Giang Thần khẽ cười.

Anh nhắm mắt lại không để ý đến Hứa Tinh.

Trước giờ anh nhìn người rất chuẩn nhưng lại không thể nhìn thấu được cô gái Hứa Tinh này.

Không biết rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì.

Trước đây quyến rũ anh như vậy.

Sau đó lại nói sẽ không cướp chồng của Sở Sở.

May là định lực của anh rất mạnh và vô cùng chung thủy với Sở Sở không muốn làm bậy bạ bên ngoài.

Nếu không thì anh thực sự không cưỡng lại được sự cám dỗ của Hứa Tinh, thực sự đi thuê phòng với Hứa Tinh rồi,

Hứa Tinh đến vừa hay.

Nếu như muốn chơi đùa anh thì đúng mất mặt.

Anh từng là Ngũ Đại Soái Trung Quốc đứng trên đỉnh cao quyền lực, bây giờ anh là ông chủ đứng phía sau của Thời Đại Khoa, là cấp trên của Hứa Tinh, sao có thể mất mặt như vậy.

Tối hôm qua anh đã thức trắng cả đêm.

Anh nhắm mắt, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, cuối cùng anh chìm vào giấc ngủ.

Hứa Tinh lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa cao ốc tập đoàn Thời Đại Khoa.

Sau khi dừng xe cô ta thấy Giang Thân đã ngủ rồi nên cũng không nỡ làm phiền anh.

Cô ta cứ nhìn chằm chằm về phía Giang Thần, người đang dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Mặc dù Giang Thần không tính là đẹp trai, thậm chí có thể nói là trông khá bình thường nhưng Hứa Tinh càng nhìn càng thấy Giang Thần có sức hấp dẫn.

Thấy Giang Thân đang nhắm mắt ngủ lòng cô ta rối bời.

Cô ta quay người rồi không kìm chế được mà hôn lên khuôn mặt anh.

Nhưng vẫn chưa chạm vào môi Giang Thần thì anh đột nhiên mở mắt.

Hai người nhìn nhau.

Cứ vậy nhìn nhau vài giây.

Hứa Tinh đột nhiên cảm thấy bối rối, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cô ta nhanh chóng rời đi rồi hít một hơi thật sâu, lo lắng sửa sang lại đầu tóc.

Giang Thần nhìn cô ta nói: “Cô làm gì vậy?”

“Anh, trên mặt có gì đó nên tôi muốn giúp anh làm sạch chứ không có ý gì khác, anh đừng nghĩ lung tung.” Cô ta đỏ mặt nói rồi xuống xe.

“Có sao?”

Giang Thần sờ mặt mình nhưng chẳng thấy gì, sau đó anh cũng đi xuống xe.

Hai người đi về phía thang máy.

Hứa Tinh giống như đứa trẻ phạm lỗi rồi bị người ta bắt được vậy, cô ta rất căng thẳng cứ cúi đầu mãi chẳng nói gì.

Giang Thần cũng chẳng nói thêm.

Cả quãng đường chẳng ai nói gì.

Hứa Tinh đi lên tầng chỗ văn phòng làm việc.

Còn Giang Thần đi thẳng lên tầng cao nhất rồi đi đến phòng làm việc của chủ tịch ngã người lên ghế sô pha ngủ.

Sau khi đến phòng làm việc Hứa Tinh không có tâm trí làm việc.

Cô ta cứ luôn đến chuyện của Giang Thần.

“Haizz, Hứa Tinh ơi là Hứa Tinh, mày làm gì vậy, lại nghĩ ngợi lung tung gì vậy.”

Cô ta ôm đầu, vẻ mặt chán nản rồi lẩm bẩm một mình: “Bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi, vợ anh ấy là bạn thân của mày Đường Sở Sở, mày không thể nghĩ lung tung.”

Cô ta không ngừng tự an ủi bản thân.

“Hứa Tinh, mày đợi anh ấy mười năm, cho dù anh ấy đã kết hôn thì đã sao, hạnh phúc là thứ mình phải tự đi giành lấy.”

“Không phải, thứ thuộc về mày thì là của mày, thứ không thuộc về mày thì cho dù có giành thì cũng vô dụng.”

“Không đi giành lấy thì sao biết không thuộc về mày.”

Hứa Tinh rất do dự, cô ta cứ tự lẩm bẩm một mình.

Cuối cùng cô ta rối bời không biết làm thế nào mới tốt.

Còn Giang Thần thì sau khi ăn no ngủ rất yên ổn.

Lúc tỉnh dậy đã hơn bảy giờ tối rồi.

Anh lật người bò dậy sờ túi áo mình nhưng nó trống không.

“Tìm thuốc lá sao?”

Nghe thấy vậy Giang Thần nhìn về phía đó, trên chiếc ghế làm việc cách đó không xa có một người phụ nữ đang ngồi, trên tay cô ta cầm một bao thuốc lá đưa qua đưa lại.

Cô ta mặc một chiếc váy đỏ với mái tóc xoăn gợn sóng màu đỏ, chiếc váy này có cổ chữ V xẻ sâu, cổ áo khá thấp.

“Hứa Tinh, sao cô lại ở đây?”

Giang Thần đứng dậy đi đến rồi cầm lấy bao thuốc trong tay cô ta sau đó lấy ra một điếu châm lửa, anh liếc nhìn cô ta rồi khẽ nói: “Đây là phòng làm việc của chủ tịch, là khu vực làm việc của chủ tịch, cô to gan đấy nhỉ, chẳng lẽ cô muốn ngồi vào vị trí chủ tịch này hay sao?”

Hứa Tinh bĩu môi cười nói: “Bạn trai cũ của tôi là ông chủ của Thời Đại Khoa, tôi có làm hay không chẳng phải chỉ cần một câu nói của anh thôi sao?”

Giang Thần nhìn thời gian thì đã bảy giờ tối.

“Tan làm rồi, sao cô còn chưa đi về?”

“Đợi anh chứ sao, tôi đã gọi điện cho Sở Sở rồi, tôi bảo hôm nay có cuộc họp anh sẽ về rất muộn, giờ vẫn còn sớm, đi đến nhà tôi đi, nhà tôi chỉ có một mình tôi ở thôi.” Khuôn mặt Hứa Tinh xinh đẹp, cô ta còn đặt biệt nhấc chân lên khiến chiếc váy trượt xuống để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nuột nà.

“Không có hứng thú.”

Giang Thần quay người rời đi.

Đi được vài bước anh quay người lại rồi nói: “Lúc đi nhớ khóa cửa.”

Hứa Tinh ngồi trên ghế làm việc nhìn Giang Thần đang rời đi rồi mím môi cười nói: “Thế này mà cũng không quyến rũ được anh, đúng là Hắc Long có khác, định lực quả không còn gì để nói.”

“Anh Giang.”

Giang Thần vừa đi ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy Bạch Tố.

Giang Thần liếc nhìn cô ta rồi nói: “Ai cho phép cô để Hứa Tinh đi vào đây, cô ta chỉ là phó tổng giám đốc, không có tư cách đi vào phòng làm việc của chủ tịch, một công ty muốn phát triển thì nhất định phải có chế độ quy định, một điều đơn giản như vậy mà cần tôi phải dạy cô sao?”

Bạch Tố không ngờ Giang Thần sẽ trách mắng cô ta như vậy.

Cô ta giải thích: “Anh, anh Giang, cô ta nói cô ta là bạn gái cũ của anh, tôi... tôi cũng không dám ngăn cản.”

“Nhớ kĩ, đừng để cô ta vượt quyền hạn.”

Giang Thần quay người rời đi.

Hứa Tinh đã đi quá giới hạn rồi, tất cả những gì cô ta làm đã vượt quá quyền hạn trong tay cô ta.

“Vâng, tôi đã rõ.” Bạch Tố nói.

Còn Giang Thần thì đã đi xa.

Lúc này Hứa Tinh mới đi ra.

Bạch Tố liếc nhìn cô ta.

Cô ta còn chưa kịp mở miệng thì Hứa Tinh đã nói trước: “Không cần nói nữa, tôi biết chừng mực, lần sau sẽ không làm vậy.”

Nói xong cô ta quay người rời đi.

Bạch Tố tỏ vẻ vô tội.

Cô ta mới là chủ tịch trên danh nghĩa của Thời Đại Khoa còn Hứa Tinh chỉ là một phó tổng giám đốc mà thôi, mối quan hệ này sao lại xoay chuyển như thế này?

Cô ta sờ lên mũi tỏ vẻ vô tội.

“Thực sự không hiểu nổi anh Giang đang nghĩ gì.”

Bạch Tố tự lẩm bẩm một mình.

Hứa Tinh là bạn gái cũ của Giang Thần, Bạch Tố cũng chẳng mảy may nghi ngờ điều này.

Nếu như không phải thì sẽ chẳng để cô ta làm phó tổng giám đốc rồi.

Cô ta không hiểu bây giờ Hứa Tinh và Giang Thần có quan hệ gì?

Sau khi Giang Thần rời khỏi Thời Đại Khoa, anh không về nhà.

Anh đi đến bệnh viện quân y để thăm Tiểu Hắc.

Cơ thể Tiểu Hắc hồi phục rất nhanh, bây giờ đã gần như có thể gắng gượng xuống giường đi lại rồi.

Sau khi anh đi vào phòng bệnh thì thấy Văn Tâm đang đỡ anh ta đi chậm rãi bước từng bước một.

Anh ta đặt tay lên vai Văn Tâm còn Văn Tâm thì vòng qua eo anh ta, trông rất thân mật.

Giang Thần đi vào nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười: “Tiểu Hắc, chúc mừng cậu.”

Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn thì thấy Giang Thần đã đi vào trong bèn nói: “Chúc mừng cái gì chứ, còn chưa ra viện nữa mà.”

“Chúc mừng cậu đã tìm thấy bạn gái, không còn độc thân nữa rồi.”

Tiểu Hắc đỏ mặt.

Nhưng vì anh ta đen quá nên mặt có đỏ cũng chẳng nhìn thấy.

Văn Tâm mím môi cười nói: “Cái gì mà bạn gái chứ, anh Giang, anh nghĩ nhiều rồi, thấy anh ấy có một mình không ai chăm sóc nên tôi mới đến đây chăm sóc anh ấy.”

Giang Thần ngồi xuống rồi tiện thể cầm một quả táo trên bàn lau mấy cái lên áo rồi cắn một miếng.

“Cô gái, tôi nói này, con người Tiểu Hắc rất được, thật thà chất phác trung thành, chỉ là hơn ba mươi rồi nhưng vẫn chưa từng yêu đương nên không biết dỗ dành con gái, hẹn hò với cậu ấy thì cô lượng thứ cho cậu ấy một chút.”

Văn Tâm đỡ Tiểu Hắc ngồi xuống.

Tiểu Hắc ngại ngùng nói: “Anh Giang, đừng có giễu cợt tôi nữa, thực sự không phải như anh nghĩ đâu.”

“À đúng rồi...”

Giang Thần đang cắn quả táo thì đột nhiên nhìn về phía Văn Tâm rồi hỏi: “Văn Trường Phu là gì của cô?”

Giang Thần đã sớm nghi ngờ về thân phận của Văn Tâm.

Chỉ là anh vẫn chưa hỏi mà thôi.

“Hả?”

Văn Tâm kinh ngạc.

Giang Thần nhìn cô ta rồi nói: “Trung Quốc có ngũ đại soái, Nam Hoang Hắc Long, Bắc Cương Trường Phu, Tây Cảnh Tiêu Dao Vương, Đông Vực Man Vương, Kinh Đô Thiên Tử, đừng nói với tôi cô không có quan hệ gì với thống soái Bắc Cương.”

“Hửm?”

Tiểu Hắc cũng nhìn Văn Tâm.

Văn Tâm chỉnh lại mái tóc dài, trên mặt mang theo ý cười: “Anh Giang, sao anh biết tôi và Bắc Cương Vương có quan hệ với nhau?”

Giang Thần cắn quả táo rồi nói: “Lúc đầu Tiêu Dao Vương tìm cấp trên lấy một văn kiện để Tiểu Hắc đi làm giáo quan nhưng cô lại biết văn kiện của quân đội còn cả năng lực của cô nữa, mặc dù tôi chưa thấy cô ra tay bao giờ nhưng lần trước đi khu nhà máy Bạch Vân, cô nói mình rất giỏi, trong mấy động tác của tôi và cô thì co thể nhìn ra một vài chiêu thức.”

Văn Tâm kinh ngạc: “Chỉ có vậy?”

Giang Thần gật đầu: “Tôi đã từng làm ăn với Văn Trường Phu, tôi biết các ngón võ công của ông ấy cộng thêm việc cô cũng họ Văn, nếu không thì cô cho rằng tôi sẽ để một người không rõ lai lịch ở bên cạnh Tiểu Hắc rồi để cô biết nhiều chuyện như vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play