Thấy Lâm Y chê bai Giang Thần, trong lòng Đường Sở Sở có chút không vui.
“Chồng tôi không phải là đồ bỏ đi.”
“Còn không phải sao?” Lâm Y cười nói: “Thế sao tôi lại nghe nói, anh ta vào ở rể lúc nhà họ Đường kén rể, cũng không có công ăn việc làm gì, cả ngày chỉ ở nhà quét dọn nấu nướng, dựa vào nhà họ Đường nuôi, lúc trước còn đi con xe điện nhỏ đến Vĩnh Nhạc đón cô tan làm, chuyện này thành trò cười khắp Giang Trung rồi.”
“Cô còn nói nữa? Tôi không thèm để ý đến cô nữa.” Trên mặt Đường Sở Sở tỏ rõ không vui.
“Được rồi, tôi chỉ đùa thôi ấy mà.” Lâm Y vội xin lỗi.
Xem ra Đường Sở Sở rất thích Giang Thần, cô ta muốn li gián mối quan hệ của Đường Sở Sở với Giang Thần có phần khó khăn.
Cô ta chuyển chủ đề: “Thích gì thì cứ chọn, tôi tặng cô, dáng dấp cô đẹp đến vậy lại nhìn xinh xắn, mặc gì cũng đẹp hết.”
Nét mặt không vui của Đường Sở Sở lúc này mới tiêu tan.
Nhưng cô có tiền, không cần Lâm Y phải tặng.
Cô chọn được một chiếc váy trắng liền thân với sự giúp đỡ của Lâm Y.
Cô thích màu trắng.
Nó đại diện cho sự thuần khiết.
Lúc thanh toán thì phát hiện nó mười tám vạn lận.
Cô nhất thời kinh ngạc, thật không ngờ một chiếc váy thôi mà cũng đắt đến vậy.
“Sở Sở, tôi đã nói rồi, bộ đồ này tôi tặng cô, tiệm quần áo này là tôi mở.”
“Không, không cần.” Đường Sở Sở khẽ xua tay, cô lấy ra chiếc thẻ đen của Giang Thần lấy được ở đâu ra từ trong túi xách.
Lúc này, cô cũng có chút lo sợ.
Lỡ như trong thẻ không có tiền thì sao?
Như vậy không phải là mất mặt lắm sao?
Nhân viên thu ngân nhìn Lâm Y.
Lúc Lâm Y nhìn thấy tấm thẻ đen trong tay Đường Sở Sở, cô ta há hốc mồm, trên mặt lộ vẻ ghen tị, ghen tị đến chua xót trong lòng.
Người khác không biết chiếc thẻ này.
Nhưng, cô ta biết.
Đây là thẻ Hắc Long có một không hai, cả nước chỉ có một tấm.
“Quẹt đi.”
Đường Sở Sở đến cả thẻ Hắc Long cũng đã lấy ra rồi, Lâm Y cũng không khăng khăng đòi tặng quần áo cho Đường Sở Sở nữa.
Đường Sở Sở lo sợ đưa thẻ ra.
Nhân viên thu ngân cầm lấy bằng cả hai tay, quẹt trên máy cà thẻ.
Đường Sở Sở nhập mật mã mà Giang Thần nói.
Thật ra thì thẻ Hắc Long không có mật mã, bởi vì thẻ thuộc về Giang Thân đã là có một không hai rồi, không cần phải có mật mã nữa.
Mà nhập mật mã thì có nhập thế nào cũng sẽ thành công.
“Thanh toán thành công…”
Nghe được quẹt thẻ thành công, Đường Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, trong thẻ thật sự có tiền.
“Cô Đường, thẻ của cô, mời cô nhận lại.”
Đường Sở Sở nhận lại thẻ Hắc Long, để lại vào túi.
Lâm Y vẻ mặt sáng lạn vui vẻ nhìn Đường Sở Sở: “Sở Sở, cô muốn đi đâu nữa, để tôi đi dạo phố cùng cô nhé?”
“Hả?”
Đường Sở Sở sững sờ.
Đây chính là chủ tịch hội đồng quản trị công nghiệp dược phẩm Trường Sinh đấy, cô có tài có đức gì có thể để Lâm Y đi dạo phố cùng?
“Dù sao tôi cũng không có việc gì.”
“Giang Thần nói, kêu tôi đi mua ít trang sức.”
“Được, tôi đi cùng cô.”
“Được…”
Đường Sở Sở được mến mà sợ.
Giang Thần ở khu nghỉ ngơi dưới lầu, hút điếu thuốc, cầm điện thoại trong tay chơi Plans and Zombie.
"Thần..."
Tiếng Đường Sở Sở truyền đến.
Anh lập tức cất điện thoại đi, đứng dậy cười hỏi: “Sao vậy?”
Đường Sở Sở giơ cái túi trong tay lên: “Mua được một chiếc, nhưng mà…”
Cô ấp a ấp úng, nói: “Có, có hơi đắt, mười tám vạn.”
Cô lớn đến thế này, cũng chưa từng mặc quần áo đắt tiền như vậy, cô cũng sợ Giang Thần mắng, mắng cô là phô trương lãng phí.
Giang Thần cười cười: “Mới có mười tám vạn mà thôi, chúng ta không thiếu chút tiền ấy, đi thôi, chúng ta đi dạo phố tiếp.”
Lâm Y đi tới, cười nói: “Giang Thần, anh về trước đi, tôi dạo phố cùng Sở Sở.”
“Hử?” Giang Thần nhíu mày.
Lâm Y cười nói: “Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ đưa Sở Sở về nhà an toàn.”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở cũng không biết tại sao Lâm Y lại nhiệt tình với cô đến vậy, lẽ nào thật sự là vì người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó sao?
Cô cũng muốn biết thêm về người mà cô đã cứu mười năm trước, hiểu thêm về người đã cứu cô từ trong tay Tiêu Chiến lần trước đến cùng là ai.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Thần, anh về trước đi, em đi dạo phố với tổng giám đốc Lâm.”
Đường Sở Sở cũng đã nói vậy rồi, Giang Thần cũng không cố chấp đi theo, gật đầu đáp: “Ờ, em cẩn thận chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại,”
Lâm Y kéo Đường Sở Sở đi mất.
Lúc rời đi, cô ta mỉm cười với Giang Thần, vươn bàn tay ngọc mảnh khảnh ra, làm động tác chào tạm biệt.
Giang Thần không nghĩ gì nhiều, có Lâm Y bên cạnh, Đường Sở Sở cũng chẳng xảy ra chuyện gì được.
Anh cũng bước ra khỏi cửa hàng quần áo, nhìn Đường Sở Sở lên xe thể thao của Lâm Y, sau đó cưỡi con xe điện nhỏ bên cạnh rời đi.
Có điều, anh không về nhà.
Mà là đến phòng khám Phàm Nhân.
Lúc anh đến phòng khám Phàm Nhân, phòng khám đang đóng cửa, anh trực tiếp lấy chìa khóa ra, vào phòng khám, đóng cửa lại, vào phòng sau ngủ.
Thẳng đến chạng vạng, Tiểu Hắc và hoa hồng đen Bạch Tố mới quay lại.
Giang Thần nghe thấy tiếng động cũng tỉnh lại, đi ra khỏi phòng.
“Ế, đại ca Giang, anh cũng ở đây à?” Nhìn thấy Giang Thần, Bạch Tố thoáng kinh ngạc.
“Ừ.”
Giang Thần nhẹ giọng ừ một tiếng, hỏi: “Chuyện làm đến đâu rồi?”
Tiểu Hắc cười nói: “Đại ca Giang, xử lý xong hết trong một buổi chiều bây giờ, trung tâm thương mại mới được xây dựng trong thành phố đã là tài sản sở hữu đứng tên anh, có thể kêu gọi đầu tư được rồi.”
“Ừ.”
Giang Thần ngồi xuống, cầm một điếu thuốc trên bàn châm lửa.
“Phải rồi, người của bốn gia tộc lớn có đến nghĩa trang nhà họ Giang quỳ lạy không?”
Tiểu Hắc lắc đầu: “Tôi luôn có người để ý nhưng không có một ai.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Thần trầm xuống
“Đại ca Giang…” Tiểu Hắc muốn nói lại thôi.
"Nói."
Tiểu Hắc do dự một lát, nói tiếp: “Căn cứ theo tình báo thẩm vấn mới nhất, chuyện nhà họ Giang mười năm trước trừ bốn gia tộc lớn ra còn có người khác nữa.”
“Bốp.”
Giang Thần đập bàn một cái.
Chiếc bàn bằng gỗ nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Bạch Tố bị dọa đến phát run.
“Sao lúc trước không nói?”
Trên mặt Tiểu Hắc đầy vẻ hối lỗi: “Đại ca Giang, thực sự xin lỗi, là sơ sót của tôi, chỉ tra được bốn gia tộc lớn, không để ý đến chi tiết nhỏ.”
Sắc mặt Giang Thần u ám, hỏi: “Còn ai nữa?”
Tiểu Hắc vội nói: “Bốn gia tộc lớn ngoài sáng, trong tối vẫn còn, nhưng mà những người này luôn không lộ mặt, mà chỉ ở trong tối, nói như này đi, nhằm vào nhà họ Giang mười năm trước không chỉ có bốn nhà quyền thế Giang Trung, mà các thế lực ngầm trong cả Giang Trung cũng tham gia vào, hơn nữa, phía sau màn còn có một người làm chủ.”
Sau màn còn có người làm chủ thì Giang Thần biết rõ.
Hoa nguyệt sơn cư đồ ở trong tay ai thì kẻ đó chính là người đứng sau màn.
“Rốt cuộc còn những ai nữa?”
Tiểu Hắc đáp: “Đại ca Giang, thế lực của chúng ta ở Nam Hoang, bây giờ Tiêu Dao Vương kế nhiệm đường của ngũ quân, tôi không có quyền dùng đến mạng lưới tình báo Giang Trung, những thế lực ngầm đã tham gia ở Giang Trung, tôi không cách nào xác định được.”
“Tiêu Dao Vương…”
Giang Thần suy tính, chợt phớt tay dừng, nói: “Chuyện này đừng phiền tới Tiêu Dao Vương.”
“Nếu nói như vậy, vậy thì chỉ có thể tìm đến một người nghe ngóng.”
Giang Thần hỏi: “Ai?”
Tiểu Hắc đáp: “Người này gọi là đại ca Quỷ, biệt danh là Quỷ Kiến Sầu, làm mua bán tình báo, được xưng là không có chuyện gì trong thiên hạ này mà ông ta không biết, thế lực của người này đã ăn sâu bén rễ, không chỉ là Giang Trung mà mạng lưới tình báo ngầm của ông ta, ngay đến chuyện tình báo của chính phủ cũng không cách nào tra ra được, ông ta cũng có thể tra ra.”
“Liên lạc với Quỷ Kiến Sầu, tôi muốn biết, trừ bốn gia tộc lớn ra còn những thế lực nào đã tham gia vào hành động diệt nhà họ Giang tôi.”
“Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Giang Thần dựa lưng vào ghế, hít sâu một hơi.
Anh thật không ngờ rằng chuyện xảy ra mười năm trước lại có dính líu sâu đến vậy.
Nhưng, mặc kệ là dính líu đến kẻ nào, chỉ cần có liên quan đến chuyện đó.
Vậy thì chỉ có một kết cục.
Đó chính là.
Chết!.