Giang Thần nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Anh biết, cảnh sát đã đến.
Anh không muốn làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Bởi vì Đường Sở Sở chỉ là một cô gái bình thường, cô đã chịu quá nhiều lời nhục mạ rồi.
Giang Thần không muốn bởi vì cảnh sát đến, làm lọt chuyện này ra ngoài, khiến cho dư luận xôn xao.
Mặc dù Đường Sở Sở không sao, nhưng nếu như chuyện này truyền ra ngoài, khẳng định sẽ gây ra những lời bịa đặt.
Đường Sở Sở đã chịu quá nhiều lời nói ra nói vào rồi, Giang Thần không muốn chuyện này gây ảnh hưởng tới Đường Sở Sở.
Cho nên, anh đã gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
Sau khi gọi điện thoại, anh trở về phòng làm việc, ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.
Mà tại cửa, đã có mấy chục bảo vệ tụ tập lại.
Những bảo vệ này cầm dùi cui điện, trên mặt chảy mồ hôi hột to như hạt đậu, không dám tiến vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Chu Hào đang nằm trong vũng máu trên đất, đã tắt thở.
Tiêu Dao Vương đang họp.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Giang Thần, ông ta thật sự lo Giang Thần sẽ làm bậy.
Tính tình của Giang Thần như thế nào, ông ta cũng đã từng nghe qua.
Ông ta chấm dứt cuộc họp, truyền đạt mệnh lệnh: “Gọi điện thoại cho phía cảnh sát.
Đừng can thiệp vào chuyện của tập đoàn Ngải Lạp, để phía quân đội xử lý.
Lập tức chuẩn bị xe, đến tập đoàn Ngải Lạp.”
Tập đoàn Ngải Lạp.
Tuy rằng hiện tại đã tan làm, nhưng vẫn có không ít nhân viên đang tăng ca.
Tầng một tập đoàn, trên đất có mười mấy bảo vệ đang nằm.
Những bảo vệ này đều nằm trên đất, không phải đứt tay, thì cũng là đứt chân.
Đó không phải là gãy xương, mà thật sự là đứt tay đứt chân, bị một sức mạnh đáng sợ mạnh mẽ bẻ gãy.
Những người đó nằm trên đất, phát ra những tiếng kêu rên đau đớn, thậm chí còn có người bị mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Hiện trường là một bãi hỗn loạn.
Có một số nhân viên sợ đến mức ngồi xổm xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy.
Mà lúc này, cảnh sát đã chạy đến, phong tỏa hiện trường, ngay sau đó là xe cứu thương lên đường.
Đây là cảnh sát đặc nhiệm được trang bị đầy đủ.
Nhìn thấy cảnh máu me như vậy, ai nấy đều hết sức đề phòng, bắt đầu hỏi thăm tình huống.
Biết tin thủ phạm vẫn còn ở trong tập đoàn, họ cấp tốc bắt đầu kiểm tra.
Ngay lúc này, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nhận được cuộc điện thoại của cấp trên, bảo anh ta đừng can thiệp vào chuyện của tập đoàn Ngải Lạp, để phía quân đội giải quyết.
Rất nhanh, những chiếc xe của quân đội đã xuất hiện bên ngoài tập đoàn Ngải Lạp.
Mấy chục chiếc xe Jeep chạy đến, hơn một nghìn chiến sĩ được trang bị đầy đủ xuất hiện, đuổi đám người đứng quan sát bên ngoài tập đoàn và cảnh sát đi.
Sau khi Giang Thần ở trong phòng làm việc đợi khoảng chừng mấy chục phút, quân đội đã xuất hiện.
Các bảo vệ ở cửa đều bị cưỡng chế giam giữ.
Một người đàn ông trung niên lực lưỡng đi vào phòng làm việc.
Ông ta liếc nhìn Chu Hào đã mất đi sự sống trên đất một cái, lại nhìn về phía Giang Thần đang ôm Đường Sở Sở, ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc.
Ông ta đi qua, trên khuôn mặt chữ điền mang theo một tia bất mãn: “Giang Thần, đây là Giang Trung, không phải Nam Hoang.
Sao cậu có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Giang Thần ôm Đường Sở Sở đứng dậy, nói: “Tôi đi cửa sau, ông sắp xếp cho tôi một chiếc xe, đưa tôi trở về an toàn.
Còn chuyện ở đây, tôi hy vọng bên ngoài không có bất cứ tin đồn gì.
Những người đã nhìn thấy tôi, tôi hy vọng ông có thể xử lý tốt!”
Giang Thần quay người rời đi.
Tiêu Dao Vương có chút bất đắc dĩ.
Ông ta đường đường là chủ soái Tây Cảnh, hiện tại còn là một trong Ngũ Đại Soái, nhưng lại bị Giang Thần kêu tới kêu lui.
Nhưng, ông ta cũng thật sự không hy vọng Giang Thần làm lớn chuyện.
“Đợi đã…”
Giang Thần bế Đường Sở Sở quay người, nhìn Tiêu Dao Vương mặc quân phục trên người, trên vai gắn năm ngôi sao, thản nhiên nói: “Sao, còn chuyện gì à?”
“Giang Thần, đừng gây chuyện nữa.
Dù sao thì đây cũng là trong phạm vi tôi quản lý, đừng khiến tôi khó xử.
Cứ xem như là tôi xin cậu đó được không?”
“Người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu người phạm ta, ta sẽ diệt người!”
Giang Thần xoay người rời đi.
Giang Thần không coi ai ra gì, coi thường pháp luật, khiến cho Tiêu Dao Vương hơi tức giận, nhưng ông ta thật sự không thể làm gì Giang Thần.
Cho dù Giang Thần có phạm phải tội tày trời, ông ta cũng không có quyền bắt Giang Thần, trừ khi là lãnh đạo cấp trên cao nhất hạ mệnh lệnh.
Ông ta hít sâu một hơi, phân phó: “Cho một chiếc xe đến cửa sau, đưa cậu ta về.”
“Vâng.”
Cấp dưới của Tiêu Dao Vương lập tức đi sắp xếp.
Sau đó, Tiêu Dao Vương phân phó: “Đem toàn bộ camera giám sát của tập đoàn Ngải Lạp đi.
Người bị Giang Thần đánh tàn phế, đi trấn an người nhà, nên chữa trị thì chữa trị, nên bồi thường thì bồi thường.
Những bảo vệ đã nhìn thấy Giang Thần, toàn bộ dẫn đi, bảo bọn họ ký bản thỏa thuận bảo mật, tất cả mọi thứ đã nhìn thấy hôm nay đều mục nát trong bụng hết, nếu như bên ngoài có một chút phong phanh gì, nhất định truy đến cùng.”
“Còn có, tuyên bố với bên ngoài, đây là một buổi diễn tập kết hợp giữa hai bên quân đội và cảnh sát.”
Tiêu Dao Vương nhanh chóng sắp xếp.
Sắp xếp chuyện này một cách ổn thỏa.
Còn về Chu Hào đã chết, ông ta cũng phái người đi điều tra thân phận của Chu Hào, nhưng lại phát hiện đó là người nhà họ Chu, một trong bốn nhà quyền thế tại Giang Trung.
Tiêu Dao Vương tự mình cử binh sĩ đến nhà họ Chu, nói với nhà họ Chu là đã nhìn trúng Chu hào, dẫn Chu Hào đi huấn luyện bí mật, trở thành đặc công, trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về.
Mà xác của Chu Hào thì bị lặng lẽ kéo đi, thần không hay quỷ không biết thiêu đốt.
Tiêu Dao Vương cho xe đưa Giang Thần về đến nhà.
Trong nhà không có ai, đều ra ngoài hết rồi.
Giang Thần bế Đường Sở Sở đang mê man đặt lên giường.
Thấy quần áo trên người cô đều đã ướt đẫm, anh khẽ nhíu mày.
Đứng ngây ra trong chốc lát, anh đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy.
Sau đó đi đến cạnh giường, thay đồ cho Đường Sở Sở.
Anh đường đường là Hắc Long của Nam Hoang, đã từng giúp con gái thay đồ bao giờ?
Anh luống cuống tay chân, tốn gần nửa tiếng đồng hồ mới thay đồ cho Đường Sở Sở xong.
Mà Giang Thần đã bấm huyệt ngủ cho Đường Sở Sở, Đường Sở Sở ngủ rất yên ổn.
Giấc ngủ này kéo dài mấy tiếng, mãi đến chạng vạng cô mới tỉnh lại.
Cô thức dậy, xoa đầu.
Nhớ lại một số chuyện trước đó, toàn thân cô run rẩy.
Theo bản năng kéo chăn co người lại một bên.
Sau khi thấy rõ đây là nhà mình, cô mới thở phào một hơi.
“Sở Sở, em tỉnh rồi à?”
Cửa phòng mở ra, Giang Thần đang đeo tạp dề bước vào, nói: “Anh đã làm xong bữa tối, đợi bố mẹ về thì có thể ăn cơm rồi.”
“Thần.” Đường Sở Sở tủi thân khóc lên.
Giang Thần bước đến, ngồi bên mép giường.
Đường Sở Sở lập tức nhào vào lòng anh, khóc đến đau thương.
“Không sao, anh kịp thời đuổi đến, chưa xảy ra chuyện gì cả.” Giang Thần an ủi: “Tên giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Ngải Lạp đã bị cảnh sát dẫn đi rồi, có lẽ phải ngồi trong tù mấy năm.”
Nghe thế, Đường Sở Sở thở phào một hơi.
Cũng may Giang Thần đến kịp, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy khiếp sợ.
“Thần, cảm ơn anh.”
“Em đấy, sau này cẩn thận một chút.
Khuôn mặt xinh đẹp thế này, là đàn ông đều sẽ có suy nghĩ méo lệch.
Không được, sau này anh sẽ theo em một tấc cũng không rời.”
Lời nói của Giang Thần đã chọc cho Đường Sở Sở cười.
“Quần áo của em, là anh thay sao?” Đường Sở Sở nhìn chiếc váy trên người mình.
“Ừm.”
“Đồ lót của em cũng vậy à?”
“À…” Giang Thần bày ra vẻ mặt xấu hổ, sờ đầu: “Cả người em ướt đẫm, anh lo em sẽ bị cảm, nên sau khi đưa em về nhà, anh đã thay đồ cho em.
Anh nhắm mắt lại thay, anh không nhìn thấy gì hết.”
“Phụt, đồ ngốc, em là vợ của anh, nhắm mắt làm gì chứ.
Đúng rồi, em chỉ nhớ là thấy anh phá cửa mà vào, chuyện phía sau em đều không thể nhớ được, đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Sở Sở bật cười, Giang Thần nhìn thấy mà ngơ ngác.
Nụ cười này tựa như một bông hoa tươi chợt nở rộ, xinh đẹp tuyệt vời, rực rỡ biết bao.
Như thế nào là một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành?
Có lẽ chính là nụ cười như thế này đây..