Đối mặt với lời khiêu chiến của Hàn Kim Minh, Phương Vĩnh Cát không hề sợ hãi, ông ta chọn chấp nhận so tài.
Phương Vĩnh Cát chấp nhận so tài, Hàn Kim Minh nhếch môi, lộ ra nụ cười giả tạo vì âm mưu đã được thực hiện.
“Tôi sẽ nói sơ qua về quy tắc.” Hàn Kim Minh nói: “Chuẩn bị một nghìn loại dược liệu, dựa vào sự hiểu biết về dược liệu, tự do pha trộn và kết hợp để điều chế ra thuốc độc, sau khi đối thủ uống thuốc độc, cần phải tiến hành pha trộn lại từ một nghìn loại dược liệu đó, tìm ra thuốc giải, đương nhiên là cũng có thể dùng cách trị liệu châm cứu và bấm huyệt để giải độc.”
“Được.”
Phương Vĩnh Cát gật đầu.
Hàn Kim Minh lại nói: “Để tránh bị nghi ngờ, một nghìn loại dược liệu này sẽ do Bách Thảo Đường của ông chuẩn bị.”
Phương Vĩnh Cát lập tức đi sắp xếp.
Rất nhanh, một vài ngăn tủ đã được đẩy lên sân khấu.
Trong ngăn tủ có rất nhiều ngăn kéo nhỏ, mỗi một ngăn kéo đều đánh dấu tên dược liệu trên đó.
Dựa theo quy tắc thì hai người đều có thể tìm một trợ thủ.
Phương Vĩnh Cát vốn không biết lai lịch của Hàn Kim Minh, nhưng trước đó Giang Thần đã gọi cho ông ta và muốn ông ta vận dụng mạng lưới tình báo ngầm đi điều tra một người tên bàn tay thần diệu, người của Y Vương.
Tuy rằng Mộc Ninh đi điều tra, nhưng ông ta cũng biết mấy tin tức đó.
Giang Thần điều tra bàn tay thần diệu, Y Vương chính là Hàn Kim Minh, ông ta đã từng là người Trung Quốc, mấy chục năm trước đã di dân đến nước Cao Ly, bây giờ ông ta là hội trưởng của hiệp hội y học Cao Ly, người này tới đây không có ý tốt, Phương Vĩnh Cát không thể không cẩn thận xử lý.
Phương Vĩnh Cát bảo cháu gái Phương Thốn Tâm làm trợ thủ.
Đây là nữ thần y trò giỏi hơn thầy rất có tiếng ở thành phố Giang Trung.
Trở thủ của Hàn Kim Minh không phải ai khác mà chính là Hồng Lãng, quán chủ của bệnh viện Thái Thượng, một người có bản lĩnh lại rất khiêm tốn.
Hai bên đều đang chuẩn bị.
Dưới sân khấu.
Khu vực chỗ ngồi phía sau.
Giang Thần im lặng quan sát.
Tần Sương đã nhường chỗ của mình cho Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nghi ngờ hỏi: “Cậu Giang, rốt cuộc bác sĩ Hàn này đang làm gì vậy?”
Giang Thần khẽ lắc đầu, nếu anh biết Hàn Kim Minh muốn làm gì thì anh đã không bị động như vậy.
“Cậu Giang, y thuật của hai người này ai cao minh hơn?”
Đường Sở Sở cũng bắt đầu tò mò.
“Hai mươi năm qua thần y Phương chưa từng thua trận nào, bây giờ Hàn Kim Minh của bệnh viện Thái Thượng lại khiêu chiến với ông ta, hơn nữa còn dùng cách này, biết rõ đối thủ là thần y mà còn tự tin như thế, cuối cùng thì ông ta có lai lịch gì?”
“Quan sát đã rồi nói.” Giang Thần nhẹ giọng nói.
Bất kể đám người Hàn Kim Minh làm gì, chỉ cần xem thì sẽ biết.
Bọn họ kiêng kị anh, không muốn anh tới, chứng minh rằng kế hoạch của bọn họ có liên quan đến y thuật, không muốn anh tham gia vào làm hỏng kế hoạch.
Rất nhanh hai bên đã chuẩn bị xong.
Trên sân khấu.
Hai người dẫn chương trình đứng ở giữa.
Phía sau sân khấu đã chuẩn bị xong một nghìn loại dược liệu, một nghìn loại dược liệu này đều là một số dược liệu bình thường, không có độc.
Phương Vĩnh Cát bên trái, Hàn Kim Minh bên phải.
Khai Hiểu Đồng nói: “Hai vị dựa theo quy tắc đã thống nhất, thời gian điều chế thuốc độc là nửa tiếng, sau nửa tiếng đưa thuốc độc đã điều chế cho đối thủ, đối thủ có mười phút để nghiên cứu và quan sát, sau mười phút phải uống vào.”
Mao Khang nói tiếp: “Đây là việc nguy hiểm đến tính mạng, sau khi hai vị điều chế thuốc độc xong thì tạo ra thuốc giải ngay, nếu đối thủ nhận thua, phải lập tức đưa thuốc giải ra.”
“Hai vị, đã sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng.”
“Nghe khẩu lệnh của tôi, ba, hai, một, bắt đầu.”
Ngay khi cuộc so tài bắt đầu, Phương Vĩnh Cát lập tức cầm dụng cụ đi lấy thuốc. Hàn Kim Minh cũng vậy.
Hàng trăm nghìn khán giả đang nhìn.
Giờ phút này tim của bọn họ đều treo tới cổ họng, cuộc so tài y thuật tàn khốc như vậy, ở thành phố Giang Trung này vẫn là nghìn năm có một.
Một người giữ danh hiệu thần y thành phố Giang Trung liên tiếp hai mươi năm.
Một người là bác sĩ không có chút tiếng tăm nào.
Trình độ y thuật của hai người ai mạnh hơn ai?
Tất cả mọi người bắt đầu chờ mong.
Đường Sở Sở nhìn Phương Vĩnh Cát và Hàn Kim Minh đang bận rộn trên sân khấu, không nhịn được hỏi: “Cậu Giang, đó đều là một số loại dược liệu bình thường, có thể kết hợp thành thuốc độc sao?”
“Có thể.”
Giang Thần gật đầu nói: “Bản thân dược liệu đó không có độc, nhưng kết hợp với dược liệu khác theo tỉ lệ khác nhau sẽ thành có độc, trình độ về y học của Phương Vĩnh Cát và Hàn Kim Minh đều rất cao, hai người tạo ra thuốc độc, đó là kịch độc, phải xem cách giải độc của hai người ai cao minh hơn.”
Đường Sở Sở không nhịn được liếc nhìn Giang Thần, hỏi: “Cậu Giang, nếu cậu lên sân khấu so tài với hai người họ, cậu có thể thắng bọn họ không?”
Giang Thần nhếch môi, thản nhiên nở nụ cười nhạt.
Nhìn thấy nụ cười của Giang Thần, Đường Sở Sở đã hiểu.
Thời gian từng phút trôi qua.
Phương Vĩnh Cát và Hàn Kim Minh đang nghiêm túc điều chế thuốc dưới ánh nhìn chăm chú của vô số khán giả và camera.
Bọn họ đang dùng sự hiểu biết của mình về dược liệu để điều chế thuốc độc.
Chớp mắt đã qua nửa tiếng.
“Hai vị, đã hết giờ, xin mời dừng lại.”
Phương Vĩnh Cát và Hàn Kim Minh đều dừng lại.
Mao Khang nhìn hai người, nói: “Để đảm bảo an toàn, bây giờ hai vị bắt đầu điều chế thuốc giải, lần này không hạn chế thời gian, nhất định phải thật chuẩn xác, đây chỉ là một trận so tài, nếu gây ra tai nạn chết người vậy thì sẽ rất phiền phức, vì để công bằng, thuốc độc mà hai vị đã điều chế tạm thời sẽ bị cất vào kho niêm phong.”
Hàn Kim Minh bắt đầu tìm kiếm trong số rất nhiều dược liệu và bắt đầu kết hợp thuốc giải.
Phương Vĩnh Cát lại chậm chạp không hề cử động.
“Ông nội, có chuyện gì vậy?” Phương Thốn Tâm nhịn không được hỏi.
Vẻ mặt của Phương Vĩnh Cát có chút nghiêm trọng, nói: “Thuốc ông điều chế độc tính quá mạnh, muốn điều chế thuốc giải từ một nghìn dược liệu ở đây thì rất khó, cho dù đây là thuốc độc do ông tự điều chế, thì thuốc giải ông điều chế ra nhiều nhất cũng chỉ có thể giải được một nửa độc tố.”
Phương Thốn Tâm nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn có thể châm cứu, bấm huyệt, kết hợp hai phương pháp này chắc là có thể giải được hết độc tố.”
“Ừm.”
Phương Vĩnh Cát gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, chờ khi Hàn Kim Minh nhận thua, ông sẽ châm cứu và bấm huyệt để giải độc cho ông ta.”
Nói xong, ông ta bắt đầu điều chế thuốc giải.
Hai người rất nhanh đã điều chế ra thuốc giải.
Sau ba mươi phút, hai người đã hoàn thành.
Thuốc giải bọn họ điều chế ra cũng bị nhân viên công tác niêm phong.
Bây giờ là lúc từng người nghiên cứu thuốc độc của đối thủ.
Thời gian là mười phút.
Trong mười phút, hai người có thể quan sát thuốc độc đối thủ đã điều chế ra.
Phương Vĩnh Cát mở thuốc độc của Hàn Kim Minh ra, đây một loại thuốc bột màu trắng, nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không thể phân biệt được rốt cuộc là do những dược liệu nào tạo thành.
Hàn Kim Minh cũng nghiên cứu thuốc độc do Phương Vĩnh Cát điều chế, cũng là loại thuốc bột màu trắng.
Thời gian mười phút đã kết thúc.
Khai Hiểu Đồng dò hỏi: “Hai vị, ai sẽ là người uống thuốc độc?”
Phương Thốn Tâm đứng dậy.
Cùng lúc đó Hồng Lãng cũng đứng dậy.
Trong tay hai người đều cầm thuốc độc do đối thủ điều chế.
Giờ phút này, khán giả toàn hội trường đều đứng lên.
Mọi người không biết Hàn Kim Minh là ai, nhưng Phương Vĩnh Cát là thần y, thuốc độc do ông ta điều chế trong nửa tiếng, chắc chắn là kịch độc trên thế giới, nếu uống vào thì nhất định sẽ chết người.
“Hai vị, xin mời.”
Dưới vô số camera, hai người Phương Thốn Tâm và Hồng Lãng mở thuốc bột trong tay ra, há miệng uống vào.
Phương Thốn Tâm mới uống xong thì cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt của cô ta không nhìn rõ, sau đó biến thành màu đen, ngã quỵ xuống đất, ngay sau đó miệng sùi bọt mép.
Sau khi Hồng Lãng uống thuốc độc, cũng ngã quỵ xuống đất, sắc mặt biến thành màu đen, cả người co giật, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tim của mọi người đều treo tới cổ họng, tất cả ngừng hô hấp, mở to mắt chăm chú nhìn.
Có một số người nhát gan, sợ hãi đến hét lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT