Phòng khám phàm nhân, ở phòng trong.

Tiểu Hắc đang ngủ say mê mang.

Cảm nhận được có người đi vào, anh tôi lập tức trở người đứng dậy bật đèn.

Đèn vừa bật lên, anh tôi đã nhìn thấy Giang Thần bước vào.

“Anh Giang, sao anh lại tới đây?”

Sắc mặt Giang Thần có chút bất lực: “Cãi nhau với Sở Sở rồi.”

“Hả, sao vậy?” Tiểu Hắc sửng sốt.

Giang Thần thở dài một hơi thậm thượt.

Tiểu Hắc đưa một điếu thuốc sang.

Giang Thần nhận lấy.

Tiểu Hắc đốt thuốc cho anh.

Giang Thần hít sâu một hơi: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là hiểu lầm một chút...”

Anh kể lại mọi chuyện một lượt.

“Ha ha...”

Tiểu Hắc vô tâm vô ý bật cười: “Buồn cười chết mất, đường đường là tổng soái của Nam Hoang vậy mà lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường...”

Nhận thấy sắc mặt của Giang Thần không ổn lắm, anh tôi lập tức ngậm miệng, nghiêm túc nói: “Anh Giang, nếu anh yêu cầu tôi đi giết một người nào đó, tôi còn có thể làm được, chuyện này... tôi thật sự không thể giúp anh được.”

Giang Thần có hơi bó tôi: “Tôi cũng không mong đợi gì ở anh, đợi Sở Sở nguôi giận tôi sẽ giải thích với cô ấy sau.”

“Đêm nay anh ngủ ở đây à?”

“Ừm, nhân cơ hội này, chúng ta đi ra ngoài uống vài ly đi.”

Giang Thần kéo Tiểu Hắc rời khỏi phòng khám phàm nhân, đi ra phố tìm một nhà hàng thịt nướng, gọi một vài xiên thịt cừu và một ít bia.

Nhà họ Đường.

Đường Sở Sở lấy nước mắt rửa mặt.

Cô khóc, khóc đến khi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, cô dậy từ rất sớm.

Cô vừa mới tiếp quản Đường Thị Vĩnh Nhạc, công ty còn rất nhiều việc đang chờ cô xử lý, hơn nữa cô cũng cần chỉnh lý lại các tài liệu liên quan để xin gia nhập vào khu trung tâm thương mại Thành Trung.

Khu trung tâm thương mại Tân Thời Đại vẫn chưa hoàn toàn quảng bá ra bên ngoài, chỉ một số tập đoàn thực sự lớn mới đủ điều kiện để gia nhập vào trước, trong khi một số doanh nghiệp nhỏ vẫn cần phải đợi quảng bá ra bên ngoài thực sự mới có cơ hội nộp hồ sơ.

“Sở Sở.”

Đường Sở Sở vừa bước ra khỏi phòng, Hà Diễm Mai đã đi tới, nói: “Con mau ly hôn với Giang Thần đi, mẹ đã giúp con tìm được một cậu con trai nhà giàu rồi, trẻ trung và giàu có, nhất định là rất xứng với con. Còn nếu con cảm thấy người mà mẹ giới thiệu không tốt thì con có thể mình tự tìm, Cổ Dật Hiên của Mỹ Vị Hiên cũng không tệ.”

“Chuyện đó nói sau đi.”

Đường Sở Sở lơ đễnh.

Cô sắp phải đến công ty rồi.

Tuy nhiên, trước khi đến công ty, cô còn phải đến cục Dân chính một chuyến để làm cho xong thủ tục ly hôn với Giang Thần trước.

Cô cũng không ăn sáng, trực tiếp đi ra ngoài và bắt taxi đến cục Dân chính.

Trên đường đi đến đó, cô gọi điện cho Giang Thần.

Tối hôm qua, Giang Thần đã uống đến say bí tỉ.

Còn chưa tỉnh dậy, chuông điện thoại đã reo ầm ĩ.

Anh thậm chí còn không hề mở mắt ra, mò mò điện thoại di động bên giường, dựa vào cảm giác để mò đến nút trả lời: “Ai, ai đấy.”

“Gặp nhau ở cửa cục Dân chính lúc chín giờ.”

Nghe thấy giọng nói của Đường Sở Sở, Giang Thần lập tức hết buồn ngủ, lấy lại tinh thần, trở mình bò dậy.

“Sở Sở...”

“Tút tút tút!”

Còn chưa kịp mở miệng, Đường Sở Sở đã cúp điện thoại.

Giang Thần ngồi trên giường vài giây, rồi mới đá Tiểu Hắc đang ngủ bên cạnh mình một cái.

Tiểu Hắc tỉnh dậy ngay lập tức.

Dụi mắt, rồi hỏi: “Anh Giang, sao vậy?”

“Sở Sở bảo tôi chín giờ gặp nhau ở cửa cục Dân chính, tôi phải làm sao đây?”

“Chuyện này...” Tiểu Hắc cũng không biết làm sao, trên mặt hiện ra vẻ khó xử: “Anh Giang, chuyện này tôi làm gì biết được, em còn chưa từng hẹn hò yêu đương nữa mà, chứ nói gì đến chuyện kết hôn hay ly hôn.”

“Mau nghĩ cách cho tôi đi.”

“Tôi…”

Khuôn mặt của Tiểu Hắc hiện lên vẻ khó xử.

Ngay lập tức nói: “Tôi... Tôi đã gọi điện hỏi Bạch Tố. Cô ấy là con gái nên chắc là sẽ hiểu.”

Giang Thần nhìn thời gian, bây giờ đã gần tám giờ rồi, anh đá Tiểu Hắc một cái nữa: “Còn ngây ra cái gì nữa, mau gọi đi.”

“Ờ.”

Tiểu Hắc lập tức nhấc máy gọi cho Bạch Tố.

Tối hôm qua Bạch Tố bận việc ở Thời Đại Khoa đến ba giờ sáng, buổi sáng đến công ty đã nhận được điện thoại của Tiểu Hắc.

Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, cô ta cũng đâu có biết phải làm sai.

“Anh Hắc, anh hỏi tôi chuyện này, tôi biết đi hỏi ai đâu, tôi chưa từng hẹn hò, chứ đừng nói chi là bàn đến chuyện kết hôn hay ly hôn.”

Bạch Tố không có cách, Tiểu Hắc cũng không biết làm sao, sau khi cúp điện thoại, anh ta nhìn Giang Thần với vẻ mặt vô tội: “Anh… anh Giang, Bạch Tố cũng không biết làm sao.”

“Vậy thì phải làm gì đây?” Giang Thần bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tiểu Hắc chợt nảy ra một ý nghĩ, rồi này: “Hay là… hay là gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, bảo ông ta phong tỏa cục Dân chính lại, tạm dừng làm thủ tục kết hôn và ly hôn, kéo dài thêm mấy ngày nữa rồi hẵn tính?”

“Được đấy.”

Hai mắt Giang Thần sáng lên.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.

Lúc này Tiêu Dao Vương đang giải quyết một số việc quan trọng trong quân khu, nhìn thấy cuộc gọi của Giang Thần, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm lại rồi trả lời điện thoại.

Sắc mặt sa sầm hỏi: “Hắc Long, mới sáng sớm, cậu lại làm nữa?”

Trong điện thoại, truyền đến giọng cười của Giang Thần: “Tiêu Dao Vương, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là có một chút chuyện nhỏ muốn làm phiền ông. Vợ của tôi muốn ly hôn với tôi, ông có thể dùng đặc quyền để phong tỏa cục Dân chính lại không?”

“Hắc Long, câu đừng có mà quá đáng.”

Tiêu Dao Vương giận dữ trừng mắt.

Phong tỏa Cục Dân chính?

Ông ta đường đường là Tiêu Dao Vương, chủ soái của Tây Cảnh, bây giờ lại là tổng soái của quân khu năm tỉnh, bảo ông ta vì vợ chồng mâu thuẫn với nhau mà phong tỏa cục Dân chính lại sao?

“Hắc Long, Giang Thần, chúng ta đừng gây chuyện nữa, được không? Tôi không có rảnh rỗi như cậu, tôi đang rất bận.”

Giang Thần cao giọng hét lên một tiếng: “Tiểu Hắc, đi đến Nam Hoang và điều động cho tôi một đại quân một trăm nghìn người đến đây. Tôi sẽ phong tỏa Cục Dân chính của Giang Trung lại.”

“Được.”

Khi Tiêu Dao Vương nghe thấy Giang Thần và Tiểu Hắc vừa hát vừa phụ họa, ông ta tức giận nhấc điện thoại lên định đập bể.

Tuy nhiên, ông ta đã kìm chế lại.

“Giang Thần, coi như cậu giỏi, phong tỏa cục Dân chính đúng không? Sau này cậu có thể đừng đến làm phiền tôi vì những chuyện vụn vặt như vậy được không? Cậu có thể gọi điện thoại trực tiếp cho Hoắc Đông, bảo cậu ta giải quyết cho cậu.”

“Ý ông là chuyện lớn thì mới có thể kiếm ông đúng không?”

Tiêu Dao Vương tức giận đến mức không nói ra được lời nào, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta lập tức ra lệnh: “Hoắc Đông, tìm một lý do để phong tỏa cục Dân chính lại cho tôi, tạm ngừng thực hiện thủ tục kết hôn và ly hôn.”

Hoắc Đông nhận lệnh, còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

“Vương, phong, phong tỏa cái gì cơ?”

“Cục Dân chính.” Tiêu Dao Vương nói rõ từng câu từng chữ một.

“Ồ.”

Trong lòng mang theo sự nghi ngờ, Hoắc Đông quay người bước ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Dao Vương.

Trong khi đó, tại phòng khám phàm nhân.

Sau khi thực hiện cuộc gọi đó, Giang Thần đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. “Bây giờ ngay cả cục Dân chính cũng đã bị phong tỏa rồi, Đường Sở Sở, em xem xem cách em làm sao để ly hôn với anh, Tiểu Hắc, vẫn là thủ đoạn của anh rất cao minh, tôi không thể nào nghĩ ra một cách cao minh như vậy.”

Các cơ trên mặt Tiểu Hắc co giật.

Đúng là rất cao minh, cách này của anh ta cũng chính là đã hết cách.

“Được rồi, đừng có ngẩn ngơ ra đó nữa, còn không mau lái xe đưa tôi đến cục Dân chính đi.”

“Được thôi.”

Tiểu Hắc phản ứng lại.

Hai người cùng nhau ra ngoài, Tiểu Hắc chở Giang Thần đến cục Dân chính.

Cổng cục Dân chính.

Đường Sở Sở đã đến nơi rồi.

Cô đang đứng ở cửa, chờ Giang Thần đến.

“Đó không phải là Đường Sở Sở sao?”

“Đúng vậy, chính là Đường Sở Sở của nhà họ Đường, người kế nhiệm chức chủ tịch của Đường Thị Vĩnh Nhạc. Hôm qua tôi có thấy tin tức này.”

“Tại sao cô ấy lại ở cửa cục Dân chính?”

“Chẳng lẽ là muốn ly hôn với cái tên Giang Thần rác rưởi đó?”

Đường Sở Sở bây giờ cũng là một người nổi tiếng ở Giang Trung, cộng thêm vẻ đẹp và khí chất của cô, đứng ở cửa cục Dân chính, nên ngay lập tức đã bị nhận ra.

Đường Sở Sở cũng không quan tâm đến sự chỉ trỏ của những người qua đường.

Cô lấy điện thoại ra, không ngừng kiểm tra thời gian.

Đã chín giờ rồi, cô lại gọi điện thoại cho Giang Thần lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ không vui, nói: “Anh đang làm gì vậy, lề mà lề mề, anh đã tới đâu rồi?”

“Sắp tới rồi.”

Giang Thần cúp điện thoại.

Vài phút sau.

Giang Thần xuất hiện ở trước mặt Đường Sở Sở, trên mặt anh mang theo nụ cười sáng lạn: “Sở Sở.”

Đường Sở Sở xụ mặt, xoay người đi về phía cửa cục Dân chính.

Giang Thần kịp thời kéo cô lại.

“Làm gì vậy, buông tôi ra.” Đường Sở Sở cố gắng vùng ra.

Giang Thần buông cô ra, cười nói: “Sở Sở, trước khi ra ngoài anh có xem hoàng lịch. Hôm nay không thích hợp để ly hôn, hơn nữa hôm nay cũng không thể làm thủ tục ly hôn được đâu.”

Sắc mặt của Đường Sở Sở sa sầm lại: “Giang Thần, anh đùng có mà cười đùa cợt nhả với tôi. Ly hôn không phải vừa đúng ý anh sao? Sau khi ly hôn, anh có thể ở bên cạnh Hà Tâm rồi.”

“Sở Sở, anh thề, anh và Hà Tâm thật sự không có chuyện gì cả, nếu như có chút xíu chuyện gì, ông trời sẽ cho sấm sét đánh...”

“Bùm!”

Đúng lúc này, một tia chớp đột nhiên xẹt qua bầu trời.

Ngay sau đó trời vần vũ mây đen và có dấu hiệu sắp mưa.

“A…”

Đường Sở Sở lập tức chế nhạo: “Giang Thần, anh đừng tùy tiện thề thốt, cẩn thận sét đánh chết anh.”

Giang Thần liếc nhìn bầu trời, vừa nhìn thấy bầu trời đen kịt, không khỏi tối sầm mặt lại, ngay cả ông trời cũng muốn chống lại anh.

“Sở Sở, em nghe tôi giải thích, em không tin tôi, chẳng lẽ cũng không tin em họ của em sao?”

“Tôi hiểu cô ta quá rõ.”

Đường Sở Sở lạnh lùng nói: “Từ nhỏ cô ta đã bị ám ảnh bởi việc đi lính rồi. Thấy anh làm lính rồi xuất ngũ quay về, liền dính líu tới anh, hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Anh phải nói như thế nào thì em mới có thể tin tưởng anh đây?”

“Giang Thần, đã tới mức độ này rồi, còn có ý nghĩa gì nữa sao, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng chính anh không biết trân trọng.”

Đúng lúc này, một chiếc xe quân sự lao nhanh tới, mấy vị tướng quân liền xuống xe, trực tiếp đi vào cục Dân chính.

Khi Giang Thần nhìn thấy người của Tiêu Dao Vương đã tới rồi, cũng thở dài nói: “Nếu đã như vậy thì anh cũng không có gì để nói nữa, đi thôi.”

Anh đi thẳng vào cục Dân chính.

Đường Sở Sở đi theo sát phía sau.

“Xin lỗi, hôm nay không giải quyết được thủ tục ly hôn, hôm khác hãy trở lại nhé.”

......

Đến cửa cục Dân chính, Giang Thần mỉm cười: “Sở Sở, em xem, ngay cả ông trời cũng không cho chúng ta ly hôn.”

Đường Sở Sở khó hiểu.

Cô nhìn rất nhiều người đến làm thủ tục kết hôn và ly hôn bị đuổi về, sau đó cục Dân chính đóng cửa.

Cô lại liếc nhìn Giang Thần.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: “Thế thì ngày mai vậy.”

Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

Giang Thần kêu to: “Ngày mai cũng không làm được.”

Tuy nhiên, Đường Sở Sở đã lên taxi và nghênh ngang bỏ đi.

Giang Thần sờ sờ cằm.

“Chỉ cần anh không đồng ý, cả đời này em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play