hưng.
Người Gác Đêm đều biết tên của anh ta, mỗi người trở thành Người Gác Đêm số Không đều phải làm một nhiệm vụ đó là săn giết Giản Hưng.
Lê Văn Vân và Lữ Dương cũng vậy.
Trong khoảng thời gian Lê Văn Vân trở thành Người Gác Đêm số Không, Giản Hưng từng ra tay vài lần, ra tay xong rồi anh ta sẽ biến mất, căn bản không cách nào tìm được.
"Anh ta ra tay ở Lâm Hải ư?" Lê Văn Vân hỏi.
"Không phải, tin tức này lọt ra ngoài từ gián điệp nội bộ của Hồng Liên.
Giản Hưng hợp tác với Bùi Nghênh Tùng, mục đích của bọn họ là khống chế nhà họ Vương ở Yến Kinh, mục tiêu là một cô gái nhà họ Vương đang học ở Lâm Hải, tên là Vương Giai Kỳ." Phạm Nhược Tuyết giải thích.
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Nhà họ Vương ở Yến Kinh, đây là thế gia giàu sang quyền quý chân chính bậc nhất.
Hơn nữa khác với nhà họ Lê, nhà họ Vương không chỉ giỏi giang về mặt thương mại, bởi vì xét ở trình độ nào đó thì nhân vật nòng cốt của nhà họ Vương cũng coi như là tổ chức của thế giới ngầm.
Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi: "Vương Giai Kỳ?"
"Ừ?" Khóe miệng Phạm Nhược Tuyết lộ ra ý cười lạnh nhạt, nói: "Anh quen à?"
"Hình như từng gặp một lần, cô ấy học vẽ đúng không?" Lê Văn Vân hỏi.
"Chậc chậc." Lúc này Lý Tiểu U cũng mở miệng lên tiếng: "Bác sĩ Phạm, cô nói đúng thật, anh Lê Văn Vân suốt ngày chỉ biết quyến rũ mấy cô em xinh đẹp này thôi."
Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh.
Lê Văn Vân cực kỳ lúng túng, bèn vội vàng giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm lớn quá trời.
Trước kia lúc tôi ở Lâm Hải, duyên phận đưa đẩy vừa khéo quen biết Trần Mỹ Huyên của tập đoàn Hoàn Vũ và con gái bà ấy.
Khi ấy con gái bà ấy mời tôi làm người mẫu cho cô bé, Vương Giai Kỳ trùng hợp là bạn thân thiết của cô ấy, lúc đó Vương Giai Kỳ cũng ở đấy mà."
"Hơ hơ, tơ duyên cả mẹ lẫn con ha!" Phạm Nhược Tuyết cười khẽ.
Lê Văn Vân ngẩn ngơ, lập tức vội vàng nói: "Bác sĩ Phạm à, cô phải biết trong lòng tôi chỉ có cô thôi.
Tiếc là cô mãi không bằng lòng để ý đến tôi."
Phạm Nhược Tuyết bĩu môi, nói: "Tôi hoàn toàn không cảm nhận được.
Nếu lần này muốn khống chế Vương Giai Kỳ, tin tức phía Hồng Liên truyền ra rất có khả năng do Giản Hưng trực tiếp ra tay, phía nhà họ Vương cũng đưa sang một cao thủ nhưng bên chúng ta vẫn không yên tâm.
Nếu để phía Hồng Liên đạt được hợp tác với nhà họ Vương hoặc khống chế được bọn họ, việc này sẽ tạo thành rắc rối lớn cho chúng ta."
"Cho nên?" Lê Văn Vân hỏi.
Phạm Nhược Tuyết nói: "Lữ Dương ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, không thể về được trong thời gian ngắn.
Nếu Giản Hưng xuất hiện, anh hãy ra tay."
"Việc này vốn là nhiệm vụ của tôi." Lê Văn Vân sờ mũi nói.
Đúng vậy, trong lòng Lê Văn Vân, anh vẫn là Người Gác Đêm số Không như trước.
Còn Lữ Dương cũng chỉ là nhóc con mà thôi.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, hỏi: "À đúng rồi, anh điều tra ra chân tướng chín năm trước rồi à? Chuẩn bị ra tay với nhà họ Lê sao?"
"Ừ." Lê Văn Vân gật đầu nói.
"Tôi sẽ dốc hết sức hỗ trợ cho anh." Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh gật đầu đáp lại..