Giang Thần chỉ muốn Đường Sở Sở vui vẻ mà thôi.
Không ngờ thiệp mời mà anh bảo Tiêu Dao Vương đưa tới lại bị kẻ khác đoạt mất công lao, khiến Đường Sở Sở hiểu nhầm anh.
Sau khi gọi điện cho Tiểu Hắc, anh đuổi theo.
“Sở Sở”.
Anh chạy tới, kéo tay Đường Sở Sở, giải thích: “Em nghe anh nói, anh thật sự không lừa em, thiệp mời thật sự là do anh nhờ người mang tới, không ngờ lại bị người khác giành công lao.”
“Đồ vô dụng, tới bây giờ mày vẫn dám tranh công hả.” Hà Diễm Mai chửi ầm lên: “Mày còn ngại chưa mất hết thể diện hả?”
Đường Tùng cũng giật giây: “Chị, anh ta chỉ là một thằng lính xuất ngũ thôi, có bản lĩnh gì chứ, chị ly hôn với anh ta đi.”
Đường Sở Sở nước mắt giàn giụa: “Giang Thần, đủ rồi, em cảm ơn anh từng chu đáo chăm sóc em, cảm ơn anh đã chữa khỏi cho em, nhưng bây giờ em không muốn thấy anh, anh đi đi!”
Nói xong, cô khóc chạy đi.
Trong lòng Giang Thần rất bức bối.
Mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng chật vật như thế này.1
“Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều.” Hà Diễm Mai lại mắng.
Giang Thần đứng im lặng chỗ nhìn cả nhà Đường Bác rời đi, hít sâu một hơi.
Anh lại chạy về nhà họ Đường.
Nhưng không thể vào nhà.
Anh bất đắc dĩ lựa chọn rời đi, dự định chờ Đường Sở Sở hết giận rồi giải thích.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, anh tới phòng khám Phàm Nhân của Tiểu Hắc.
“Anh Giang, sao anh lại tới đây.” Vừa vào nhà, Tiểu Hắc đã hỏi.
Thấy sắc mặt anh không đúng lắm, anh ta lập tức ngậm miệng, đưa cho anh một điếu thuốc.
Trong lòng Giang Thần rất bức bối.
Anh chỉ muốn cho Đường Sở Sở vui vẻ, không ngờ lại gặp kẻ vô liêm sỉ đoạt công lao của mình.
“Tiểu Hắc, có phải tôi không nên trở về không?” Giang Thần hút thuốc, sương khói bay lên.
Tiểu Hắc hỏi: “Anh Giang, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Giang Thần kể lại chuyện vừa rồi.
Tiểu Hắc cười khổ: “Anh Giang, tôi chưa từng yêu đương thật sự không giúp được anh đâu.
Nhưng nếu anh Giang ngứa mắt nhà họ Liễu thì tôi sẽ giết chết nhà họ Liễu ngay lập tức.”
“Haizz, thôi bỏ đi.” Giang Thần khẽ phất tay: “Cũng không phải là thù sâu hận nặng gì, nơi này là Giang Trung, thành phố lớn hòa bình, không phải là biên cảnh Nam Hoang, cách đối phó với kẻ địch không thể dùng để đối phó với đồng bào.”
Nghe vậy, Tiểu Hắc không lên tiếng.
“Đúng rồi Tiểu Hắc, tài sản của tôi đều giao cho cậu bảo quản, bây giờ tài sản cá nhân của tôi có bao nhiêu?”
Trở về thành phố, Giang Thần đã trải qua không ít chuyện.
Trước kia anh coi tiền tài như rác rưởi, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không có tiền không được.
“Tôi nào biết.
Tôi tính cho anh xem, chúng ta từng đánh tới địch quốc, lão đại tiếp nhận mấy mỏ vàng của địch quốc, sang tay bán cho một ông chủ lớn, hình như bán được hơn ba trăm triệu, còn một lần một tên đại gia phạm tội bị kẻ địch đuổi giết, vừa lúc được lão đại cứu, hình như tên đại gia đó cũng báo đáp cho anh một trăm triệu.
Đúng rồi, một số đại gia của các nước nhỏ ở biên cảnh Nam Hoang cũng nộp tiền bảo kê cho anh hàng năm để được bảo vệ, tính hết mấy thứ này lại thì ít nhiều gì cũng có hai ba trăm tỷ!”
“Tôi có nhiều tiền thế cơ à?” Giang Thần hơi kinh ngạc.
Trước kia anh không để ý mấy thứ này, bây giờ anh lại bắt đầu quan tâm, không ngờ mình lại giàu có như vậy.
“Anh Giang à, anh chính là chỉ huy quân Hắc Long ở Nam Hoang đó, Nam Hoang là nơi hỗn loạn nhất, nhưng cũng dễ phát tài nhất.
Tài sản của anh nhiều vô số kể, chẳng qua anh lười không muốn tranh giành thôi, chứ không anh đã thành người đàn ông giàu có nhất thế giới rồi.”
Nghe vậy thấy những lời này của Tiểu Hắc, Giang Thần lẩm bẩm: “Xem ra trước kia tôi quá ngu ngốc rồi.”
“Lão đại, sao tự dưng anh lại quan tâm tới tiền vậy? Anh có thẻ Hắc Long đặc chế, đây chính là phần thưởng của thượng cấp, mức tối thiểu là một trăm triệu đó, anh hẳn là không thiếu tiền mới đúng chứ.”
“Sở Sở nói tôi giấu quỹ đen, tịch thu mất rồi, nói là giữ lại để sau này nuôi con.” Nhắc tới Đường Sở Sở, Giang Thần lại nở nụ cười mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.
“Tiểu Hắc.”
“Vâng?”
“Mua trung tâm thương mại mới xây dựng ở Giang Trung này cho tôi.”
“Hả?”
Nghe vậy, Tiểu Hắc cũng bị chấn động.
Trung tâm thương mại nội thành là trung tâm thương mại mới xây, chỉ riêng cao ốc cao hơn năm mươi tầng đã có tới năm mươi tòa, xung quanh còn có phố chợ đêm, phố đi bộ, phố đồ cổ,vân vân.
Trung tâm thương mại nội thành đã xây dựng xong, do mấy ông trùm bất động sản hợp tác xây dựng, muốn biến nó thành trung tâm thương mại phồn hoa nhất cả nước.
“Sao? Không đủ tiền hả, không đủ thì vận dụng quan hệ chèn ép.”
Tiểu Hắc nhìn Giang Thần, không nhịn được hỏi: “Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy, tài chính trong tay chúng ta tổng cộng lại chỉ có khoảng hai trăm tỷ thôi, mua hết toàn bộ trung tâm thương mại thì phải lớn cỡ nào chứ.
Anh biết trung tâm thương mại to chừng nào không? Chỉ riêng miếng đất đó đã vô giá rồi.
Em nghe nói đám ông trùm bất động sản đã đầu tư vào đó tống cộng khoảng năm trăm tỷ, tốn thời gian năm năm mới hoàn thành được đấy.”
Giang Thần không có khái niệm gì về mấy vấn đề này, hỏi thẳng: “Cậu cứ nói mua hết trung tâm thương mại nội thành này cần bao nhiêu tiền đi.”
Tiểu Hắc suy nghĩ rồi nói: “Các ông lớn bất động sản hợp tác đầu thư hơn năm trăm tỷ, cho dù chúng ta lấy giá thấp nhất, cho dù công ty bất động sản không kiếm tiền thì cũng phải cần ít nhất là sáu trăm tỷ.”
“Mua! Không đủ tiền thì đòi mấy đại gia ở biên cảnh Nam Hoang, mau chóng gom đủ sáu trăm tỷ mua trung tâm thương mại nội thành cho tôi.”
“Số tiền này không hề nhỏ, e rằng tôi sẽ phải về Nam Hoang một chuyến.”
“Đi đi.” Giang Thần xua tay.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường.
“Sở Sở, con còn chần chờ gì nữa? Mau ly hôn với Giang Thần đi!”
“Đúng thế, chị, cho dù chị làm bồ nhí là Diệp Hùng thì cũng tốt hơn là đi theo Giang Thần.”
Cả nhà vây quanh Đường Sở Sở đều khuyên cô ly hôn với Giang Thần.
“Con hơi mệt, con về phòng ngủ trước đây.” Đường Sở Sở đứng dậy rời đi.
Về đến phòng, cô ngơ ngác ngồi trên giường.
Trong khoảng thời gian này, cô đã quen có Giang Thần bên cạnh, bây giờ Giang Thần không ở đây, cô cảm thấy hụt hẫng như thể đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Cô biết Giang Thần muốn làm cho mình vui vẻ.
Nhưng lại biến khéo thành vụng, khiến cô mất mặt trước mọi người.
Cô lấy di động muốn gọi cho Giang Thần, bảo anh trở về, nhưng cô không gọi mà tức giận thở phì phì ngồi trên giường: “Dựa vào đâu chứ, anh ấy làm sai trước, không chủ động gọi cho mình xin mình tha thứ, tại sao mình phải gọi cho anh ấy?”
Nghĩ đến đây, cô lại tức giận đặt điện thoại trên giường.
Nhưng cô không ngừng xem di động, hy vọng Giang Thần có thể gọi tới.
Một phút, mười phút, nửa tiếng, một tiếng, ba tiếng.
Đường Sở Sở chờ tới ba giờ sáng, Giang Thần vẫn không gọi điện thoại tới, thậm chí tin nhắn cũng không gửi đến, khiến cô tức giận đi loanh quanh trong phòng, không ngừng mắng Giang Thần, mắng anh không có lương tâm.
Sau khi Giang Thần nói chuyện với Tiểu Hắc chuyện mua trung tâm thương mại, Tiểu Hắc đã đến Nam Hoang để lấy tiền ngay trong đêm.
Nam Hoang là biên cảnh, có rất nhiều nước nhỏ, những nước nhỏ này sản xuất nhiều đá quặng và ngọc bích nguyên thạch, có không ít người giàu, mỗi người lấy một ít thì thu gom đủ mấy trăm tỷ cũng không khó lắm.
Lần này mục đích Giang Thần trở về vừa muốn trả ơn, vừa muốn báo thù.
Chẳng qua gần đây anh vẫn ở bên cạnh Đường Sở Sở, không rảnh đi gây sự với bốn gia tộc lớn.
Ngoại trừ giết Tiêu Biệt Hạc và Tiêu Chiến nhà họ Tiêu, anh không có hành động gì khác.
Thừa dịp Đường Sở Sở đang tức giận, anh dự định đi tìm Tiêu Nhược Nhiên, hỏi tung tích của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư.
Căn biệt thự duy nhất của nhà họ Tiêu.
Lúc này đã là rạng sáng, đèn trong biệt thự đã tắt hết rồi.
Một bóng người xuất hiện ngoài biệt thự.
Người này khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ mặt quỷ màu đen, giống như một hồn ma..