Đường Tùng bị mang đi làm người của nhà họ Đường trở nên luống cuống.
Bởi vì Đường Tùng bị kéo đi trước mặt cảnh sát giao thông, vậy mà cảnh sát giao thông lại không ngăn cản.
Bọn họ không ngốc, người có thể lái chiếc xe mấy chục triệu chắc chắn là nhân vật lớn.
Ngô Mẫn kéo Đường Sở Sở, vẻ mặt cầu xin: “Chị, hiện tại chỉ có chị mới có thể cứu Đường Tùng, không phải chị quen với Diệp Hùng sao, chị gọi điện cho ông ta nhanh lên đi!”
“Để, để chị thử xem.” Trong lòng Đường Sở Sở cũng không chắc chắn.
Bây giờ em trai bị mang đi, tình huống nghiêm trọng nên cô không thể không gọi.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được.”
Đường Sở Sở gọi điện thoại cho Diệp Hùng nhưng không được.
Cô nói: “Gọi, gọi không được.”
“Vậy, vậy phải làm sao đây?” Ngô Mẫn sắp khóc rồi, cô ta vừa khóc nức nở vừa nói: “Giang, Giang Thần đâu, không phải anh ấy nói mình là người xuất ngũ sao, không phải anh ấy nói mình quen biết nhân vật lớn sao, gọi anh ta đến nhanh lên chị!”
“Chị gọi rồi, anh ấy đang đến.”
Còn Hà Diễm Mai thì rất bình tĩnh nói: “Giang Thần đến cũng vô dụng, mấy đứa đừng nghe cậu ta chém gió, nếu cậu ta quen biết nhân vật lớn thì cũng không sống như vậy, còn ở rể nhà họ Đường.
Ngô Mẫn khóc nói: “Mẹ, vậy thì phải làm sao đây?”
Hà Diễm Mai nghĩ nghĩ rồi nói: “Mẹ gọi cho cậu Tôn, nhà họ Tôn cũng chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn, lần trước mẹ có nói là muốn giới thiệu con gái cho cậu ấy, nhưng bởi vì Sở Sở bị Tiêu Chiến cắt mặt nên tạm gác việc này qua một bên.”
Sau khi vẻ đẹp của Đường Sở Sở khôi phục, Hà Diễm Mai lập tức liên lạc với mấy công tử nhà giàu, định tìm gia đình tốt cho Đường Sở Sở.
Mà Tôn Diệu của nhà họ Tôn là đứa con rể tốt nhất trong lòng bà ta.
Nhưng bởi vì có quá nhiều chuyện xảy ra, bà ta mới không liên hệ với Tôn Diệu.
Bà ta lập tức gọi điện thoại cho Tôn Diệu, nói tóm lược mọi chuyện một lần.
“Dì, cháu đang ở gần đấy, cháu qua ngay.”
Tôn Diệu đang ăn cơm ở một quán cơm cạnh đường Thiên Hoa, sau khi nhận được cuộc gọi của Hà Diễm Mai, anh ta lập tức lái xe đến.
Chưa đến một phút, Tôn Diệu xuất hiện, anh ta lái một chiếc Porsche hơn mười triệu.
Anh ta dừng xe, bước xuống, nhìn mấy người nhà họ Đường rồi thấy Đường Sở Sở.
Ánh mắt của anh ta sáng lên.
Đi qua.
“Dì, chú, sở sở…”
Anh ta chào hỏi.
Nhìn thấy Tôn Diệu, Hà Diễm Mai cảm thấy mình nắm được cọng rơm cứu mạng.
“Cậu Tôn, cậu phải giúp chúng tôi.
Đường Tùng lái xe tông một chiếc siêu xe, người nọ muốn chúng tôi đền tám triệu, không có tiền thì Đường Tùng sẽ chết mất thôi.”
Tôn Diệu hứa hẹn, nói: “Dì yên tâm đi, cháu lo chuyện này được, nhà họ Tôn cũng là gia tộc thượng lưu ở Giang Trung, chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn, cháu quen bất cứ nhân vật lớn nào ở đây.”
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta đến Thịnh Thế Vương Triều nhanh lên.”
“Sao?”
Tôn Diệu lập tức sửng sốt.
Thịnh Thế Vương Triều?
Địa bàn của Lâm Huyền?
Anh ta dò hỏi: “Dì, Đường Tùng đâm vào xe nào vậy?”
“Hình như là Maybach bản giới hạn gì đó.”
Nghe vậy, Tôn Diệu hơi lui ra sau vài bước.
Ngay sau đó, anh ta hỏi: “Có phải người nọ hơi mập, còn ăn mặc bình thường không?”
“Đúng vậy, ừ, đúng rồi.”
‘Ôi má ơi!’
Tôn Diệu thầm kêu lên.
Đây chính là vua của thế giới ngầm ở Giang Trung, mấy năm trước được gọi là Hắc Phong Lâm Huyền, bây giờ gác kiếm kinh doanh nghiêm túc.
Bây giờ Lâm Huyền rất kín tiếng, chỉ cần không chọc giận ông ta thì sẽ không sao hết.
Nhưng khi làm ông ta giận, vậy hậu quả thì…
Phù!
Tôn Diệu hít một hơi thật sâu.
Anh ta nhìn Đường Sở Sở một cái, nhịn không được mà nuốt nước bọt.
“Dì, cháu có thể giúp gì, nhưng Lâm Huyền không dễ đụng nên cần bố của chá ra mặt.
Bố cháu có quen với Lâm Huyền, nhưng mà cháu không thể giúp không như thế được.
Không phải lần trước dì nói giới thiệu Sở Sở cho cháu sao?”
Vì con trai, Hà Diễm Mai cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
“Cậu Tôn, cậu yên tâm, Sở Sở sẽ ly hôn với Giang Thần nhanh thôi.”
Tuy rằng Đường Tùng không có chí tiến thủ nhưng cũng là con trai của bà ta, sao bà ta có thể nhìn con trai của mình xảy ra chuyện?
Hơn nữa Giang Thần còn là quân nhân, tuy rằng anh nói mình quen biết nhân vật lớn, nhưng quen nhân vật lớn với nhân vật lớn, bà ta chọn người sau.
Tôn Diệu là người của nhà họ Tôn, cơ ngơi rất lớn, tài sản mấy chục tỷ.
Sở Sở gả vào nhà họ Tôn tốt hơn gả cho Giang Thần mấy trăm lần.
“Sở Sở, ý của cô thì sao?” Tôn Diệu nhìn Đường Sở Sở.
Tuy Lâm Huyền đáng sợ thật, nhà họ Tôn ở trước mặt Lâm Huyền chẳng là cái thá gì, Lâm Huyền mới là nhân vật lớn thật sự, ông ta khinh thường hư danh “nhà giàu có”.
Nhưng bố của anh ta và Lâm Huyền có thể xem là bạn bè, từng ăn một bữa cơm với nhau.
Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là đâm vào đuôi xe mà thôi.
Chỉ cần ông ta ra mặt, đền chút tiền thì chuyện này sẽ chấm dứt.
Vì Đường Sở Sở, đền mấy chục triệu cũng không lỗ.
“Mẹ, con sẽ không ly hôn với Giang Thần.”
“Bốp.”
Hà Diễm Mai tát cô một cái, mắng: “Không ly hôn? Mày có tám mươi triệu cứu em trai mày không?”
Mặt của Đường Sở Sở xuất hiện một dấu bàn tay, cô duỗi tay bụm mặt, nước mắt tuôn ra.
Tôn Diệu nói: “Sở Sở, cô biết Lâm Huyền là ai không? Cô biết mấy năm nay ông ta làm gì không? Ông ta giết không được một trăm thì cũng tám chục người, đây chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương đấy.”
“Sao?”
Đường Sở Sở nghe vậy thì cũng cảm thấy hoảng sợ.
Tôn Diệu nhìn dáng người tuyệt diệu cùng khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ta nuốt nước miếng.
Tôn Diệu tiếp tục nói: “Cô cho rằng chỉ cần tám mươi triệu là có thể cứu người? Tôi nói cho cô biết, Lâm Huyền cầm tiền cũng không tha cho Đường Tùng, trước nay người đắc tôi ông ta đều không có kết cục tốt.”
“Sở Sở, nếu mày không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho em trai mày chút chứ.”
“Không lẽ mày muốn mẹ phải quỳ xuống cầu xin mày sao?”
“Mẹ…”
Đường Sở Sở đỡ Hà Diễm Mai, khóc lóc nói: “Mẹ, con ly hôn với Giang Thần, mẹ đừng làm như vậy…”
Thấy thế, Tôn Diệu vui mừng.
Hà Diễm Mai nói, chỉ cần nhà họ Đường mang tám mươi triệu đến Thịnh Thế Vương Triều thì Lâm Huyền sẽ thả người.
Tôn Diệu biết Lâm Huyền.
Người này là giang hồ, cho nên rất giữ lời.
Hơn nữa mấy năm nay ông ta cũng đã rất kín tiếng, cũng không gây chuyện.
Chỉ cần đúng số tiền thì Đường Tùng sẽ không sao hết.
Hơn nữa, anh ta là người nhà họ Tôn.
Bố của anh ta có quen với Lâm Huyền, nếu ông ta ra mặt thì có lẽ không cần nhiều tiền như vậy.
Giải quyết chuyện này xong, Đường Sở Sở là của anh ta.
Đây là người đẹp nhất Giang Trung.
Hơn nữa, Hà Diễm Mai từng nói với anh ta, tuy Đường Sở Sở kết hôn với Giang Thần nhưng lại không cùng phòng.
“Chú, dì, Sở Sở, cứ để cháu lo chuyện này, trong thẻ của cháu còn có tiền, mọi người về trước đi, cháu đi chuộc người.
Bằng quan hệ của nhà họ Tôn, đưa tiền xong, chắc chắc ngài Lâm sẽ không làm khó Đường Tùng.”
Hà Diễm Mai mở miệng cầu xin: “Cậu Tôn, chúng tôi đi với cậu được không?”
Bà ta từng thấy Lâm Huyền đánh người, hiện giờ bà ta rất lo cho Đường Tùng.
Tôn Diệu hứa hẹn: “Dì, dì yên tâm trở về chờ đi, cứ để cháu lo chuyện này.”
Nói rồi, Tôn Diệu nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Đường Sở Sở, cười nói: “Sở Sở, chờ tôi đưa Đường Tùng trở về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm có được không?”
“Được, Sở Sở sẽ chờ cậu.” Hà Diễm Mai đồng ý thay Đường Sở Sở.
Còn Đường Sở Sở thì đứng ở một bên, thầm rơi nước mắt.
Cô lấy điện thoại gọi cho Giang Thần: “Thần, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, anh về nhà chờ em, em có việc muốn nói với anh.”
Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Giang Thần đang đến, anh bắt taxi nhưng vì hơi kẹt xe nên đến bây giờ vẫn chưa tới nơi.
Hiện tại Đường Sở Sở gọi đến, anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bảo tài xế quay đầu trở về..