Sau khi Giang Thần bị mang đi, Hàn Kim Minh hỏi: “Hồng quan chủ, ông nói rõ ngọn nguồn đầu đuôi đi, rốt cuộc kế hoạch tổng thể của ông là gì?”
Hàn Kim Minh không phải người Giang Trung, ông ta là người nơi khác đến hơn nữa còn đến từ nước ngoài nên thế lực của ông ta đều ở nước ngoài.
Lần này ông ta đến Giang Trung với cương vị là khách, mấy kế hoạch này ông ta không tham gia, tất cả đều do Hồng Lãng sắp xếp.
Ông ta không biết gì về kế hoạch của Hồng Lãng.
Hồng Lãng vuốt nhẹ bộ râu trắng rồi cười nói: “Giang Thần đã khuất phục trước thuốc do tôi điều chế, cậu ta sẽ sớm tỉnh lại nhưng sau khi cậu ta tỉnh thì dục vọng của cậu ta sẽ rất mạnh, cho dù sức chịu đựng của cậu ta có tốt như thế nào thì cũng không thể kiềm chế bản thân. Tôi đã khống chế trước một người phụ nữ, đến lúc bọn họ xảy ra quan hệ, một khi bị phơi bày Giang Thần sẽ bị tạm giam vì tội hiếp dâm, cho dù cuối cùng cậu ta có thể ra ngoài nhưng đợi khi cậu ta ra ngoài thì kế hoạch của chúng ta đã thành công rồi.
Nghe vậy, Hàn Kim Minh không khỏi cau mày.
Kế hoạch này rất tốt nhưng không hẳn là hoàn hảo.
Nếu như ông ta làm thì đã trực tiếp giết chết Giang Thần một cách gọn ghẽ rồi.
Lần trước ở Thiên Sơn Quan, ông ta chuẩn bị chu toàn sắp xếp tất cả nhưng không thể giết chết Giang Thần, lần này là cơ hội tốt nhất nhưng Hồng Lãng lại không để ông ta giết.
“Hồng quan chủ, làm vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ, người phụ nữ đó là ai, nếu như sau chuyện này cô ta đứng về phía Giang Thần nói giúp cho cậu ta thì cảnh sát cũng chẳng làm được gì hết.”
Hồng Lãng cười nói: “Yên tâm đi, gia tộc của người phụ nữ này rất truyền thống và bảo thủ hơn nữa cũng có chút lai lịch, nếu biết con gái bị cưỡng hiếp ông ta nhất định sẽ rất tức giận và tống Giang Thần vào tù, thế cũng đủ Giang thần lãnh đủ rồi.”
Nghe vậy Hàn Kim Minh thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thần choáng váng, sau khi bị tiêm liều thuốc vào người thì anh bị đưa đến khách sạn.
Không lâu sau, một người phụ nữ được đưa đến.
Người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài, đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, trông rất xinh đẹp, lúc này cô ta đã hôn mê.
Giang Thần tỉnh dậy sau khi hôn mê hai tiếng.
Vừa tỉnh dậy, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh cảm thấy toàn thân nóng ran và ham muốn nguyên thủy trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng anh.
Lúc này anh rất muốn phát trút hết ra nếu như không làm vậy anh sẽ chết, sẽ nổ tung mà chết.
“A.”
Khi ham muốn tăng lên anh càng thấy chóng mặt.
Đầu anh giống như sắp nổ tung vậy.
Hai tay anh che đầu, đôi mắt đỏ ngầu, con ngươi nổi tia máu, giống như một con dã thú đang điên cuồng rống lên.
Anh nhìn thấy người phụ nữ đang nằm bên cạnh giường.
Người phụ nữ đó nằm im ở đó.
Cô ta ngủ rất ngon, khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ bình thản.
Cô ta mặc váy.
Vì đang ngủ nên chiếc váy của cô đã tuột xuống tận đùi, để lộ đôi chân thon và nuột nà cộng với khuôn ngực đầy đặn.
Điều này đã kích thích mạnh mẽ Giang Thần.
Giang Thần như muốn phát điên,anh đi kéo chiếc váy người phụ nữ.
Rất nhanh cô ta đã bị lột sạch đồ.
Cơn đau dữ dội đã đánh thức người phụ nữ đang hôn mê.
Cô ta cảm thấy có người đang đè lên người mình.
Cô ta hoảng sợ kêu lên.
“A... không, đừng....”
Nhưng dù cô ta có kêu gào thế nào thì cũng không thể ngăn cản được Giang Thần.
Còn Giang Thần thì đã hoàn toàn mất đi lý trí, anh chẳng nghe thấy lời của đối phương, sức lực của anh rất lớn cho dù người phụ nữ đó có phản kháng thế nào thì cũng không có tác dụng.
Trong phòng là một mớ hỗn độn.
Thuốc trong cơ thể Giang Thần dần dần được đào thải ra ngoài theo những động tác của anh.
Anh cũng dần lấy lại được sự tỉnh táo, khi anh nhìn thấy tất cả mọi thứ trong căn phòng thì hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, người vốn luôn bình tĩnh như anh lúc này đây lại trở nên căng thẳng.
Anh cau mày vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh tự tát mình một cái.
“Giang Thần ơi là Giang Thần, sao mày lại bất cẩn như vậy.”
Tuy nhiên đúng vào lúc này cửa phòng khách sạn bị bật mở, một nhóm cảnh sát ập vào.
“Hai tay ôm đầu, cấm cử động.”
Đối mặt với mệnh lệnh lạnh lùng và nòng súng lạnh như băng của cảnh sát Giang Thần rất tự giác đưa hai tay lên ôm đầu, không nhúc nhích.
Mấy nữ cảnh sát vội vàng chạy tới, cởi bỏ quần áo của mình để che chắn cho cơ thể người phụ nữ đang cuộn mình trên giường.
“Đình Đình, Đình Đình...”
Một người đàn ông trung niên lao vào bên trong.
Nhìn thấy người phụ nữ vẻ mặt ông ta trở nên tức giận, ông ta hộc tốc lao đến chỗ Giang Thần, người đang ôm tay trên đầu chửi rủa: “Thằng khốn nạn, đồ cầm thú...”
Ông ta nắm chặt tay thành nắm đấm đánh anh.
Rồi liên tiếp đấm đá một trận.
Giang Thần cũng không phản kháng.
Lúc này đây anh đang suy nghĩ, là ai đã dựng nên màn kịch này hại anh, rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
Rõ ràng đối phương có thể nhân cô hội để giết chết anh nhưng đối phương lại không làm vậy mà lại tốn công tốn sức sắp xếp tất cả những thứ này.
Khi cảnh sát ập vào cánh phóng viên cũng chạy đến và chụp ảnh căn phòng.
“Đừng chụp, đừng chụp...”
Mấy tên cảnh sát đã kịp thời ngăn cản.
Người đàn ông trung niên đánh Giang Thần xong bèn nhanh chóng dặn dò: “Nhanh, nhanh ngăn cản phóng viên lại cho tôi, đừng để bọn họ đưa tin bừa bãi, nếu không đời này của con gái tôi coi như xong.”
Người đàn ông trung niên tên là Y Trọng.
Y Trọng là một nhà thư pháp có tiếng và có danh tiếng nhất định ở nước ngoài.
Hơn nữa ông ta cũng là khách mời của phiên đại hội Trung Y lần này.
Nhưng tối qua con gái ông ta cả đêm không về nên ông ta đã báo cảnh sát.
Ông ta cũng không biết sao cánh truyền thông lại theo đến đây.
Cảnh tượng này đã bị cánh truyền thông ở hiện trường phát trực tiếp.
“Xin chào quý vị và các bạn, tối qua nhà thư pháp danh tiếng Y Trọng đã báo cảnh sát việc con gái mình mất tích, hôm nay cánh truyền thông nhận được manh mối bèn vội vàng đi đến khách sạn và kết quả là thấy cảnh tượng này, con gái nhà thư pháp đã bị cưỡng hiếp hơn nữa nghi phạm chính là người đàn ông đó.”
“Đừng chụp, đừng chụp nữa.” Y Trọng liên tục nói và ngăn cản.
Đồng thời ông ta căn dặn cảnh sát: “Nhanh, nhanh đuổi họ đi cho tôi.”
Cánh phóng viên bị đuổi đi.
Đối mặt với không ít sự tranh giành, Giang Thần hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Y Trọng, người đang vô cùng tức giận, anh bình tĩnh nói: “Tôi bị người ta hãm hại, ông có tin điều đó không?”
“Thằng khốn nạn...”
Giang Thần vừa nói thì Y Trọng lại mắng mỏ.
Sau đó ông ta lao đến đấm Giang Thần.
Nhưng đòn này không làm Giang Thần bị thương.
Y Trọng mắc chửi: “Cầm thú, con gái tao mới mười chín tuổi, sao mày có thể nhẫn tâm, tao sẽ kiện mày, tao muốn nửa đời sau của mày phải sống trong ngục tù.”
Giang Thần bất lực.
Chuyện đã rồi anh chẳng có gì để nói.
Anh bị cảnh sát đưa đi.
Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát: “Họ tên, giới tính năm sinh.”
Đối mặt với khuôn mặt trầm lặng của nữ cảnh sát Giang Thần bình thản nói: “Giang Thần, hai mươi tám tuổi.”
“Giới tính.”
“Cán bộ, cái này cần phải hỏi sao, chẳng lẽ xếp không nhìn ra ư?”
“Bộp!”
Nữ cảnh sát đạp mạnh vào bàn tức giận nói: “Thành thật đi, hỏi anh cái gì thì trả lời cái đó.”
Giang Thần bất lực nói: “Nam.”
“Anh bắt cóc Y Đình Đình thế nào, anh làm cách nào tránh camera để đưa cô ấy vào khách sạn?”
“Sếp ơi, tôi bị oan, các sếp phải điều tra rõ ràng.”
“Bị oan? Bị tóm tại trận mà còn nói bị oan, trên dưới người Y Đình Đình đều là dấu vết của cậu, vết hôn của cậu, bên trong cơ thể còn có t*** dịch của cậu, cho dù cậu không làm chuyện đó thì bấy nhiêu chứng cứ cũng đã đủ để nửa đời còn lại của cậu phải sống trong tù.”
Giang Thần biết điều này rất bất lợi cho anh.
“Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì cho đến khi luật sư của tôi đến.”
Nói xong Gang Thần nhắm mắt thư giãn.
Còn lúc này Đường Sở Sở đã biết chuyện này.
Là người khác nói cho cô biết.
Ban đầu cô không tin nhưng khi xem video trên mạng rồi xem cả ảnh mà cánh phóng viên chụp thì Giang Thần đã bị tóm trong phòng khách sạn hơn nữa khi thấy trên giường còn có một người phụ nữ cô tức giận tới mức ngất xỉu.
May mà ở nhà nên cô đã bị Hà Diễm Mai gọi tỉnh giấc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT