Hắc Xà biết rõ rất khó để cứu được đại ca ra, mặc dù Thiên Tử đã đồng ý nhưng anh ta vẫn không tin tưởng Thiên Tử.

Nơi này là Giang Trung, là nội địa Trung Quốc.

Thiên Tử là một trong Ngũ Đại Soái, nắm trong tay binh mã thiên hạ, chỉ cần Thiên Tử cho người bao vây nơi này lại thì anh ta khó lòng mà trốn thoát, đến lúc đó không những không cứu được đại ca mà ngay cả tính mạng mình anh ta còn khó giữ.

Giang Thần là món cược duy nhất mà anh ta có.

Nhưng anh ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu dùng tính mạng của Giang Thần uy hiếp Thiên Tử thì chi bằng anh ta hợp tác với Giang Thần, như vậy cơ hội sẽ nhiều hơn một chút.

Giang Thần hút thuốc lá, chìm vào trong suy tư.

Anh không rõ Độc Bộ Vân là ai, nhưng anh lại biết rất rõ Hắc Điện là tổ chức như thế nào, đây là một tổ chức sát thủ, người của Hắc Điện hai tay đều nhuốm đầy máu, cho nên Hắc Xà cũng tuyệt đối không phải tên tốt đẹp gì.

Nhưng, anh đã dẫn dụ Hắc Xà tới, chẳng phải vì muốn thu thập một ít cao thủ, phục vụ cho bản thân hay sao?

“Anh muốn hợp tác thế nào?”

Hắc Xà đáp: “Tôi biết mối quan hệ của anh với Tiêu Dao Vương không phải kiểu thông thường, hiện giờ toàn bộ Giang Trung đều nằm trong vòng phong tỏa của ông ta, chúng ta vào được khó ra, tôi cần anh gọi điện cho Tiêu Dao Vương, vào lúc cần thiết hãy cho chúng tôi một con đường, tôi hứa sẽ chỉ cứu đại ca ra, còn lại, Hắc Điện là của anh, tất cả những người trong Hắc Điện cũng sẽ làm việc cho anh.”

“Ha!”

Giang Thần cười nhạt một tiếng, nói: “Anh nghĩ tôi sẽ hợp tác với anh sao?”

Anh đứng dậy, đỡ Hứa Tinh, xoay người bỏ đi.

Vừa mới ra khỏi mật thất dưới lòng đất, mấy chục họng súng lập tức chĩa vào hai người họ.

“Để anh ta đi.” Hắc Xà lớn giọng quát.

“Vâng.”

Những người này nhanh chóng thu súng lại.

Giang Thần đi ra khỏi mật thất dưới lòng đất.

Bên ngoài, toàn là những tên sát thủ.

Những người này đều đang đợi, đợi trời sáng.

Trời sáng rồi bọn họ sẽ nghĩ cách rời khỏi, tới lúc đó, bọn họ sẽ có trong tay mười tỷ, có được món tiền này, bọn họ sẽ có thể thật sự được quy ẩn, sống cuộc sống bình dị thường ngày.

Giang Thần đi đến, tất cả mọi người đều đứng lên, vẻ mặt cảnh giác.

Hắc Xà đi tới.

Một sát thủ chất vấn: "Hắc Xà đại ca, chuyện này là có ý gì?"

Hắc Xà thản nhiên nói: "Không có ý gì, để anh ta đi."

Giang Thần không để ý tới những người này, chỉ kéo Hứa Tinh bỏ đi.

Thế nhưng, chân Hứa Tinh đã tê dại, vừa đi được vài bước, vẻ đau đớn đã hiện trên mặt.

Giang Thần không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tôi, chân tôi bị tê, đau quá."

Giang Thần nhìn đôi chân dài trắng nõn của cô một cái rồi ngồi xổm xuống và hỏi: "Chân nào?"

"Chân này." Hứa Tinh chỉ vào chân phải.

Giang Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa vài cái trên bắp chân cô.

"Thế nào rồi?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Giang Thần đứng lên, kéo Hứa Tinh rời đi.

Những người có tiếng tăm lẫy lừng trong giới sát thủ tề tựu lại, nhưng lại không có một ai ra tay, cứ như vậy nhìn Giang Thần và Hứa Tinh rời đi.

Có rất nhiều người trong làng, đều là người dân trong làng, nhưng những người này đều được trang bị vũ khí đầy đủ.

Ngôi làng được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng Giang Thần dễ dàng rời khỏi làng.

Sau khi rời khỏi làng, Giang Thần dừng lại.

Anh ngồi trên một tảng đá rồi chìm đắm vào suy nghĩ.

"Anh, anh Giang, không đi nữa sao?" Hứa Tinh không khỏi nhíu mày, cô hỏi: "Anh, không phải anh thực sự muốn hợp tác với những người điên này chứ?"

Một lúc lâu sau, Giang Thần mới hít sâu một hơi và nói: "Cô không hiểu tình hình bây giờ của tôi đâu. Cô về trước đi, trở về nhà họ Giang, tôi ở lại xem tình hình."

Giang Thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là dự định mạo hiểm một lần nữa.

Hắc Điện là một tổ chức rất mạnh.

Người của Hắc Điện đều là cao thủ.

Nếu thực sự có thể thu phục Hắc Điện, chuyện này sẽ giúp rất nhiều cho những hành động của anh sau này.

"Tôi sẽ không đi."

Hứa Tinh giống như một đứa trẻ giận dỗi, bĩu môi nói: "Anh không đi, tôi sẽ không đi."

Giang Thần nhìn cô ta một cái và quát lên: "Cô có biết ở đây là nơi nào không, có biết bên trong đều là ai không, mấy người này đều là sát thủ, cô ở đây rất nguy hiểm, còn có thể cản trở hành động của tôi. Lập tức quay trở về cho tôi."

Hứa Tinh bị anh gắt, nhất thời đờ ra.

Cô ta bị quát cho đến nỗi hai mắt ngấn lệ.

“Đợi đấy.”

Giang Thần xoay người đi về hướng thôn làng.

Rất nhanh đã vào tới thôn.

“Ha ha, Hắc Long, tôi biết ngay là kiểu gì anh cũng hợp tác với tôi mà.”

Hắc Xà thấy Giang Thần quay lại, bèn đi tới dang rộng hay cánh tay định ôm chầm lấy anh.

“Cút.”

Giang Thần giơ chân lên toan đạp cho anh ta một phát.

Nhưng chân anh còn đang bị thương, vừa nhấc lên đã không khỏi đau đến mức nghiến răng.

Hắc Xà lui lại mấy bước, tránh né.

Giang Thần nói: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe.”

Hắc Xà tiện tay lấy ra một chùm chìa khóa vứt sang cho anh, nói: “Xe đậu ở cổng thôn.”

Giang Thần cầm lấy chìa khóa rời đi.

Lúc anh trở ra thì Hứa Tinh cũng đã tới cổng thôn, có điều ở đây có rất nhiều cao thủ võ trang canh giữ, cô ta không dám vào bên trong.

Cô ta không biết Giang Thần vào thôn làm gì, sốt ruột lo lắng đi tới đi lui ngoài cổng thôn.

“Anh Giang Thần…”

Giang Thần đi tới, ngay lập tức gương mặt cô ta lộ rõ vẻ mừng rỡ, cô ta lao tới định bổ nhào vào lồng ngực anh.

Giang Thần kịp thời giơ tay giữ trước ngực ngăn cô ta lại.

Anh chỉ là muốn ngăn không cho cô ta nhào vào người mình, ai ngờ lại đụng trúng ngực của cô ta.

Hứa Tinh lập tức đỏ mặt.

Giang Thần cũng lộ vẻ ngượng ngùng, anh nhét chùm chìa khóa vào tay Hứa Tinh, cười xấu hổ, nói: “Cô lái xe về trước đi.”

Hứa Tinh đỏ mặt, hỏi: “Còn anh?”

Giang Thần nói: “Tôi có chuyện quan trọng cần làm, cô về rồi đi thăm Sở Sở, có lẽ cô ấy đang rất sợ hãi, cô hãy an ủi cô ấy, nhưng mà đừng nói cho Sở Sở biết những chuyện này.”

Hứa Tinh cắn nhẹ môi, nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được.”

Cô ta ấn chìa khóa xe.

Một trong những chiếc xe đậu ngoài cổng thôn sáng đèn, cô ta đi tới rồi mở cửa xe ra.

Sau khi lên xe, Hứa Tinh hạ cửa kính xe xuống rồi nhắc nhở: “Cẩn thận chút.”

Nói xong, cô ta khởi động xe, cứ thế lái đi.

Giang Thần nhìn xe Hứa Tinh rời khỏi, sau đó anh mới quay trở lại trong thôn.

một ngôi nhà trong thôn làng.

Giang Thần ngồi trên một chiếc ghế sô pha cũ nát.

Đối diện chỗ anh ngồi, chính là Hắc Xà.

Giang Thần ung dung hỏi: “Cụ thể việc tôi cần làm là gì?”

Hắc Xà đáp: “Thiên Tử hứa trước khi trời sáng sẽ đưa đại ca tôi tới đây, hơn nữa anh ta sẽ tới một mình, còn chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay trực thăng để tôi rời khỏi đây, đổi lại, tôi phải giao anh cho anh ta, nhưng tôi không tin tưởng Thiên Tử, tôi và anh phải phối hợp với nhau, anh phải làm tín hiệu đèn xanh chắc chắn cho tôi an toàn rời khỏi đây, còn về phần anh…”

Hắc Xà nhìn Giang Thần, đột nhiên anh ta búng tay một cái.

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông đi vào.

Hắc Xà chỉ vào người này, nói: “Tôi đã tìm giúp anh một con tốt thí mạng, anh chỉ cần chế tạo ra một cái mặt nạ da người trông giống hệt với mình là được, còn anh sẽ nấp trong chỗ tối, đến lúc đó tôi sẽ giao người này cho Thiên Tử.”

Hắc Xà ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu tôi có thể thuận lợi đưa đại ca rời khỏi đây là tốt nhất, còn nếu gặp phải mai phục, thì lúc đó anh phải ra mặt.”

“Anh yên tâm, tôi nói lời giữ lời, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đây thì sau này Hắc Điện sẽ do một tay anh điều khiển.”

“Còn đám ở bên ngoài?” Giang Thần liếc nhìn bên ngoài một cái.

“Bọn họ ư?”

Sắc mặt Hắc Xà thoáng hiện lên vẻ âm u, anh ta nói: “Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, trời sáng là có thể rời đi, còn về phần có rời khỏi được hay không thì phải xem bản lĩnh của bọn họ.”

Giang Thần hiểu rồi.

Đám sát thủ bên ngoài kia đã sớm bị bỏ rơi.

Có thể sống sót rời khỏi đây không thì phải xem số mạng của bọn họ.

“Được, tôi đồng ý với anh.”

Giang Thần nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đồng ý.

Đây là một ván cược đầy hy vọng.

Thắng cược, anh sẽ có được toàn bộ Hắc Điện, vô số sát thủ của Hắc Điện sẽ phục tùng cho anh.

Thua cược, cũng chỉ là để một kẻ thù cường mạnh rời khỏi đây mà thôi.

Rất đáng để cược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play