Vốn dĩ Giang Thần không hề muốn ra tay, anh chỉ muốn âm thầm giúp đỡ cho Đường Sở Sở mà thôi.

Nhưng anh không ngờ, mỗi bác sĩ tham gia so tài có thể dẫn theo một trợ thủ.

Bác sĩ Trần Phàm của cửa hàng dược phẩm Vạn Thịnh, hành nghề hơn bốn mươi năm, là một bác sĩ Đông Y già, mỗi ngày ông ta đều tiếp xúc với dược liệu, muốn thông qua khứu giác để phân biệt một trăm loại dược liệu, đây không phải là chuyện khó.

Chỉ cần có đủ thời gian thì ông ta có thể phân biệt được toàn bộ.

Cho dù thời gian so tài là mười phút, nhưng ít nhất ông ta có thể phân biệt được ba bốn mươi loại.

Trợ lý của ông ta cũng đã hành nghề nhiều năm, biết rất rõ về dược liệu.

Thời gian mười phút, chắc là có thể phân biệt được mười loại dược liệu.

Còn Đường Sở Sở chỉ là một người dùng tiền để đi lên.

Người như vậy dẫn theo trợ thủ đến, chắc là cũng không có bản lĩnh gì thật sự.

Hơn nữa ông ta thấy Giang Thần ăn mặc không nhiễm một hạt bụi, giống như một công tử bột, ông ta lập tức tỏ vẻ khinh thường, trong mắt ông ta, đây chắc chắn là người nào đó theo đuổi Đường Sở Sở.

Trên sân khấu.

Hai người Khai Hiểu Đồng và Mao Khang đang chủ trì tiến hành thi đấu.

“Không ngờ trận đầu mở màn đã sặc mùi thuốc súng như vậy, bác sĩ đều không ra tay, để trợ thủ ra tay.”

“Đúng vậy, trợ thủ của ai lợi hại hơn đây, mời nhân viên công tác bịt mắt hai vị đây lại.”

Rất nhanh đã có nhân viên công tác cầm đồ bịt mắt lên.

Tuy rằng Đường Sở Sở và Trần Phàm không ra tay, nhưng vì sự công bằng cho nên hai người đều đeo bịt mắt.

Giang Thần và trợ thủ nữ của Trần Phàm cũng như thế.

Hai người đều đeo bịt mắt.

“Hai vị bác sĩ, ngăn tủ trước mặt hai người đã đặt sẵn một trăm loại dược liệu, đánh số từ một đến một trăm, mời đi phân biệt, sau khi phân biệt ra dược liệu, hãy viết tên của dược liệu vào số tương ứng, thời hạn là mười phút, người đúng nhiều nhất sẽ thắng.”

“Sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng.”

Hai người đồng loạt nói.

“Nghe khẩu lệnh của tôi, ba, hai, một, bắt đầu.”

Trận so tài bắt đầu.

Giang Thần đi đến ngăn tủ dược liệu, nhẹ nhàng cúi đầu ngửi, sau đó tiếp tục đi tới.

Rất nhanh anh đã đi hết một vòng, cầm bút lên, bắt đầu viết số và đáp án.

Toàn bộ quá trình không đến ba phút.

Còn đối thủ anh thì cẩn thận phân biệt, vừa phân biệt vừa viết đáp án.

Thời gian mười phút nhanh chóng trôi qua.

Đến lúc công bố đáp án.

Đại hội Trung Y lần này mời không ít nhân vật có quyền lực nổi tiếng trong nước, có doanh nhân, chính trị gia, nhà triết học, các lĩnh vực khác, bọn họ là khách quý và cũng là giám khảo.

Dưới sự chứng kiến của giám khảo, người dẫn chương trình xác nhận đáp án của trợ thủ Trần Phàm.

Một trăm loại dược liệu, trong mười phút, cô ta dựa vào khứu giác, phân biệt được tám loại.

“Không tệ.”

Mao Khang nhìn kết quả, cười nói: “Tuổi còn trẻ, dưới tình huống bị che mắt có thể phân biệt được tám loại dược liệu, một khoảng thời gian nữa chắc chắn có thể trở thành bác sĩ nổi tiếng một phương.”

“Tất nhiên.” Vẻ mặt của Trần Phàm đắc ý: “Đây là đệ tử tôi tâm đắc nhất, có thiên phú rất cao về Trung Y, bây giờ đã có thể tự mình ra tay rồi.”

Đường Sở Sở thật sự rất khẩn trương, nhìn Giang Thần thản nhiên đứng một bên, cô nhỏ giọng hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

Giang Thần mỉm cười với cô, nói: “Yên tâm đi”

Khai Hiểu Đồng nói tiếp: “Bây giờ chúng tôi sẽ xác nhận đáp án của trợ thủ Đường Sở Sở.”

Mao Khang cầm đáp án của Giang Thần, đọc: “Số một, Sơn Tra, chính xác.”

“Số hai, Xuyên Ô, chính xác.”

“Số ba, Ngưu Hoàng, chính xác.”

“Số năm mươi sáu, Thạch Cao, chính xác.”

Cùng lúc Mao Khang công bố đáp án, dưới sân khấu có nhiều bác sĩ nổi tiếng đã kinh sợ đứng lên.

Bọn họ cũng nhìn thấy quá trình Giang Thần trả lời câu hỏi, thời gian anh dừng lại trước mỗi loại dược liệu không quá ba giây.

Mà có một số dược liệu, tỏa mùi hương rất nhạt, thời gian ba giây hoàn toàn không có cách nào phân biệt ra, bây giờ đáp án đã công bố tới số năm mươi sáu, Giang Thần đều trả lời đúng.

“Số một trăm, Huyền Sâm, chính xác.”

Sau khi Mao Khang đọc đáp án cuối cùng, hít sâu một hơi, liếc nhìn Giang Thần trên sân khấu: “Không thể nào.”

Trần Phàm là người đầu tiên nảy sinh nghỉ ngờ, nói: “Cậu ta gian lận.”

Giang Thần liếc nhìn Trầm Phàm, thản nhiên nói: “Ông Trần, ông nói vậy là nghi ngờ tính công bằng của Đại hội Trung Y sao? Hiện trường có nhiều phương tiện truyền thông, camera và một trăm nghìn khán giả, trước TV còn có hàng tỷ khán giả đang xem, ông nói tôi gian lận là thế nào?”

“Tôi dám chắc cậu gian lận, cậu còn trẻ như vậy, làm sao có thể chỉ dựa vào khứu giác mà phân biệt ra nhiều dược liệu như vậy, hơn nữa còn trong thời gian ngắn, cho dù có mở to mắt cũng không thế nhanh như thế được.”

Trần Phàm không tin.

Ông ta không tin Giang Thần tuổi còn trẻ như thế mà đã đạt được trình độ đáng sợ như vậy trong giới Trung Y.

Khai Hiểu Đồng nói: “Nếu đối thủ đưa ra nghi ngờ, vậy mời giám khảo kiểm tra bịt mắt mà anh ấy sử dụng có phải là giả hay không.”

Giang Thần đưa bịt mắt cho giám khảo.

Giám khảo kiểm tra từng cái, bịt mắt không có vấn đề gì: “Bây giờ tôi tuyên bố, vòng so tài thứ nhất, Đường Sở Sở thắng.”

Cùng lúc tuyên bố kết quả trận đấu, mọi người đều ồ lên.

Ai có thể ngờ được, Đường Sở Sở bỏ tiền ra để vào bảng xếp hạng lại có thể thắng được vòng thứ nhất.

“Trợ thủ của Đường Sở Sở là ai vậy?”

“Đây là gương mặt mới.”

“Tôi chưa từng thấy.”

“Không đúng, đó không phải gương mặt mới, anh ta… Anh ta không phải là Giang Thần của Tập đoàn Giang Long sao?”

“Cái gì? Giang Thần của Tập đoàn Giang Long, Hắc Long Giang Thần, không phải Hắc Long đã chết rồi sao?”

Bộ dạng này của Giang Thần đã từng xuất hiện trên mạng trước đó, hơn nữa còn bị lộ thân phận, không ít người nhớ kỹ anh, bây giờ sau khi mọi người nhớ ra đều khiếp sợ.

“Hắc Long, sao có thể chứ?”

“Lời đồn về y thuật của Hắc Long có một không hai, điều này có thể giải thích được.”

Dưới sân khấu, đủ loại tiếng kinh hô vang lên, Khai Hiểu Đồng đang định tuyên bố màn so tài tiếp theo.

Trong tai nghe của cô ta truyền đến giọng nói của nhân viên công tác, sau khi cô ta nghe xong thì hơi sửng sốt, cơ thể không khỏi run lên.

Cô ta xoay người nhìn Đường Sở Sở đang đứng chung với Giang Thần, khuôn mặt đẹp ửng đỏ, mang theo sự kích động: “Xin hỏi, anh đây, anh tên là Giang Thần sao?”

Giang Thần không ngờ đã bị lộ sớm như vậy.

Anh sờ mũi, nói: “Phải.”

“Anh… Anh là Giang Thần của Tập đoàn Giang Long phải không?”

“Tập đoàn Giang Long gì chứ, tôi là trợ thủ của Đường Sở Sở.”

“Vậy, anh có phải là Hắc Long Giang Thần không?”

Khai Hiểu Đồng trực tiếp chất vấn.

Hiện trường đang được livestreams.

Khán giả cả nước đều mở to mắt.

Chuyện gì vậy?

Tại sao người dẫn chương trình lại đột nhiên hỏi trợ thủ của Đường Sở Sở có phải Hắc Long không, chẳng phải Hắc Long đã chết ở ngoại ô Thiên Sơn rồi sao?

Giang Thần cười nhạt, cũng không nhiều lời.

Anh kéo Đường Sở Sở đi đến khu nghỉ ngơi ở hậu trường.

Tay Đường Sở Sở bị kéo đi, thân thể mềm mại khẽ run lên, thân thể của cô muốn từ chối, nhưng trong lòng lại không muốn, dưới vô số ánh nhìn chăm chú, hai người tay trong tay rời đi.

Dưới sân khấu, mọi người đang quan sát.

Không ít bác sĩ trở nên căng thẳng.

Hắc Long?

Đó thật sự là Hắc Long sao?

Bọn họ biết Hắc Long.

Nhưng cũng chỉ biết võ công của anh có một không hai, còn y thuật có một không hai thì chưa có ai nhìn thấy anh ra tay, cũng không có ai biết cuối cùng y thuật của anh như thế nào?

Bây giờ Giang Thần vừa ra tay, thân phận Hắc Long của anh lập tức bị phơi bày.

Hậu trường, khu nghỉ ngơi.

Hồng Lãng và Hàn Kim Minh đang chuẩn bị cho trận so tài, vẻ mặt ai cũng căng thẳng.

Vẻ mặt Hồng Lãng đầy nghi hoặc: “Sao có thể, sao anh ta có thể là Hắc Long được?”

Hàn Kim Minh hỏi: “Hồng quan chủ, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Hồng Lãng lập tức gọi điện thoại đến cục cảnh sát dò hỏi, nhưng kết quả là Giang Thần vẫn đang bị nhốt ở phòng tạm giam của cục cảnh sát, không hề rời khỏi.

Anh ta xua tay, nói: “Giang Thần vần bị nhốt ở cục cảnh sát, đây không phải là Hắc Long.”

Nghe thấy vậy, Hàn Kim Minh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play