Giang Thần rời khỏi Thịnh Thế Vương Triều xong bèn tới phòng khám phàm nhâ.

Anh không đi tìm Đường Sở Sở.

Bởi vì anh biết rõ, Tôn Diệu không còn dám có bất cứ ý đồ gì với Đường Sở Sở nữa, cô cũng sẽ nhanh chóng gọi lại cho anh bảo anh về thôi.

Mà phía Tiêu Dao Vương bên này.

sau khi nhận được điện thoại của Giang Thần đã lập tức nổi trận lôi đình.

Ông ta là Tiêu Dao Vương, được điều tới kế nhiệm chức vụ chủ soái của ngũ quân, chứ không phải tới để thu thập tàn cuộc cho Giang Thần.

"Lập tức phái binh lính tới Thịnh Thế Vương Triều.

Còn nữa, điều tra Thịnh Thế Vương Triều có nguồn gốc như nào, ông chủ là ai cho tôi."

Tiêu Dao Vương rống lên.

Tiêu Dao Vương giận dữ, cả quân khu chấn động mạnh.

Hơn trăm chiếc xe quân đội lập tức được điều động, đồng thời còn khởi động hệ thống tình báo.

Lâm Huyền cũng là người có tiếng tăm ở Giang Trung này, có quá khứ đen tối, không sạch sẽ.

Tiêu Dao Vương muốn điều tra ông ta cũng là chuyện quá đơn giản.

Còn chưa tới mười phút sau, tư liệu của Thịnh Thế Vương Triều cũng hiện ra ngay trước mặt của Tiêu Dao Vương.

Ông ta xem xong lại giận tím mặt, quát: "Phong tỏa Thịnh Thế Vương Triều lại cho tôi, những người có liên quan đều phải giam giữ hết, không chừa một ai cả, chuyện này coi như là lệnh của quân đội."

"Vâng."

Sau khi nhận được mệnh lệnh, quân khu lập tức hành động.

Bây giờ đang là giữa trưa.

Nhưng mà trên đường phố lại xuất hiện hơn trăm chiếc xe quân đội hùng mạnh, khí thế cuồn cuộn khiến mọi người đều chấn động.

"Chuyện gì thế này?"

"Diễn tập hả?"

Nhìn thấy xe quân đội dừng lại trước cửa Thịnh Thế Vương Triều, người dân qua đường cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Tôi nghe nói là Thịnh Thế Vương Triều làm ăn bất chính."

"Đúng rồi đó, ông chủ của Thịnh Thế Vương Triều là Lâm Huyền, lúc trước làm rất nhiều chuyện xấu, bây giờ tẩy trắng xong xuôi cũng rất biết điều."

"Có câu quan mới lên thì phải làm này làm kia chứng tỏ thực lực, tôi thấy Tiêu Dao Vương là đang muốn bắt đầu với Lâm Huyền rồi."

Ở Thịnh Thế Vương Triều.

Phó tướng Hoắc Đông quân hàm một sao dưới trướng Tiêu Dao Vương dắt theo quân lính tiến vào trong Thịnh Thế Vương Triều.

Vừa tới nơi đã thấy bảo vệ và mấy tên côn đồ.

Tất cả bọn họ đều đang nằm rạp dưới đất, phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh này, cơ mặt Hoắc Đông khẽ run.

Chuyện này...!
Lâm Huyền của Thịnh Thế Vương Triều đã chọc phải vị thần chết Giang Thần đó như thế nào vậy?

Hoắc Đông đi xuống phòng dưới lòng đất.

Ở đây có hơn hai mươi người.

Bọn họ đều là đàn em của Lâm Huyền.

Còn có Đường Tùng đang nằm ngất, Tôn Diệu cũng đang chật vật trên đất không đứng lên được, và cả Lâm Huyền đã chết.

"Mang xác đi, toàn bộ người ở đây nữa." Hoắc Đông thoáng nhìn qua lại lập tức ra lệnh.

Thấy thế, Tôn Diệu vội vàng nói: "Tướng quân, đừng, đừng ạ.

Tôi, tôi không có phạm tội, tôi là Tôn Diệu của nhà họ Tôn..."

"Hửm?"

Hoắc Đông dừng lại, khinh miệt nhìn Tôn Diệu đang ngồi trên đất, đạp cho một cú lại nói: "Họ Tôn họ gì chứ, đụng tới ai không đụng lại cứ nhất định phải đụng tới thần chết Giang Thần đó.

Lại còn gây phiền phức tới cho cấp trên của tôi.

Tôi nói cho anh biết, chọc giận cấp trên của tôi thì mấy người coi như xong rồi."

Tôn Diệu bị đá ngã rạp ra trên đất.

Nhưng lại cũng nhanh chóng bò lên, vội vàng nói: "Không, anh không thể bắt tôi.

Là, là Giang Thần bảo tôi đưa em trai của anh ta về."

Tôn Diệu không ngốc.

Anh ta biết một nắm bắt đầu mối, vừa chỉ vào Đường Tùng đang nằm ở kia vừa nói.

"Đó, đó chính là em vợ của Giang Thần, Giang Thần bảo tôi đưa cậu ta về."

"Hửm?"

Hoắc Đông nhìn qua Đường Tùng đang nằm đó, lập tức hiểu được chuyện xảy ra.

Hóa ra là đụng phải em trai của Đường Sở Sở, chả trách...!
"Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cút đi." Hoắc Đông mắng một tiếng, lại đạp thêm một cú.

Cũng bởi vì đám không có mắt mày đắc tội với Giang Thần, người kia mới bảo cấp trên của anh ta ra dọn dẹp.

"Hu hu..."

Tôn Diệu sốt sắng bật khóc.

Anh ta cũng muốn đi lắm chứ.

Nhưng mà anh ta bị gãy xương rồi, đến cả bước đi cũng là cả vấn đề, đừng nói chi là dắt theo Đường Tùng.

Giờ phút này, một người lính mặc đồ vũ rang đi tới hỏi: "Tướng quân, bên ngoài có một người tới, nói là Tôn Thái Vân.

Ông ta bảo con trai của ông ta đang ở bên trong, có cho vào không ạ?"

Hoắc Đông nhìn Tôn Diệu, khẽ phất tay nói: "Để cho ông ta vào, nhanh chóng mang thứ rác rưởi này đi."

"Vâng."

Bên ngoài Thịnh Thế Vương Triều.

Một người đàn ông trung niên mặc u phục, thắt cà vạt nghiêm túc đang sốt sắng đến đổ mồ hôi.

Ông ta là Tôn Thái Vân, là người phụ trách chủ chốt tập đoàn của nhà họ Tôn.

Lúc nhận được điện thoại của con trai, ông ta đã lập tức vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy bên ngoài Thịnh Thế Vương Triều đều là xe quân đội, ông ta lại hoàn toàn bị hoảng loạn.

Cái thằng con trời đánh này rốt cuộc đã làm gì rồi?

Một người lính đi tới, chỉ vào Tôn Thái Vân rồi nói: "Ông vào trong."

"Vâng."

Tôn Thái Vân lúc này mới vào Thịnh Thế Vương Triều.

Sau khi bước vào, tâm hồn của ông ta càng lúc càng cảm thấy sợ hãi.

Dọc theo đường đi đều là quân nhân mặc đồ vũ trang, tất cả bọn họ đều đang lôi mấy tên côn đồ bị đánh rời đi.

Mà tới lúc ông ta đi tới phòng dưới lòng đất đã nhìn thấy Tôn Diệu thương tích đầy mình đang ở đó, còn nhìn thấy huy hiệu một sao trên bả vai của Hoắc Đông cũng lập tức run chân, quỳ rạp trên đất kêu một tiếng: "Tướng quân."

"Bố, hu hu, nhanh tới dắt con đi với." Tôn Diệu khẩn trương đến phát khóc rồi.

Tôn Thái Vân đứng lên đi tới, lại đạp cho một cú.

"Cái thằng con trời đánh này, rốt cuộc mày đã làm gì vậy hả?"

Hoắc Đông mắng: "Được rồi, đừng có ở chỗ này làm bẽ mặt nữa, nhanh dắt người đi đi.

Còn nữa, mang thằng nhóc kia về nhà họ Đường cho an toàn, tôi sẽ xử lý các người sau."

Tôn Thái Vân nghe như thế, trong lòng thoáng nhảy dựng.

Sau đó hơi nhún chân, đạp Tôn Diệu thêm mấy cái nữa.

"Cái thằng vô dụng nhà mày, bố đập chết mày."

"Sao hả, lời tôi nói là gió thoảng bên tai đó phải không.

Nếu không đi thì người đâu, bắt về luôn cho tôi..."

Nghe thế, Tôn Thái Vân lập tức sợ hãi.

Ông ta dìu Đường Tùng ở trên đất lên, lại siết chặt lấy Tôn Diệu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Bên ngoài, ở trên xe.

Tôn Thái Vân mặt đầy mồ hôi, tháo cà vạt xuống, cởi bỏ ra một nút áo cổ thả lỏng.

Giờ phút này, cổ áo của ông ta cũng đã ướt một mảng.

Lái xe đi được một quãng mới ngừng lại, lấy một điếu thuốc ra hút.

"Cái thằng con trời đánh này, rốt cuộc đã làm gì rồi hả?"

Ông ta vừa nhả một hơi khói vừa mắng.

"Hu hu, bố, không thể nói được, nói ra thì lập tức tiêu đời." Tôn Diệu gào khóc.

Nghe thế, Tôn Thái Vân lại cau mày: "Không thể nói?"

"Bô, còn đắc tội với nhân vật máu mặt rồi, là người mà có thể sai khiến cả Tiêu Dao Vương, con phải làm sao bây giờ, có phải con chết chắc rồi không?"

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Tôn Thái Vân rống lên.

"Con, con tương tư Đường Sở Sở của nhà họ Đường..."

Tôn Diệu thuật lại ngắn gọn câu chuyện.

Nhưng mà anh ta không dám nhắc tới Giang Thần.

Anh ta chỉ nói có người ra mặt cho Đường Sở Sở, giết chết Lâm Huyền và còn ra lệnh cho Tiêu Dao Vương tới thu dọn tàn cuộc.

Còn những chuyện khác, anh ta không hề nhắc tới một chữ.

"Người đó rốt cuộc là ai?"

"Bố, bố đừng có hỏi nữa.

Còn nói nữa là con sẽ chết đó.

Còn nữa, bố cũng đừng nói chuyện này ra ngoài, bố mà nói thì chúng ta sẽ tiêu đời.

Người đó đến cả Lâm Huyền, là Lâm Huyền đó còn dám giết chết, lại còn gọi điện cho Tiêu Dao Vương, vừa mới lúc nãy tướng quân mới tới vậy đó."

Tôn Diệu run rẩy cả người.

Nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, trong lòng anh ta vẫn còn kinh hãi không thôi.

"Thành công không có, thất bại lại có thừa." Tôn Thái Vân tức giận mắng: "Rốt cuộc mày đã đắc tội với ai chứ, như thế nào cũng phải nói cho bố biết."

"Là, là Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở.

Bố, bố đừng nói chuyện này ra ngoài, Giang Thần nói nếu để lọt tới tai người ngoài dù chỉ một chút, thì kết cục của Lâm Huyền sẽ chính là kết cục của con đó."

Nghe thế, Tôn Thái Vân lập tức cau mày.

Ông ta còn tưởng là nhân vật tầm cỡ nào, không ngờ lại là tên rác rưởi Giang Thần đó?

Anh không phải là đang ở rể nhà họ Đường đó sao?

Làm sao có thể có năng lực to lớn như vậy được?

Làm sao còn có thể sai khiến Tiêu Dao Vương tới thu dọn hậu quả chứ?

Lúc này đây, Tôn Thái Vân mải mê suy nghĩ, cảm thấy rất khó hiểu.

Ông ta không nghĩ ra được một tên đi ở rể nhà vợ sao lại có năng lực kinh khủng như vậy được?

Nhưng mà, ông ta biết rõ chuyện hôm nay nhất định không được truyền đi ra ngoài, nếu không thì nhà họ Tôn cũng xong đời.

Lâm Huyền là ai chứ?

Là vua ngầm của Giang Trung này, tài sản còn khổng lồ gấp mấy lần so với bốn gia tộc lớn.

Bây giờ còn bị giết chết như giết chó, nhà họ Tôn của ông ta lại càng làm sao sánh được với Lâm Huyền có thế lực lớn như vậy.

"Vô dụng."

Tôn Thái Vân tức giận mắng to: "Nhanh đưa Đường Tùng trở về cho bố, đích thân đi xin lỗi, nhất định phải được Đường Sở Sở tha thứ.

Không được, tự bố đi tới đó...".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play