Dưới khách sạn bấy giờ tương đối ít người, vì đã bắt đầu dọn món ăn lên thế nên đại đa số người cũng đã đến lầu hai để bắt đầu chuẩn bị dùng bữa.
Trạng thái tinh thần của cả người Liễu Ngọc hơi suy sụp, cô ấy ngồi ở kia, nước mắt chảy ròng!
Tào Dung ngồi cạnh ôm cô ấy, mặt rất khó nhìn, bà ta cắn răng nói: "Liễu Ngọc, con đừng đau lòng nữa, không thì con thử đi hỏi ý tên Tả Hạo kia một chút xem, mẹ đã từng tiếp xúc với tên đó, cảm giác tên đó làm người cũng không tệ, nếu tên đó còn nguyện ý cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia, mẹ cảm thấy vẫn có thể ở cạnh tên đó."
"Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy, chỉ vừa có chút tiền là mẹ đã muốn đẩy con xuống hố lửa rồi sao?" Liễu Ngọc khóc, nhìn Tào Dung nói.
Tào Duyệt vội vàng đáp lời: "Không nói chuyện này không nói chuyện này nữa, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà, cô cũng đừng buồn lòng nữa, lần này Lê Văn Vân cũng thật quá đáng, loại chuyện này nói riêng là được rồi, cần gì phải nói trước mặt nhiều người ngoài như vậy."
Tào Trác Hào cũng cười gằn nói: "Đúng đấy, cho là có ít tiền thì ngon rồi, còn không biết tiền của tên đó đến từ đâu nữa!"
Liễu Ngọc cắn răng, sau đó ngẩng đầu, lau nước mắt rồi đáp: "Chuyện này không nên trách anh ấy, khi trước anh ấy đã nhắc nhở tôi, nói rằng Tả Hạo không hợp với tôi, Tả Hạo qua lại với tôi cũng vì tiếp cận dượng mà thôi, nói tên ấy đang lừa gạt tôi.
Mọi người hẳn còn chưa hiểu, từ sau khi Lê Văn Vân trở về, mẹ của tôi đúng là có hùng hổ dọa anh ấy hơi quá.
Tôi không trách anh ấy, chỉ trách bản thân mình mù mắt mà thôi."
Lê Văn Vân đứng tại ngã rẽ cầu thang thoáng sửng sốt, kế đó lập tức xoa mũi mình, trong lòng chợt thả lỏng.
Khi còn bé, trong mấy anh em họ bọn họ, quan hệ giữa anh và Liễu Ngọc là tốt nhất, quan hệ với hai người Tào Trác Hào và Tào Duyệt thì lại chỉ ở mức tàm tạm.
Liễu Ngọc có thể hiểu cho cách làm của anh, thế là đã đủ rồi!
Tào Dung thở dài một hơi, ngồi xuống nói: "Bây giờ con đang đi làm tại công ty của tên đó, giờ Lê Văn Vân lại đắc tội tên đó rồi, con còn ở lại công ty tên đó được sao."
"Thì con từ chức thôi." Liễu Ngọc hé miệng nói.
"Tên Lê Văn Vân này đúng là sao chổi mà, vừa quay về đã khiến chúng ta mất mặt như vậy.
Còn hại con mất việc!" Tào Dung cắn răng nói: "Liễu Ngọc này, con nghĩ kỹ thêm một chút đi, gia đình chúng ta như vậy, muốn tìm một người với điều kiện tốt như Tả Hạo thế kia, thật sự rất khó, nếu tên đó thật sự…"
"Biết rõ phía trước là hố lửa thế mà dì còn đẩy con gái mình vào trong đấy, dì, dì xem trọng tiền bạc hơi quá rồi." Lê Văn Vân xoa mũi, bước xuống nói.
Trên người Tào Dung, anh thấy được bóng dáng của Ngô Thị Hương!
Đều là người chỉ nhận tiền làm chủ.
Mình làm những việc như vậy, rõ ràng là vì muốn tốt cho Liễu Ngọc, bà ta còn cảm thấy đã để mất một con rể rùa vàng, có chút oán hận Lê Văn Vân.
Cũng may, bản chất của Liễu Ngọc và Nguyễn Vũ Đồng vẫn có sự khác biệt.
Tào Trác Hào đứng cạnh nhíu mày nói: "Lê Văn Vân, cậu thì giỏi rồi, ngồi tù mấy năm, giờ quay về có tiền, là lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ với người trong nhà!"
"Đúng đấy, cậu có biết Tả Hạo đã đồng ý cho tôi với anh tôi đến công ty bọn họ đi làm rồi hay không, một tháng một vạn hai, hiện tại cậu lại cứ làm trò như thế, chúng tôi cũng không còn công việc nữa." Tào Duyệt chỉ vào Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân thoáng nhìn qua hai người Tào Trác Hào và Tào Duyệt, sờ mũi, thản nhiên đáp: "Khó trách hai người lại la liếm tên đó như thế, ra là vì nguyên nhân này à.
Tôi đã nói rất rõ rồi, tên đó làm tất cả những chuyện này đều chỉ vì muốn lợi dụng các người mà thôi, mục đích thực sự của tên đó là nhận được sự đầu tư của tập đoàn Hãn Vũ.
Hơn một vạn các người cầm trong một tháng này so ra chẳng đáng kể gì với mấy mối đầu tư trăm triệu mà tên đó muốn lấy!"
"Tôi cũng nói rồi, tên đó vừa nhận được số tiền kia nhất định sẽ qua cầu rút ván." Lê Văn Vân thản nhiên nói.
"Hừ, cái gì cũng chạy ra từ trong miệng cậu hết." Tào Duyệt thờ ơ nói.
Lê Văn Vân nhíu mày một cái, rồi anh tiến đến cạnh Liễu Ngọc, nhìn về phía Liễu Ngọc nói: "Liễu Ngọc, đừng đau lòng nữa, cũng đừng đi làm bên chỗ Tả Hạo, tên đó lợi dụng cô để đối phó bố mẹ tôi, tôi sẽ không để tên đó sống yên.
Yên tâm đi, chẳng mấy chốc công ty của tên đó sẽ phá sản thôi, rồi tên đó sẽ lại biến thành một tên nghèo mạt rệp!"
Tiếp đó Lê Văn Vân bước tới trước mặt cô ấy, thở ra một hơi, hệt như khi còn bé, khẽ xoa đầu cô ấy nói: "Sau đó cô đến tập đoàn Hãn Vũ đi làm đi, tôi sẽ nói Lôi Bân chủ tịch Lôi sắp xếp một công việc cho cô."
"Hả?"
Anh vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều nháy mắt ngẩn người.
Liễu Ngọc cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Văn Vân.
Tào Dung ngạc nhiên hỏi: "Thật hay giả đấy? Thật sự có thể để Liễu Ngọc đến tập đoàn Hãn Vũ đi làm sao?"
Lê Văn Vân nhẹ nhàng liếc sang phía Tào Dung, nếu không phải vì bố mẹ mình, cả đời anh cũng sẽ không bao giờ lui tới với loại thân thích này, anh không thèm để ý, kế đó móc điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Lôi Bân! Rồi… mở loa ngoài lên!
"Này, Lê Văn Vân, có chuyện gì à?" Lôi Bân hỏi.
"Tôi có một cô em họ thất nghiệp, ngày mai sẽ đến chỗ ông báo danh, đến lúc đấy ông sắp xếp một công việc cho cô ấy, tốt nhất là dễ dàng một chút, tiền lương lại cao, loại đấy ấy." Lê Văn Vân nói vào điện thoại.
Lôi Bân gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi trực tiếp cho cô ấy đến làm trợ lý của bố cậu vậy, dù sao bố của cậu cũng không quản việc gì, nhẹ, lương một năm thì… Cũng như Ngưu Càn, một triệu sau thuế… đủ chưa?"
Nghe thấy con số này, Tào Trác Hào và Tào Duyệt bên cạnh cũng không đứng nổi nữa, đồng thời lui sang bên một bước!
Vừa rồi bọn họ còn vì mất một công việc một vạn hai mà chê trách oán hận Lê Văn Vân.
Mà bây giờ, ngay trước mặt bọn họ, Lê Văn Vân lại cho Liễu Ngọc một công việc một năm lương trăm vạn!
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Không thành vấn đề, à, đúng rồi, tra công ty game của Tả Hạo chút nhé, nghĩ cách để tên đó phá sản đi!"
"Được!" Lôi Bân lại đáp.
Cúp điện thoại rồi, Lê Văn Vân không thèm để ý đến người khác, cúi đầu nhìn Liễu Ngọc nói: "Giờ thì đã tin rồi đi, tâm trạng có tốt hơn chút nào không!"
Liễu Ngọc đờ đẫn nhìn cảnh này, ngay sau đó, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh… lúc về rõ ràng tôi đã tỏ thái độ không mấy tốt lành gì với anh, vì sao anh lại vẫn muốn đối tốt với tôi như vậy!"
Lê Văn Vân cười nói: "Ít nhất thì cô vẫn đang ở đây, biết Trần Mỹ Huyên là do tôi giới thiệu cho mọi người, cô cũng đã nói lời cảm ơn rồi.
Hơn nữa, chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ đó, có vài hiểu lầm, nói ra là tốt rồi."
Liễu Ngọc hé miệng, kế đó lại hỏi: "Vậy nên… lúc trước anh thật sự bị oan sao?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, qua một thời gian nữa tôi sẽ chứng minh.
Được rồi, tâm trạng tốt lên rồi thì lên ngay đi, bà ngoại vẫn đang chờ chúng ta đấy!"
Tào Dung đứng bên cạnh, mặt đầy lúng túng.
Hiện tại Lê Văn Vân vừa mới tìm công việc cho con gái bà ta, khiến bà ta có phần luống cuống chân tay.
Một giây trước, bà ta còn đang buông lời ác độc với Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân không hề để ý đến bọn họ, đỡ Liễu Ngọc đi dọc về phía cầu thang, ở phía sau anh, Tào Trác Hào và Tào Duyệt há miệng không lên tiếng!
Đúng vậy, Lê Văn Vân vừa đứng trước mặt bọn họ tìm một công việc cho Liễu Ngọc, thế nhưng lại không nhắc đến bọn họ dù chỉ một từ.
Bọn họ rất muốn xin Lê Văn Vân giới thiệu mình vào theo, thế nhưng giây trước đó bọn họ còn đang nói Lê Văn Vân không đúng, giờ lại muốn yêu cầu thế, bọn họ cũng không có da mặt dày như vậy!
Trong chốc lát, cả hai đều hối hận đến phát điên.
Tào Dung đứng ở kia, không biết nên nói gì, Lê Văn Vân cũng không thèm phản ứng bà ta!
Chuyện cũng xem như đã giải quyết viên mãn, vì lúc trước Lê Văn Vân đã gây náo động lớn, chủ đề đàm luận của những người kia cũng di dời từ việc anh ngồi tù thành việc vì sao anh lại có tiền như vậy.
Lê Văn Vân cũng không giải thích gì với mọi người, chỉ ngồi vào bàn.
Tâm trạng La Trinh Ngọc rất tốt, đối với người già, có người một nhà ngồi một vòng vây xung quanh cũng đã là chuyện đủ vui rồi.
Sau lúc tiệc tàn, đánh bài đánh bạc rồi rời đi, số người trong nhà hàng khách sạn cũng chậm rãi vơi dần, chờ đến khi người đi bớt rồi, mẹ Lê Văn Vân là Tào Vân mới nhìn xung quanh hỏi: "Đúng rồi, anh này, không phải anh nói sẽ giới thiệu bạn gái cho Lê Văn Vân sao? Sao cả ngày nay còn chưa thấy đâu thế."
Mặt Tào Kim thoáng lộ vẻ xấu hổ đáp: "Cô ấy nghe nói Lê Văn Vân đã từng phạm tội cưỡng gian… thì không muốn đến nữa."
Nghe đến đây, vợ chồng Lê Cảnh An và Tào Vân thở dài một hơi.
Dù cho bọn họ tin rằng Lê Văn Vân bị oan, thế nhưng vẫn vô dụng, cái nhãn này vẫn đang dán trên thân Lê Văn Vân.
Bấy giờ, Tào Kim lại nhìn về phía Lê Văn Vân, cười nói: "Chuyện kia, Lê Văn Vân này, nghe nói cháu vừa tìm một công việc trong tập đoàn Hãn Vũ cho Liễu Ngọc, cháu có thể nói thêm vài lời với chủ tịch Lôi không, giới thiệu cho cả Trác Hào với Tào Duyệt cũng vào đấy! Mấy đứa chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hơn nữa cũng thân như thế, phải xử lý mọi việc công bằng một chút mới phải chứ.".