Đan Thiến Thiến kéo khoác tay Giang Thần cứ như hai người thân quen vậy.
Sâu trong nội tâm Giang Thần là sự khước từ.
Nhưng vừa nghĩ đến Đan Chiến thay anh tặng món quà lớn thế này, còn kéo hết toàn bộ những nhân vật lớn tham gia tiệc sinh nhật đến quán lẩu nho nhỏ này ăn cơm, một màn biến tướng này là để tăng thêm danh tiếng của quán lẩu Long Dịch.
Kể từ đó, quán lẩu này không còn thiếu khách nữa.
Anh cũng ngầm đồng ý để Đan Thiến Thiến kéo tay mình.
Còn Đường Sở Sở thì cứ như vậy nhìn Giang Thần và Đan Thiến Thiến đi vào quán lẩu.
Cô không có can đảm để đi qua.
Cô đứng ở đằng xa, thoáng chần chừ một lát rồi sau đó quay người rời đi.
“Sở Sở, con làm gì vậy?” Hà Diễm Mai kéo cô.
Đường Sở Sở để lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Con còn đi vào làm gì nữa, để bị anh ấy khinh thường, nhạo báng sao?”
“Cái con nhỏ chết tiệt này, bình thường dạy mày thế nào, mày chính là vợ của nó, bây giờ chồng mình bị người ta cướp, mày lại làm con rùa rụt đầu, càng là lúc thế này mày càng phải rộng lượng, chủ động đến chào hỏi Đan Thiến Thiến, nói cái gì mà, hôm nay sinh nhật cô, cho cô mượn chồng tôi dùng một ngày, cái này cũng cần mẹ dạy mày sao?”
Hà Diễm Mai rặt một vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Con không bỏ qua sỉ diện của mình được, người nói ly hôn là con, bây giờ lại đi nịnh nọt anh ấy, con không làm được.”
Đường Sở Sở khẽ khàng lên tiếng.
Tại thời điểm này, cô cảm thấy cuộc sống của mình tối tăm mù mịt.
Đăng ký kết hôn với một người mình không thích, không có cảm giác.
Mà người cô thích thì lại là bạn trai của bạn thân của cô.
Cô hận, hận ông trời vì sao lại đối xử với cô như vậy.
Đều nói là khổ tận cam lai, nhưng cô chịu mười năm khổ lại không thấy cam lai, mà là nhận lấy đau khổ càng lớn hơn.
“Chị Sở Sở, chị không thể bỏ cuộc được đâu.”
“Đây chính là năm trăm tỷ đó, năm trăm tỷ có nghĩa là gì có biết không?”
“Sở Sở, tương lai của nhà họ Đường phụ thuộc vào con.”
Người nhà họ Đường không ngừng mở miệng khuyên bảo.
Nhìn thấy vẻ mặt của cả cái nhà này, Đường Sở Sở cảm thấy ghê tởm.
Từ đầu đến cuối người nhà họ Đường đều chỉ công nhận tiền bạc thôi.
Đường Sở Sở nước mắt lưng tròng.
Và Hà Diễm Mai cảm thấy giọng điệu nói chuyện của mình hơi nặng nề một chút nên cũng thả chậm lại tốc độ nói, khuyên nhủ:
“Sở Sở, mẹ biết con thích Hắc Long, nhưng Hắc Long là ai chẳng lẽ con không biết sao, cậu ta là chiến thần của Trung Quốc, là thần bảo vệ của Trung Quốc, phụ nữ cả nước đều thích cậu ta, làm sao con tranh đua với người khác được hả, với cả con cũng nói đó, cậu ta và Hứa Tình đã ở bên nhau, hiện tại Giang Thần sắp có năm trăm tỷ rồi, con còn theo đuổi cái gì Hắc Long chứ, năm trăm tỷ không thơm ngon hơn sao?”
“Nghe mẹ, mẹ chỉ biết làm điều tốt cho con, sẽ không hại con đâu.”
“Đi, vào quán.”
Hà Diễm Mai nói xong là lôi kéo Đường Sở Sở đi về phía quán lẩu.
Đường Sở Sở không cam lòng miễn cưỡng bị kéo vào.
Hôm nay Đan Chiến đặt trước bao hết cả quán.
Những người khác đều bị đuổi hết ra ngoài.
Hầu hết những người này đều là bạn bè của Trác Tiểu Lệ, có người là người nhà của cô ta, cũng có người là khách hàng trước kia khi cô ta còn trên sân khấu.
Còn có mấy bàn là người bên chỗ Lâm Tử Minh.
Tất cả số còn lại là một vào bạn cùng lớp của bọn họ.
Những người bị đuổi ra lại chẳng hề oán giận lấy một câu.
Trước cửa quán có không ít người tụ tập.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đó, đó không phải là thần y Phương - Phương Vĩnh Cát sao?”
“Thần y cái gì chứ, thần y đợt này là Đường Sở Sở, tôi thấy Đường Sở Sở cũng đi vào rồi.”
“Tôi còn thấy Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Quân - Diệp Hùng, trước kia chỉ thấy trên TV thôi.”
“Có cả Lâm Y của tập đoàn Trường Sinh nữa.”
“Nhiều nhân vật lớn như vậy đều đến quán lẩu nhỏ xíu này luôn á, rốt cục Trác Tiểu Lệ này quen biết bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn thế?”
Không ít người bàn tán xôn xao.
Mà Trác Tiểu Lệ thì đang đứng ở cửa đau khổ cầu xin, “Tử Minh, em sai rồi, cầu xin anh cho em một cơ hội, nể tình chung chăn chung gối, anh tha thứ cho em đi, em sẽ không bao giờ xem thường bạn của anh nữa, em sẽ không bao giờ để anh quỳ bàn phím nữa, sau này trong nhà đều nghe theo anh hết, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, anh bảo em quỳ em sẽ quỳ ngay.”
Trác Tiểu Lệ biết, Lâm Tử Minh nịnh bợ được nhân vật lớn, đại nhân vật hàng thật giá thật.
Sau ngày hôm nay, Lai Long Dịch sẽ trở thành một quán lẩu cực nổi tiếng, khách hàng nườm nượp.
Những cái này đều là tiền.
Cô ta không muốn từ bỏ.
“Biến.”
Lâm Tử Minh không hề mềm lòng dù chỉ một chút.
“Trác Tiểu Lệ, sớm đã biết có hôm nay, hà cớ gì lúc trước tôi phải cắt đứt qua lại với cô.”
Lâm Tử Minh quát to rồi quay người đi vào quán lẩu.
Cảnh tượng này bị không ít người thấy được.
Những người này đều biết, từ nay về sau quán lẩu này thuộc về Lâm Tử Minh.
“Anh Tử Minh.”
Một số bạn học thấy sang bắt quàng làm họ đều chạy tới bợ đít Lâm Tử Minh.
Quán lẩu, tầng 3.
Trong một phòng bao xa hoa.
Có vài người đang ngồi trong phòng.
Đan Chiến, Giang Thần, còn có cả Đan Thiến Thiến.
“Thiến Thiến, bây giờ đã hài lòng rồi chứ?” Đan Chiến cười hỏi.
“Vâng.”
Đan Thiến Thiến liên tục gật đầu, nói: “Đây là sinh nhật ý nghĩa nhất, bố, cảm ơn bố ạ.”
Được con gái cảm ơn, Đan Chiến trong lòng vui vẻ.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Lỗ Sâm đứng ở một bên đi mở cửa.
Có hai người đứng ở cửa.
Một người phụ nữ trung niên.
Một cô gái mặc váy xinh đẹp, dáng người cao gầy, làn da thịt trắng mịn, dáng người đẹp cực kỳ.
Đây là Hà Diễm Mai và Đường Sở Sở.
“Ngài Đan.”
Hà Diễm Mai đứng ở cửa, mặt mày tươi cười xán lạn, nói: “Không ngại nếu chúng tôi vào ngồi một chút chứ?”
Nói xong, bà ta còn to miệng gọi một tiếng: “Giang Thần, vợ con tới rồi.”
Giang Thần đang ngồi ở chỗ phòng bao dựa vào cửa sổ, anh hút thuốc, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng gọi, anh nhất thời quay người nhìn lại, chỉ thấy Hà Diễm Mai và Đường Sở Sở đứng ở cửa.
Anh đúng lúc đứng dậy, đi về phía cửa, nhìn Đường Sở Sở, trên mặt mang theo ý cười: “Sở Sở, sao em lại tới đây?”
Nói xong, anh kéo tay Đường Sở Sở rồi kéo cô đi vào.
Đường Sở Sở vốn định từ chối nhưng cô vẫn nhịn xuống, để mặc Giang Thần kéo mình.
“Sở Sở, các con nói chuyện đi, mẹ sẽ không vào quấy rầy đâu.”
Hà Diễm Mai rất biết điều.
Bà ta biết thân phận của Đan Chiến, bà ta không có tư cách đi vào, bà ta cũng chỉ là dẫn Đường Sở Sở tới thôi.
Trong phòng bao.
Đường Sở Sở ngồi xuống.
“Chào chị dâu.”
Đan Thiến Thiến ngọt ngào chào hỏi.
“Ừm.”
Đường Sở Sở gật gật đầu, khẽ đáp lại một tiếng.
“Người trẻ tuổi các con nói chuyện đi, bố không quấy rầy nữa.” Đan Chiến rất biết điều mà đứng lên, nhìn Lỗ Sâm một cái.
Lỗ Sâm hiểu ý, đi theo Đan Chiến ra khỏi phòng bao.
Đan Thiến Thiến nhìn Giang Thần ngồi bên cạnh Đường Sở Sở, trên khuôn mặt xinh đẹp để lộ ý cười, nói: “Chị dâu, chị và anh Giang đúng là xứng đôi vừa lứa, một người xinh đẹp như tiên, một người cái thế vô song, thật sự là anh hùng xứng với người đẹp.”
“Phải không?”
Đường Sở Sở không yên lòng, qua quýt cho có.
“Đúng vậy mà.”
Đan Thiến Thiến nghiêm túc gật đầu.
Đường Sở Sở quá đẹp, đẹp đến mức ngay cả một người phụ nữ như cô ta cũng hơi hơi hâm mộ.
Nếu cô ta là nam, nhất định cũng sẽ yêu Đường Sở Sở.
Giang Thần biết ơn nhìn Đan Thiến Thiến một cái, cô bé này miệng ngọt quá.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, hỏi: “Sở Sở, sao em lại tới đây, em không giận anh sao, anh cũng đã nói với em rồi, anh bị oan, bây giờ cảnh sát đã điều tra rõ ràng, anh đã được phóng thích vô tội.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở đáp một tiếng, nói: “Tôi tin là anh bị oan.”
Đường Sở Sở rất là qua loa có lệ.
Cô đã không còn quá quan tâm đến vấn đề này nữa rồi.
Trước đó chuyện này chưa xảy ra, cô một lòng muốn sống cùng Giang Thần, nhưng chính vì chuyện này đã xảy ra, Giang Thần bị bắt, cô mới biết được Hắc Long vẫn còn sống.
Hơn nữa Hắc Long còn giúp cô đoạt được danh hiệu thần y.
Bây giờ trong đầu cô toàn là Hắc Long.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT