Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường.

“Đủ rồi.”

Đường Sở Sở hất tay Giang Thần, rưng rưng nhìn anh: “Giang Thần, anh còn chưa càn quấy đủ hả? Đây là nhà họ Đường, ông nội yêu cầu anh quỳ xuống thì anh cứ quỳ đi, sao anh cứng đầu vậy hả?”

“Sở Sở, anh…”

“Anh tự mình đi về đi.”

Đường Sở Sở không nói nhiều lời, quay lưng trở về nhà họ Đường.

Giang Thần bất đắc dĩ.

Anh đường đường là Hắc Long, có lúc nào phải chịu đối xử như vậy?

Nhưng vì Đường Sở Sở, anh vẫn lựa chọn nhẫn nại.

Anh biết trong mắt Đường Sở Sở, người nhà quan trọng hơn tất cả.

Đường Sở Sở lần nữa đi vào biệt thự, anh không đuổi theo mà chờ ở ngoài cửa.

Anh ngồi trên bậc thang bên ngoài biệt thự, lấy một điếu thuốc châm lên, đồng thời cầm di động gọi cho Tiểu Hắc: “Tôi muốn gặp Tiêu Dao Vương.”

Bây giờ việc anh có thể làm là giúp Sở Sở kiếm được một tấm thiệp mời.

Vậy thì địa vị của Sở Sở trong gia tộc sẽ càng ngày càng cao, Sở Sở sẽ vui vẻ.

Không lâu sau, Tiểu Hắc gọi điện thoại lại: “Anh Giang, tôi đã hẹn rồi, Tiêu Dao Vương muốn đích thân gặp anh, anh nói thời gian đi.”

“Buổi tối, vườn hoa trung tâm.”

“Vâng, tôi lập tức trả lời Tiêu Dao Vương ngay.”

Gọi điện xong, Giang Thần bèn chờ ngoài cửa.

Cuộc họp gia tộc nhà họ Đường kéo dài hơn một tiếng.

Một tiếng sau, người nhà họ Đường lần lượt rời đi, gia đình Đường Sở Sở cũng đi ra.

Cả nhà đều xụ mặt, Hà Diễm Mai càng mắng mỏ Giang Thần, yêu cầu Đường Sở Sở ly hôn với Giang Thần.

Người tức giận nhất là Đường Tùng.

Cổ phần của bố tương lai chắc chắn sẽ được chuyển cho cậu ta.

Bây giờ lại vì Giang Thần mà bị Đường Thiên Long thu hồi mất một nửa, mấy nghìn vạn đấy.

“Đúng là đồ vô dụng! Chỉ có phá là giỏi thôi.” Đường Tùng hung hăng trừng Giang Thần.

“Được rồi, đừng trách Giang Thần nữa, anh ấy cũng muốn giúp chị thôi mà.” Đường Sở Sở đã tỉnh táo lại.

Lúc nãy cô quá xúc động, bây giờ ngẫm lại, cô thấy mình rất có lỗi với Giang Thần.

Giang Thần đã giúp cô mà cô còn trách cứ anh.

Giang Thần cười nói: “Không sao đâu Sở Sở.

Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp nhà họ Đường kiếm được một tấm thiệp mời, lúc đó địa vị của em trong gia tộc sẽ tăng lên.”

Nhưng không một ai tin tưởng lời của anh.

“Còn có lần sau thì tao không tha cho mày đâu.” Hà Diễm Mai mắng xong xoay người rời đi.

Về đến nhà, cả nhà đều không ai để ý đến Giang Thần.

Một mình Giang Thần ra ngoài ban công hút thuốc.

Đường Bác đi tới: “Giang Thần, cậu đừng để bụng, dần dần rồi sẽ quen thôi.”

Giang Thần nhìn Đường Bác, không nói một lời.

Sống bất lực đến mức này, chắc cả thế giới chỉ có mình Đường Bác mà thôi.

Đường Bác cũng rất biết điều không lên tiếng.

Ban ngày, Giang Thần vẫn ở nhà quét dọn nấu cơm, nhàn nhã thoải mái.

Anh không quan tâm ánh mắt của nhà họ Đường, anh chỉ để ý Đường Sở Sở.

Buổi tối, Giang Thần kiếm cớ ra ngoài.

Vương hoa trung tâm thành phố.

Trong đình nghỉ mát.

Có hai người đang ngồi trong đó.

“Cậu giết Tiêu Chiến hả?”

“Đúng vậy.”

Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Dao Vương, Giang Thần không phủ nhận: “Ông ta đáng chết.

Người nhà họ Tiêu cũng đáng chết.”

Tiêu Dao Vương nhíu mày, chợt hỏi: “Lần này cậu gặp tôi là vì chuyện gì?”

“Không có chuyện gì quan trọng đâu.

Nhà họ Đường muốn có một tấm thiệp mời tham dự nghi lễ nhậm chức của ông, ông phái người tặng một tấm là được.” Nói xong, Giang Thần đứng dậy muốn rời đi.

Mặc dù anh và Tiêu Dao Vương có cùng cấp bậc, nhưng anh chưa bao giờ để mắt tới Tiêu Dao Vương.

Chẳng những mình Tiêu Dao Vương mà cho dù là bốn đại soái khác tề tựu, anh cũng sẽ quan tâm.

“Khoan đã.” Tiêu Dao Vương kêu lên.

“Hả?” Giang Thần dừng lại nhìn ông ta: “Sao vậy? Ông còn có chuyện gì sao?”

“Tiêu Chiến là thuộc hạ của tôi.” Tiêu Dao Vương có chút tức giận.

Tiêu Chiến là thuộc hạ của ông ta, bây giờ bị Giang Thần giết, vậy mà Giang Thần lại không giải thích một lời.

“Vậy thì sao?” Giang Thần lạnh lùng hỏi lại.

“Cậu không giải thích cho tôi hả?”

“Tôi đã nói rồi, ông ta đáng chết.

Không phải tôi đang xin ông cho thiệp mời, ông thích cho hay không thì tùy ông, không cho thì thôi.”

Nói xong, Giang Thần xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, một người đàn ông bước ra từ sau tấm rèm đen.

“Vương, cậu ta thật không coi ai ra gì?”

Tiêu Dao Vương khẽ phất tay, cười khổ: “Cậu ta vốn dĩ là như vậy.

Đừng nói là tôi, cho dù Thiên Tử đích thân tới đây, chưa chắc cậu ta đã để vào mắt.

Chuyện này cứ quên đi, quả thực là Tiêu Chiến tự làm tự chịu.

Cậu đích thân tới nhà họ Đường một chuyến, đưa cho họ một tấm thiệp mời.”

Người đàn ông không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua?”

Tiêu Dao Vương nhìn anh ta: “Không thì sao, còn có thể làm gì, Giết cậu ta hả? Mặc dù cậu ta đã nộp đơn từ chức, nhưng cấp trên còn chưa duyệt, hơn nữa cậu ta là Hắc Long, thủ lĩnh của trăm vạn quân Hắc Long.

Mặc dù thời gian phong tướng ngắn nhất, nhưng bốn quân đoàn khác cộng lại chưa chắc đã bằng quân Hắc Long của cậu ta.

Quân Hắc Long coi cậu ta là cầm đầu, cấp trên cũng rất coi trọng cậu ta.”

“Vâng, thuộc hạ sẽ tới nhà họ Đường ngay.” Người đàn ông không nhiều lời.

“Haizz.” Tiêu Dao Vương thở dài: “Ngũ đại quân khu sát nhập, lại bị đẩy lên đầu sóng rồi.”

Ngũ đại quân khu chỉnh đốn và sáp nhập, vốn dĩ công việc này sẽ không rơi vào đầu ông ta, nhưng Hắc Long thấy rõ tiên cơ, nhận ra cấp trên sẽ có sự sắp xếp nên đã xin từ chức.

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự nhà họ Đường.

Một chiếc xe Jeep chạy tới, mấy người đàn ông mặc quân phục bước xuống xe, đi tới gõ cửa nhà họ Đường.

Từ camera giám sát, Đường Thiên Long thấy có quân nhân tới nhà, lập tức đích thân nghênh đón: “Tướng… tướng quân, có việc gì vậy?”

Vụ Tiêu Chiến lần trước để lại bóng ma cực lớn trong lòng ông ta, ông ta sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa nên cẩn thận hỏi.

Một người đàn ông trung niên mặc quân phục đưa cho Đường Thiên Long một tấm thiệp mời tinh xảo đẹp đẽ, nói: “Thiệp mời tham dự nghi lễ nhậm chức của Tiêu Dao Vương.”

Đường Thiên Long chấn động.

Thư… thiệp mời?

“Đường Thành Lâm, ông có một đứa cháu rể tuyệt vời đấy.”

Người đàn ông trung niên đó để lại một câu như vậy rồi xoay người rời đi.

Đường Thiên Long nhìn tấm thiệp mời này, nhất thời không phản ứng kịp.

“Ông nội, chuyện gì vậy?” Đường Mộng Oánh hỏi.

“Thư… thiệp mời do quân Tây Cảnh đưa tới.” Đường Thiên Long hoảng hốt nói.

“Hả, nhanh vậy sao, ông ơi, cháu không lừa ông đúng không.

Cháu đã nói rồi mà, chuyện này cứ giao cho Liễu Sung đi, ông xem, mới nửa ngày mà nhà họ Liễu đã ra mặt giúp đỡ, quân Tây Cảnh đích thân đưa thiệp mời tới rồi đấy.”

Liễu Sung đi ra, hỏi: “Mộng Oánh, có chuyện gì mà em vui vậy?”

“Anh yêu, cảm ơn anh.” Đường Mộng Oánh hôn lên má Liễu Sung: “Cảm ơn anh đã nhờ nhà họ Liễu ra mặt giúp nhà họ Đường nhận được thiệp mời.”

“…”

Liễu Sung sững sờ.

Nhà họ Liễu ra mặt ư?

Quả thực anh ta đã nói chuyện này với bố rồi, nhưng bây giờ bố anh ta còn đang buồn rầu, đã tặng cho các nhân vật lớn không ít quà, lo lót trước sau cũng đã mất khoảng nghìn vạn rồi.

Nào có rảnh rỗi mà giúp nhà họ Đường nhận được một tấm?

Anh ta hơi đần ra, nhưng vẻ mặt lại đắc ý nói: “Nhà họ Liễu ra mặt, muốn một tấm thiệp mời còn không phải là chuyện quá đơn giản sao?”

“Liễu Sung, cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu, cháu đúng là cháu rể hiền của ông.” Đường Thiên Long cũng hoàn hồn lại, cười không ngậm được mồm.

Người đưa thiếp mời đến nói ông ta có một đứa cháu rể tuyệt vời.

Ông ta chắc chắn đó là Liễu Sung.

Bởi vì trong đám cháu rể, chỉ có Liễu Sung có gia thế lớn nhất.

“Cháu rể ngoan, mau vào phòng ngồi đi, ông sẽ cho cháu một phong bì dày, cháu mang về cho bố cháu, cảm ơn ông ấy đã ra mặt xin một tấm thiệp mời cho nhà họ Đường.”

hp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play