Hà Tâm rất kiên quyết với suy đoán của mình.
Giang Thần chắc chắn là tướng quân Nam Hoang, nhưng Giang Thần chỉ cười cười, không nhiều lời.
Anh chạy xe, rất nhanh chóng đã đến nhà của Đường Sở Sở.
Cả nhà Hà Diễm Mai đã ra ngoài từ sớm, bận rộn cả một buổi sáng mới giải quyết xong thủ tục bảo hiểm xe, đăng ký giấy tờ xe và biển số xe,...đã về nhà được một lúc rồi.
Đường Sở Sở đi cùng với Lâm Y đến khu trung tâm thương mại Thành Trung, bây giờ cũng trở về rồi.
Lúc Giang Thần trở về nhà, đã sắp một giờ trưa.
Vừa bước vào cửa, Hà Diễm Mai liền trách móc: "Đi đón người có cần lâu đến vậy không? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không mau đi nấu cơm."
Từ sau khi Giang Thần bước vào nhà họ Hà, Hà Diễm Mai chưa nấu một bữa cơm nào.
Bây giờ cả nhà của họ đều trở nên lười nhác rồi, không ai muốn đi nấu cơm, cho nên mới dẫn đến chuyện hơn một giờ rồi mà còn chưa ăn cơm trưa.
Giang Thần xách vali bước vào, đặt vali xuống rồi lập tức gật đầu, nói: "Con đi làm ngay."
Nói xong anh liền đi vào nhà bếp.
"Tiểu Tâm." Hà Diễm Mai nhiệt tình chào hỏi.
Hà Tâm nhìn Giang Thần đi vào bếp, khẽ chau mày lại.
Biểu hiện hôm nay của Ngô Thần cô ta đều trông thấy cả.
Ở bên ngoài sân bay, anh nói chuyện không hợp là vung nắm đấm đánh người, còn cùng ăn cơm với tướng quân Hoắc Đông, sau cùng còn dẫn cô ta đi đến khu quân sự, chụp hình chung với Tiêu Dao Vương.
Một người như vậy làm sao có thể là người bình thường được?
Nhưng bây giờ về tới nhà họ Đường, sao lại đột nhiên biến thành một người khác?
Cô ta quét mắt nhìn tất cả mọi người nhà họ Đường, kêu một tiếng: "Dì, dượng."
Cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại ở chỗ Đường Sở Sở, không khỏi trợn tròn mắt: "Chị Sở Sở, là chị sao?"
"Tiểu Tâm, mấy năm rồi không gặp." Đường Sở Sở nhiệt tình chào hỏi.
Hà Tâm nhìn Đường Sở Sở chằm chằm.
Cô ta sớm đã nghe tin Đường Sở Sở hồi phục được dung mạo, bây giờ là một mỹ nữ.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, bây giờ Đường Sở Sở lại có thể xinh đẹp đến như vậy, đẹp đến nỗi ngay cả một cô gái như cô ta cũng thấy ngưỡng mộ.
Dáng vóc này, gương mặt này...!
"Chị Sở Sở, anh rể trị khỏi khuôn mặt cho chị sao?" Gương mặt Hà Tâm tỏ vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy." Đường Sở Sở cười nói: "Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi em."
Vù!
Hà Tâm hít sâu một hơi: "Anh rể, anh ấy thần thánh như vậy à?"
Hà Diễm Mai nói như giội một gáo nước lạnh: "Thì hiểu biết chút y thuật rồi cũng không có bản lĩnh khác nữa, căn bản không xứng với Sở Sở.
Dì đang tìm cách để cho Sở Sở ly hôn với Giang Thần đây, dựa vào nhan sắc bây giờ của Sở Sở, hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn."
"Đúng đó, đúng đó."
Hà Tâm vỗ tay và nói: "Dì à, dì nói đúng lắm.
Giang Thần căn bản không xứng với chị họ, mau chóng kêu họ ly hôn đi."
Cô ta còn nói thầm một câu trong lòng.
Ly hôn rồi, mình sẽ có cơ hội.
Một người đàn ông oai phong lẫm liệt ở bên ngoài, còn hiểu biết y thuật.
Đàn ông như vậy, kiếm ở đâu ra chứ?
"Mẹ à..." Vẻ mặt Đường Sở Sở bất mãn, sau đó liếc nhìn Hà Tâm một cái: "Tiểu Tâm, sao em cũng mù quáng đốc thúc vào như vậy chứ?"
Hà Tâm cười nói: "Chị Sở Sở à, chị xinh đẹp như vậy.
Có thể tuyển được người chồng ở rể như vậy, em thật lòng cảm thấy Giang Thần không xứng với chị."
Đường Tùng cũng mở miệng nói: "Em cảm thấy em gái Tiểu Tâm nói rất đúng.
Chị à, chị đừng cứ mãi cố chấp dựa vào cây cổ thụ cong veo như Giang Thần.
Chẳng phải bây giờ chị có quan hệ rất tốt với tổng giám đốc Lâm của Dược Phẩm Trường Sinh sao? Nhờ tổng giám đốc Lâm giới thiệu cho chị một người giàu có đi, như vậy em cũng được thơm lây."
Cả nhà tập hợp lại cùng nhau lại khuyến khích Đường Sở Sở ly hôn với Giang Thần.
Còn Giang Thần thì đang nấu cơm trong nhà bếp.
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Đường.
Đường Thiên Long lại triệu tập cả nhà lại một lần nữa.
Chuyện của ngày hôm qua, bây giờ ông ta vẫn chưa định thần lại được.
Mấy chục ông lớn quỳ gối nhận lỗi với Đường Sở Sở, cảnh tượng đó thật sự quá chấn động.
Dù rằng các ông lớn như Diệp Hùng, Cổ Dật Hiên, Phương Vĩnh Cát vì nợ ân tình của người khác nên mới giúp đỡ cho Đường Sở Sở, nhưng đó cũng là một mạng lưới quan hệ lớn.
"Nhất định phải mời Đường Sở Sở quay về." Đường Thiên Long hạ lệnh quyết định.
Đường Hải nói: "Bố à, không phải chúng con không muốn.
Cả nhà của Đường Sở Sở căn bản không muốn trở về, cho dù có cho họ 20% cổ phần của gia tộc, bọn họ của không chịu quay về."
Đường Thiên Long ngồi trên sô pha đang hút một tẩu thuốc, mí mắt nhướng lên, hỏi: "Đường Hải, con có biết ước muốn của bố là gì không?"
Đường Hải trả lời: "Bố, ước muốn của bố là làm cho nhà họ Đường trở thành một nhà quyền thế đích thực."
"Ừm."
Đường Thiên Long gật đầu: "Tuy là những ông lớn đó giúp đỡ cho Sở Sở là vì để trả món nợ ân tình của người khác.
Nhưng cũng là vây cánh của Sở Sở, chỉ cần tạo quan hệ tốt với những ông lớn đó, thì nhà họ Đường của chúng ta không còn lo không thể vùng lên.
Con có biết khoảng thời gian này hợp tác với Thiên Quân, nhà họ Đường của chúng ta thu vô bao nhiêu tiền không? Cũng đã kiếm được hơn mười triệu rồi."
Đường Thiên Long rít một ngụm thuốc lá.
"Chỉ cần Sở Sở trở về, chúng ta có thể mở rộng sản xuất, thậm chí hợp tác sâu rộng với các tập đoàn dược phẩm lớn như Thiên Quân, Trường Sinh,v..v..
thậm chí có thể gia nhập vào khu trung tâm thương mại Thành Trung.
Như vậy, nhà họ Đường của chúng ta không còn lo không thể vùng dậy..."
Đường Thiên Long càng nói càng kích động.
"Bất luận giá nào cũng nhất định phải mời Đường Sở Sở về đây cho bố."
Người nhà họ Đường ai nấy đều mặt mày ủ dột, bọn họ đều không muốn Đường Sở Sở quay về.
Dù rằng nhờ có Đường Sở Sở nên nhà họ Đường mới hợp tác được với Thiên Quân.
Nhưng Đường Sở Sở trở về nhất định sẽ quản lý nhà họ Đường, sẽ tiếp tục khai thác lợi ích của họ.
Như vậy thì dù nhà họ Đường có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, phân chia lợi ích không được, có trở thành nhà quyền thế hay không thì thế nào chứ?
"Ông à." Đường Lỗi lên tiếng nói: "Đường Sở Sở không trở về đâu.
Ông không biết đâu, lần trước cháu đến đó cũng quỳ xuống xin cô ta rồi.
Ông không biết Hà Diễm Mai nói khó nghe đến mức nào đâu.
Bà ta nói, cho dù là ông đích thân tìm đến cửa, quỳ xuống cầu xin bà ta, bà ta cũng không trở về gia tộc."
Đường Mộng Oánh phụ họa thêm: "Đúng rồi đó, ông à.
Cả nhà bọn họ đáng ghét lắm, bao nhiêu năm qua ăn của nhà họ Đường, dùng của nhà họ Đường.
Bây giờ đến lúc cần dùng đến bọn họ, họ liền trở mặt không nhận người."
"Ông đích thân đi thêm một chuyến nữa." Đường Thiên Long đứng dậy, nói: "Chuẩn bị quà cáp."
Đường Hải bất đắc dĩ đi chuẩn bị quà.
Sau đó, Đường Thiên Long dẫn theo cả nhà Đường Hải đi đến nhà của Đường Sở Sở thêm lần nữa.
Còn gia đình của Đường Kiệt cũng không sống trong biệt thự lớn của nhà họ Đường, mà mua một căn biệt thự nhỏ ở lân cận.
...!
Sau khi Giang Thần nấu cơm xong thì ngồi ở ban công hút thuốc.
Hà Tâm ăn cơm rồi cũng không ăn nữa, cô ta bước đến nhìn thấy Giang Thần đang ngồi hút thuốc ở ban công, thì hé miệng cười nói: "Anh rể à, anh ở nhà họ Đường không có chút địa vị nào cả.
Theo như em thấy thì anh vẫn nên ly hôn với chị Sở Sở đi."
"Hửm?"
Giang Thần liếc nhìn cô ta một cái.
Hà Tâm chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh: "Sau khi ly hôn, em gả cho anh, thế nào hả?"
Giang Thần cười cười, không nói gì.
Lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến.
Đường Tùng buông chén đũa xuống đi mở cửa, nhìn thấy Đường Thiên Long, cậu ta bỗng chốc run lên, vội vàng nói: "Ông nội, sao ông dẫn theo cả nhà đến đây vậy.
Nhanh, nhanh vào nhà."
Đường Tùng dẫn Đường Thiên Long và những người khác bước vào.
"Ba, mẹ.
Ông nội và bác cả đến."
Hà Diễm Mai buông chén đũa xuống, gương mặt trầm xuống.
Đường Thiên Long đi vào, trên khuôn mặt già nua mang theo ý cười: "Sở Sở, ông nội đến thăm cháu đây."
Sở Sở vội vàng đứng bật dậy chào hỏi, nói: "Ông nội, ông mau ngồi xuống đi, ông ăn cơm chưa? Cháu đi lấy chén đũa."
Đường Thiên Long cười nói: "Ăn rồi, ăn rồi.
Sở Sở à.
Đã lâu như vậy rồi, có giận cũng nguôi rồi chứ, trở về thôi, chức chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc vẫn do cháu đảm nhiệm."
"Không thể nào." Hà Diễm Mai lập tức lên tiếng, nói: "Bố à, bố đừng có phí công nữa, Sở Sở không quay về đâu.
Trừ phi nhà họ Đường đưa ra 50% cổ phần của gia tộc cho Đường Bác.
Nếu không, chúng con nhất quyết không quay về."
"Cái gì chứ?" Đường Lỗi tức thời nổi nóng, tăng volume giọng lên nói: "50% cổ phần? Bác còn dám mở miệng."
Sắc mặt của Đường Hải cũng trầm xuống, nói: "Em dâu, em đừng quá đáng."
Vợ của Đường Hải là Lý Yến cũng nóng lên, vội vàng nói: "Bố, bố đừng có đồng ý."
Đường Thiên Long mỉm cười khoác tay, cắt lời của mọi người.
Ông ta suy tính trong chốc lát rồi hỏi: "Sở Sở, ông cho gia đình của các cháu 50 % cổ phần, các cháu có thể dẫn dắt nhà họ Đường đi đến đỉnh không? Có thể giúp nhà họ Đường trở thành nhà quyền thế đích thực không?"
"Chuyện này?" Đường Sở Sở cũng ngây người.
Cô không ngờ rằng ông nội vậy mà lại đồng ý cho 50 % cổ phần.
Chỉ là dẫn dắt nhà họ Đường đi đến đỉnh vinh quang, trở thành nhà quyền thế? Cô có năng lực đó sao? Cô tự hỏi là không có.
Hà Diễm Mai cũng không ngờ Đường Thiên Long sẽ đồng ý, bà ta lập tức nói: "Đó là chuyện tất nhiên rồi.
Mọi người không biết Sở Sở nhà chúng con bây giờ quen biết bao nhiêu nhân vật lớn, sáng nay còn đi đến khu trung tâm thương mại Thành Trung với tổng giám đốc Lâm của Dược Phẩm Trường Sinh."
Nói rồi, bà ta còn liếc nhìn Đường Sở Sở một cái, hỏi: "Đúng không Sở Sở.
Con mau nói đi, con có thể dẫn dắt nhà họ Đường đi đến đỉnh vinh quang."
"Cháu..." Đường Sở Sở muốn nói rồi lại thôi.
Cô Thật sự không có lòng tin đó.
Nếu như quản lý tốt tập đoàn thì nhất định không thành vấn đề, nhưng dẫn dắt nhà họ Đường đi đến đỉnh vinh quang thì cô làm gì có năng lực đó chứ?
"Cô ấy có thể."
Giang Thần hút thuốc xong, bước đến cười nói: "Ông nội, ông cứ yên tâm đi.
Sở Sở nhất định có thể dẫn dắt nhà họ Đường đi đến đỉnh vinh quang.
Trong bốn nhà quyền thế ở Giang Trung, nhà họ Tiêu đã ngã xuống rồi, ba đại gia tộc lớn khác cũng sắp tiêu rồi, không còn bao lâu nữa, nhà họ Đường sẽ lội ngược dòng vươn lên, trở thành một trong bốn nhà quyền thế mới.".