“Còn giải gì nữa, có mấy trăm vạn đi mua nhà không hơn à, lẽ nào anh muốn sống với bố mẹ sao, Giang Thần ơi Giang Thần, anh bảo tôi phải nói sao với anh đây?”
“Không, không tiêu nhiều đến vậy đâu, em đừng nghe bọn họ nói mò, thật ra anh chỉ cần tìm một hacker, hách APP Trung y, sau đó sửa lại số liệu phía sau là được.”
“Giờ còn lừa tôi được, xem tôi là kẻ ngốc chắc?”
“Thôi được rồi, anh nói thật, anh thực sự đã xài tiền, cũng thực là đã tốn mấy trăm vạn, nhưng mấy trăm vạn có là gì, trong mắt anh, em vô giá, có tốn nhiều tiền hơn nữa, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
“Tôi hỏi anh, tiền ở đâu ra?”
Đường Sở Sở hùng hổ doạ người.
“Của anh.” Giang Thần cười hì hì nói.
“Bớt cười đi, nghiêm túc một tý cho tôi.”
Giang Thần lập tức ngậm miệng lại.
Đường Sở Sở lần nữa ép hỏi: "Hỏi lần nữa, tiền ở đâu ra, có phải anh làm việc bất chính phi pháp gì ở bên ngoài không?”
Giang Thần dở khóc dở cười.
Cơ mà, tiền của anh, thực sự là không đàng hoàng.
“Tiểu, Tiểu Hắc cho anh mượn.” Giang Thần bất đắc dĩ nói: “Nhà Tiểu Hắc phá dỡ được bồi thường, nhà Tiểu Hắc ở ngoại thành, là mười mấy năm trước tự mình sửa nhà, thêm đất đai, núi rừng của nhà nữa, được bồi thường phá dỡ hơn một trăm triệu, anh mượn mấy trăm vạn.”
Đường Sở Sở thở hồng hộc.
Cô giận Giang Thần sao mượn số tiền nhiều như vậy lại không nói với cô.
“Vợ à, em yên tâm đi, chẳng mấy nữa là anh kiếm được khoản lớn rồi.” Giang Thần nắm lấy tay cô, nói với vẻ dịu dàng: “Anh chắc chắn sẽ không để em sống những ngày tháng khổ cực nữa, em tin anh đi, đợi những chuyện này kết thúc, anh và em cùng tổ chức lại một cái đám cưới chấn động toàn thế giới, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”
"Aizzz."
Đường Sở Sở thở dài một tiếng.
Bây giờ Thế Kỷ đã phá sản lại còn nợ nần một đống.
May mà Vĩnh Lạc không sao, chỉ cần có ít tiền vốn là có thể xoay vòng, đi vào quỹ đạo.
Mà cổ phần của cô ở Vĩnh Lạc vẫn chưa bị thu hồi, chỉ cần Vĩnh Lạc đi vào quỹ đạo, mỗi lần chia hoa hồng, cô đều có thể kiếm được không ít tiền, như vậy thì có thể mau chóng trả nợ.
“Được rồi, anh đi ngủ đi, chiều còn đến công ty nữa, bát đũa để em dọn là được rồi.”
Đường Sở Sở là miệng cứng lòng mềm.
Cô cũng biết là Giang Thần muốn làm cô vui vẻ.
Chỉ là cái giá quá đắt.
“Không sao, để anh là được rồi, vợ ơi, em đi nghỉ đi.”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở về phòng.
Sau khi trở về phòng, anh đến phòng khách, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Bận rộn xong cũng đến một giờ trưa.
Anh về phòng chào Đường Sở Sở một câu rồi ra ngoài.
Anh lái xe đến xưởng sửa chữa ngoại ô, căn cứ của mạng lưới tình báo ngầm của Quỷ Kiến Sầu.
Lúc Đường Sở Sở định ngủ trưa một lát thì nhận được điện thoại của Hứa Tình.
“Sở Sở, chiều rảnh không?”
“Hả, có, sao vậy?”
“Chiều đến tớ không bận lắm, định dạo phố mua quần áo, cậu đi với tớ đi.”
“Được thôi.”
Đường Sở Sở đồng ý với Hứa Tình xong thì trang điểm một chút rồi ra ngoài.
Chẳng mấy đã đến chỗ Hứa Tình hẹn.
Hai người nắm tay cùng vào trung tâm thương mại.
Hứa Tình nói chuyện phiếm hỏi: “Sở Sở, sao cậu quen được với Giang Thần vậy, nói tớ nghe chút đi.”
“Tớ với anh ấy á?” Sở Sở hơi sững sờ, chợt lắc đầu nói: "Không có gì hay để nói."
“Nói đi, nói đi mà.” Hứa Tình vung vẩy cánh tay Đường Sở Sở.
“Được rồi.”
Đường Sở Sở lúc này mới bất đắc dĩ mở miệng.
“Ông nội tớ kén rể cho tớ, Giang Thần đến ứng, được ông nội chọn trúng, tớ cứ thế mà gả cho anh ấy thôi.”
“Đơn giản vậy thôi á?” Vẻ mặt Hứa Tình kinh ngạc.
“Ừ, đơn giản thế thôi.”
Hứa Tình cau mày suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Phải rồi, cậu có thấy anh ấy khác người thường chỗ nào không?”
“Hả?”
Đường Sở Sở nhìn Hứa Tình, hỏi: “Khác người thường, ý gì vậy?”
“Không, không có gì.”
Hứa Tình cũng không hỏi nhiều thêm.
Xem ra Đường Sở Sở thật sự không biết thân phận của Giang Thần, cô ta buồn bực, Đường Sở Sở là vợ của Giang Thần, sao anh lại giấu thân phận của mình cơ chứ?
Hơn nữa Giang Thần giấu thân phận của mình rất kỹ, thời gian dài như vậy mà cô cũng không biết ông chủ đứng sau Thời Đại Khoa là Giang Thần.
Một thành phố mới Thời Đại Khoa, giá trị hàng nghìn tỷ.
Đây không phải là tài sản vốn hóa thị trường ảo mà là tiền thật.
Một nghìn tỷ là khái niệm gì?
Cả nước có thể lấy ra được nghìn tỷ tiền mặt có bao nhiêu người?
Giang Thần đến xưởng sửa chữa ngoại ô.
Phòng tầng hầm xưởng sửa chữa.
Giang Mị đã đến rồi
Giang Thần đi tới.
“Đại ca.”
Một giọng nói to tát rõ ràng vang lên.
Giang Thần nhẹ phất tay, đi đến ghế sô pha, ngồi xuống.
Giang Mị và Mộc Vinh đồng thời đứng dậy.
“Đại ca Giang.”
“Đại ca.”
Hai người trăm miệng một lời mở miệng, Giang Thần khẽ phất tay, nói: “Ngồi đi.”
Hai người ngồi xuống.
Giang Thần hỏi: "Giang Mị, Hắc Xà có gửi tin về không?”
Giang Mị lắc đầu nói: “Sau khi anh ta nói tối sẽ đến Giang Trung thì không gửi tin về nữa.”
“Đại ca…” Mộc Vinh muốn nói lại thôi.
Giang Thần liếc nhìn anh ta, nói: “Có lời gì, cứ nói đừng ngại.”
Giang Mị rất tự giác, đứng dậy đi ra khỏi căn phòng bí mật.
Lúc này Mộc Vinh mới mở miệng nói: “Đại ca, thế giới ngầm truyền ra một tin, sát thủ trên top mười trong giới sát thủ đã bí mật thâm nhập vào Trung Quốc, thâm nhập vào Giang Trung.”
“Hử?”
Đến đây Giang Thần hứng thú, híp mắt, hỏi: “Sát thủ trên top mười giới sát thủ?”
“Vâng.”
Mộc Vinh gật đầu đáp: “Tin này đang truyền trong mạng ngầm, truyền tin này ra là Hắc Điện, Hắc Điện đang gióng trống khua chiêng truyền tin tức nói lần này muốn đồ Long.”
“Đại ca, không thể khinh địch." Mộc Vinh nhắc nhở: “Sát thủ trên trên top mười đều là sát thủ cấp SSS, năng lực ám sát cực mạnh.”
Sát thủ cấp SSS mạnh cỡ nào Giang Thần biết.
Giang Mị chính là một trong những sát thủ cấp SSS.
Năng lực của cô ta còn vượt qua cả 28 tông sư võ thuật quốc gia.
Giang Thần không sợ.
Chỉ cần những sát thủ này hiểu quy tắc, không động đến Đường Sở Sở, những này sát thủ đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Giang Thần cũng không định giết hết, mà là thu phục toàn bộ, nếu như có thể mà nói, trực tiếp thu phục luôn Hắc Điện để anh dùng.
Anh mở miệng gọi một tiếng: "Giang Mị…"
Giang Mị đi đến, đứng ở một bên, đáp: “Đại ca Giang.”
“Tin toàn sát thủ top mười bảng sát thủ cô biết chứ?”
Giang Mị nhẹ gật đầu.
Thế giới ngầm có một mạng ngầm.
Chỉ có nhân tài đặc biệt mới có thể đăng nhập vào mạng ngầm ấy.
Cô ta vào trang web mạng ngầm là biết tin, cô ta đang muốn nói với Giang Thần, không ngờ Giang Thần đã biết rồi.
Thần sắc cô ta có chút ngưng trọng: “Sát thủ trong top mười bảng sát thủ, thực lực người nào người nấy cũng mạnh hơn tôi.”
Giang Thần hỏi: “Cô xếp thứ mấy?”
"Thứ tám."
"Ừ."
Thực lực của Giang Mị anh biết, xếp thứ tám cũng không lạ.
Anh nhìn Giang Mị, nói: “Núi Ngũ Cốc đêm nay chắc chắn sẽ là một trận chiến ác liệt, cô có thể sẽ gặp nguy hiểm, cô phải nghĩ cho kỹ.”
Vẻ mặt Giang Mị kiên định đáp: “Mạng của tôi là do đại ca Giang cứu, có thể làm việc cho đại ca Giang là phúc phần của tôi, dù cho có chết tôi cũng không nề hà.”
"Ừ, chuẩn bị đi."
Tiếp đó, đám người Giang Thần, Mộc Vinh, Giang Mị tụ họp lại với nhau, bắt đầu bàn bạc kế hoạch hành động đêm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT