Sau khi Giang Thần rời khỏi Thịnh Thế Vương Triều, anh tới phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc.

Nhưng Tiểu Hắc không có ở phòng khám, anh ta ra ngoài rồi.

Giang Thần có chìa khóa phòng khám, anh lập tức mở cửa đi vào, cũng không mở cửa làm việc mà cứ thế đóng lại.

Anh vào phòng rồi leo lên giường, đi ngủ.

Vì mấy ngày nay anh đều ngủ không ngon, định nhân cơ hội này ngủ bù một chút.

Cơ mà cảm giác chưa ngủ được bao lâu thì đã có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Anh lật người bò tới lấy điện thoại thì thấy người gọi đến là Đường Sở Sở, gương mặt anh hiện lên ý cười.

Anh nghe máy.

Đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng khóc nức nở của Đường Sở Sở.

Nghe cô nói vậy, trong lòng Giang Thần bỗng cảm thấy ấm áp, anh dịu dàng nói:"Giờ anh đang ở phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc, sẽ nhanh chóng trở về với em."

Anh biết chắc chắn người nhà họ Tôn đã đưa Đường Tùng về nhà rồi.

Ngay cả Lâm Huyền cũng chết rồi, người nhà họ Tôn đâu có ngốc, bọn họ làm gì dám gây khó dễ cho Đường Sở Sở nữa.

Làm sao bọn họ còn dám bắt anh và Đường Sở Sở ly hôn nữa?

Trừ phi là họ muốn chết.

Giang Thần vươn mình một cái.

Sau đó anh mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng khám rồi đóng cửa lại.

Vừa khóa cửa, đang định rời khỏi.

Đúng lúc này anh lại phát hiện ra ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng ở đó.

Cô ta khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi gì đó.

Trên người cô ta mặc một cái váy liền dài, đi giày cao gót màu trắng, mái tóc đen nhánh, thân hình thon thả, mông cong ngực nở, trông khá xinh đẹp, mặt mũi ưa nhìn, da dẻ trắng nõn, hơn nữa từ người cô ta toát ra một cảm giác rất mạnh.

Cô ta đứng trước một chiếc xe Ferrari, hai tay khoanh trước ngực, đôi mi cong vút xinh đẹp, cô ta đang chăm chú nhìn Giang Thần đóng cửa phòng khám định rời đi.

Giang Thần cũng nhìn thấy cô ta rồi.

Cơ mà anh cũng không nói năng gì, chỉ xoay người rời đi.

"Ài..." Lâm Y mở miệng, hét lớn: "Giang Thần."

"Hử?"

Giang Thần dừng bước, nhìn Lâm Y, vẻ mặt lộ ra chút nghi hoặc: "Sao thế?"

Anh nhìn kỹ Lâm Y, nhận thấy trong kí ức của mình đâu có tồn tại hình bóng cô ta, thế là anh không khỏi cau mày lại.

Lâm Y đi tới, chìa bàn tay trắng nõn như ngọc của mình ra: "Giang Thần, chào anh, tôi tên Lâm Y, đúng rồi, tối mai là sinh nhật tôi, tôi tới là để mời anh tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi."

Giang Thần nhíu mày khó hiểu: "Bị điên à?"

Anh là gì quen biết người tên Lâm Y này cơ chứ?

Vậy mà cô ta lại tới mời anh đến dự tiệc sinh nhật.

Đây không phải bị điên thì còn bị gì nữa?

Anh cứ thế quay người đi tiếp.

"Giang Thần, tôi là bạn học của Đường Sở Sở."

Nghe cô ta nhắc đến Sở Sở, Giang Thần mới dừng chân, nhìn cô ta: "Bạn học?"

"Đúng vậy, bạn học chung trường." Lâm Y nở một nụ cười rồi nói: “Chúng tôi đều học cùng nhau ở đại học Giang Trung, nhưng cô ấy học ngành thiết kế thời trang còn tôi học quản lý kinh tế, à đúng rồi..."

Vừa nói cô ta vừa lấy ra một tấm thiệp mời mà trước đó đã nhắc tới, đưa cho Giang Thần: "Tối mai ở khách sạn Giang Trung, rất mong anh sẽ tới dự."

Giang Thần nhìn Lâm Y rất kỹ.

Anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Cùng học chung trường đại học nhưng lại khác ngành, sao cô ta lại quen biết Sở Sở?

Với lại lúc học đại học, toàn thân Đường Sở Sở đều bị biến dạng, làm gì có ai muốn chơi với cô.

Mà cô gái tên Lâm Y này, ngoài hình xinh đẹp, khí chất ngời ngời, nói thế nào thì cũng rất giống một hot girl trường học, vậy mà giờ cô ta lại gửi thiệp mời cho anh và Đường Sở Sở sao?

Nhưng anh vẫn nhận lấy rồi nói: "Để tôi về hỏi Sở Sở, nếu cô ấy quen biết cô và nhận lời đến bữa tiệc thì tôi sẽ đưa cô ấy đến."

Nói xong, Giang Thần xoay người rời đi.

Lâm Y đứng cạnh cửa chiếc Ferrari mui trần dõi theo bóng lưng Giang Thần đang rời đi.

Cho đến khi Giang Thần hoàn toàn đi khuất, cô ta mới mở điện thoại rồi căn dặn: "Điều tra Đường Sở Sở giúp tôi, mời hết tất cả bạn bè của cô ta hồi đại học đến dự tiệc tụ họp bạn học của tôi."

Điện thoại lập tức có tiếng người đáp lại: "Vâng, thưa cô cả."

"Giang Thần, Hắc Long, ha ha, thú vị đấy." Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Y cong môi lên mỉm cười.

Cô ta là người nhà họ Lâm trong thành phố.

Ở trong thành phố này, nhà họ Lâm cũng là một gia tộc có tiếng, gia sản không thua kém gì nhà họ Diệp và nhà họ Cổ.

Giang Thần cướp xe của cô ta, sau khi tới tập đoàn Ngải Lạp, cô ta bèn dùng quan hệ đi điều tra thông tin của Giang Thần, có được một vài tấm ảnh hồi xưa của anh, lúc anh được phong soái.

Bởi vậy mà cô ta biết được thân phận thật sự của Giang Thần.

Ai có thể ngờ được, Hắc Long- một trong Ngũ Đại Soái, một Hắc Long vô cùng xem trọng bộ mặt lại xuất hiện tại Giang Trung, lại còn là con rể của nhà họ Đường.

"Đúng thật là kiếp trước Đường Sở Sở đã cứu cả thế giới rồi."

Lâm Y ghen tị.

Đường Sở Sở có tài đức gì mà lại có được sự bảo vệ của Giang Thần cơ chứ?

Giang Thần lái một chiếc xe điện nhỏ, anh vừa chạy xe vừa khẽ ngân nga hát, rồi anh rẽ vào khu nhà của nhà họ Đường.

Anh không đi đường lớn mà lại vòng đường tắt.

Đi qua một con hẻm nhỏ.

Bỗng nhiên có một chiếc xe Jeep từ đâu xuất hiện ngay trước mặt, bọn họ lập tức chặn xe của Giang Thần lại.

Một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống.

Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng rất rộng, đôi mắt to ẩn dưới đôi lông mày rậm rạp, khuôn mặt vuông vức, từ người ông ta toát ra khí chất của một người bề trên.

Giang Thần dừng xe, nhìn Tiêu Dao Vương vừa xuống xe.

Tiêu Dao Vương đi tới, đồng thời ông ta lấy ra một điếu thuốc hàng hiệu rồi ném cho Giang Thần.

Giang Thần đón lấy.

Tiêu Dao Vương chỉ chỉ vào chiếc xe: "Lên xe nói chuyện?"

Giang Thần châm điếu thuốc lá, hít vào một hơi sâu rồi lãnh đạm nói: "Chẳng có gì hay ho để nói, có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, vợ tôi còn đang chờ tôi ở nhà."

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Tiêu Dao Vương bình tĩnh hỏi.

Ông ta mới tới Giang Trung không lâu đã giúp Giang Thần xử lý rắc rối tới hai lần.

Ông ta là Tiêu Dao Vương của Tây Cảnh, giờ lại đứng đầu ngũ quân, không phải thuộc hạ của Giang Thần vậy mà hết lần này tới lần khác đều bị anh sai bảo.

"Có làm gì đâu?" Giang Thần nhạt nhẽo nói.

Tiêu Dao Vương lập tức gào lên: "Đầu tiên là tập đoàn Ngải Lạp, tiếp đến là Thịnh Thế Vương Triều, Giang Thần, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng ở đây là Giang Trung, không phải Nam Hoang, cậu lại có thể dùng đồng đội của mình để đối đầu với kẻ địch sao?"

Đối mặt với Tiêu Dao Vương đang tức giận đến phát điên, Giang Thần lại chỉ bày ra vẻ mặt thờ ơ nói: "Chọc tôi thì được, nhưng chọc đến vợ tôi thì không được đâu."

Tiêu Dao Vương hít vào một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi chỉ hy vọng cậu có thể biết thân biết phận hơn chút, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa, còn nữa, tôi nghe nói cậu đã đến bốn gia tộc lớn, còn bắt mấy người trong số bọn họ tới lăng mộ nhà họ Giang quỳ tận mười ngày, sau đó tự sát, bằng không sẽ thẳng tay chém giết, đúng không?"

"Đúng vậy."

Sắc mặt Giang Thần lập tức trầm hẳn xuống.

"Bọn họ đáng chết."

"Chết cũng không phải là việc để cậu làm, việc này cứ giao cho tôi, trong vòng ba ngày tôi sẽ bắt tất cả những kẻ liên quan sa lưới, sau đó trừng phạt bọn họ thật thích đáng."

Giang Thần ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dao Vương, hai người bọn họ nhìn nhau một lúc.

Thời gian như ngừng trôi.

"Tiêu Dao Vương, tôi cảnh cáo ông, chuyện của tôi, tốt nhất là ông đừng nhúng tay vào, bằng không, tôi không ngại biến Ngũ Đại Soái thành Tứ Đại Soái đâu.

"Cậu dọa tôi?"

"Đúng!"

"Cậu..."

Tiêu Dao Vương giận tím cả mặt.

Từ lúc xuất đạo đến nay, làm gì có ai dám ăn nói với ông ta như vậy?

"Nghe nói thực lực của cậu thuộc dạng có một không hai, cơ mà vẫn chưa có cơ hội kiểm nghiệm..."

Tiêu Dao Vương cởi áo choàng ra.

Nhưng đúng lúc này, cơ thể Giang Thần chợt lóe lên một cái, không biết từ lúc nào mà trong tay anh đã xuất hiện một cây kim màu bạc.

Tiêu Dao Vương còn chưa kịp phản ứng, cây kim kia đã ghì chặt vào cổ họng ông ta.

Cảnh tượng dừng lại vào lúc này.

Trên trán ông ta lập tức đổ đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đỗ.

Ông ta là Tiêu Dao Vương của Tây Cảnh, đường đường là một vị chủ soái, làm gì có chuyện gì là chưa từng trải qua?

Nhưng, lúc này, ông ta lại sợ rồi!

Ông ta cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đến đáng sợ, cả người giống như đang nằm trên một hố nước lạnh như băng, thậm chí sống lưng còn ớn lạnh tột độ.

Ông ta biết Hắc Long rất mạnh.

Nhưng không ngờ rằng, thực lực của Hắc Long lại đáng sợ tới mức độ này.

Chẳng trách cấp trên lại coi trọng cậu ta tới vậy.

Giang Thần thu lại cây kim bạc, khí lạnh trên người cũng tiêu tán.

Gương mặt anh lại trở về với vẻ thờ ơ lạnh nhạt, anh lãnh đạm nói: "Ông quan tâm tới chuyện của bốn gia tộc lớn ít thôi, nếu thật sự muốn quản thì đi điều tra tung tích của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đi."

Giang Thần nói lại một câu rồi quay người chạy xe đi tiếp, anh còn huýt sáo vui vẻ, cứ thế rời đi trước cái nhìn đầy soi mói của Tiêu Dao Vương.

Sau khi anh đi được khá xa, Tiêu Dao Vương mới không nhịn nổi mà lùi lại về sao mấy bước.

Một người đàn ông khác lại từ trên xe đi tới.

Anh ta là người thân cận của Tiêu Dao Vương, Hoắc Đông.

"Vương..."

Tiêu Dao Vương khẽ xua tay, cắt ngang lời Hoắc Đông.

"Không ngờ thực lực của cậu ta lại đáng sợ tới như vậy, quả thật là động tay một cái, cậu ta muốn giết tôi chỉ cần một cây châm, Hắc Long, đúng thật là như lời đồn!"

Tiêu Dao Vương hít sâu một hơi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play