Cô thư ký nhỏ này vẫn rất tốt.
Không làm khó Giang Thần.
Theo quan điểm của cô ta, Giang Thần chỉ là tò mò, muốn đến khu văn phòng của phó giám đốc xem thử.
“Thật sự là Phó giám đốc Hứa bảo tôi đếu. Không tin cô có thể đi hỏi, cô không hỏi thì tôi đi đấy. Phó giám đốc Hứa mà trách tôi xuống, có có thể gánh vác được không?”
Trịnh Thu nhìn thấy Giang Thần không có vẻ như là đang nói dối.
Cô ta nghi ngờ liếc nhìn Giang Thần một cái, rồi nói: “Anh chờ đó, tôi sẽ đi xác nhận lại một chút.”
Cô ta bước đi trên đôi giày cao gót đi về phía văn phòng, gõ cửa, gọi: “Phó giám đốc Hứa, có một nhân viên nghiệp vụ tên là Giang Thần đến nói là do cô bảo anh ta đến?”
Giọng Hứa Tinh từ trong phòng làm việc truyền ra: “Cho anh ta vào.”
Trịnh Thu mới xoay người, đi về phía Giang Thần nói: “Được rồi, xác nhận rồi, đi thôi.”
Giang Thần lúc này mới đi về phía văn phòng, trực tiếp đẩy cửa ra.
Hứa Tinh là phó giám đốc, văn phòng rất lớn, rộng chừng năm trăm mét vuông, trang trí rất lộng lẫy.
Cô ta ngồi trên ghế văn phòng, bắt chéo chân, nhìn Giang Thần đang đi vào, vẻ mặt cười đùa nói: “Được mở mang tầm mắt rồi đúng không, đây là văn phòng của phó giám đốc Thời Đại Khoa, nếu không phải tôi gọi anh đến đây, cả đời anh sẽ mãi mãi không thể bước vào văn phòng của phó giám đốc.”
Giang Thần bước tới, ngồi xuống ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi của văn phòng.
Cầm tách trà trên bàn lên và uống.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Cậu nhóc, đó là trà tôi đã uống rồi.” Hứa Tinh đi tới, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn Giang Thần.
“Ồ.”
Giang Thần “ờ” một tiếng, rồi đặt trà xuống.
Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh.
Hứa Tinh mặc quần áo công sở, tóc dài vén lên, trên người có khí chất giỏi giang.
“Anh làm việc như thế nào đấy?”
Cô ta lấy ra một cái bảng thống kê đã in sẵn, ném cho Giang Thần: “Anh gia nhập công ty cùng ngày với tôi, anh nhìn xem trong khoảng thời gian này anh đã làm được những gì?”
“Phó giám đốc Hứa, cô là phó giám đốc của công ty, lại là người vô cùng bận rộn, tại sao cô lại đi lo chuyện của một nhân viên nghiệp vụ nhỏ bé như tôi? Cho dù hiệu suất của tôi kém, cũng không đến lượt cô lo đâu, đúng không?” Vẻ mặt Giang Thần trông bất lực lên tiếng.
Anh chỉ là ghi danh ở Thời Đại Khoa vậy thôi.
Không ngờ Hứa Tinh lại nghiêm túc như vậy.
Hứa Tinh khoanh tay trước ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, cô ta thay đổi thái độ, hỏi: “Giang Thần, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai, biết cả y thuật lẫn võ công, anh tiếp xúc với Đường Sở Sở rốt cuộc là có mục đích gì?”
Giang Thần nhìn cô ta.
Chẳng lẽ cô gái nhỏ này lại nghi ngờ về thân phận của anh nữa rồi sao?
Anh cười nhẹ nói: “Tôi có thể có thân phận gì cơ chứ, tôi là một người đi lính rồi giải ngũ về.”
“Thôi đi.”
Hứa Tinh đột nhiên trở nên nghiêm mặt.
Giải ngũ về sao?
Nếu là trước đây, Hứa Tinh sẽ tin.
Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, làm sao cô ta có thể tin được?
Bây giờ cô ta nhìn thấy ở trên người Giang Thần một sự bình tĩnh và ung dung.
Giang Thần là một nhân viên Thời Đại Khoa, nhìn thấy phó giám đốc như cô ta, không hề hoảng sợ mà ngược lại còn bình tĩnh như vậy.
“Anh có quan hệ gì với Hắc Long?”
Hứa Tinh đã nói ra câu hỏi trong lòng mình.
Hai ngày qua cô ta đã suy đi nghĩ lại.
truyện kiếm hiệp hayTất cả mọi chuyện đều rất kỳ lạ.
Đều tên là Giang Thần, đều biết y thuật và cả võ thuật.
Điểm khác biệt duy nhất là dáng vẻ bên ngoài.
Nhưng đối với một người hiểu về y học thì muốn làm mặt nạ da người lại là một việc hết sức đơn giản.
Ngoài ra, Giang Thần còn ở rể nhà họ Đường.
Cô ta đã bắt đầu nghi ngờ.
Gọi Giang Thần tới, chất vấn công việc là giả, chất vấn thân phận của anh mới là thật.
Giang Thần sờ sờ mũi.
Cô gái nhỏ này khá nhạy bén, cô ta vậy mà lại liên tưởng anh và Hắc Long lại với nhau.
“Phó giám đốc Hứa, cô hơi suy nghĩ nhiều rồi. Làm sao tôi có thể có quan hệ gì với Hắc Long được? Hắc Long đã chết rồi, cả nước Trung Quốc đều đã mặc niệm cho anh ta.” Giang Thần nhẹ giọng nói.
“Thế à?”
Hứa Tinh có chút không tin.
Càng nhìn Giang Thần, cô ta lại càng cảm thấy Giang Thần khác thường, Giang Thần cũng từ Nam Hoang giải ngũ về, cộng thêm một loạt chuyện trước đó, càng phải khiến người ta nghi ngờ.
Chuyện Giang Thần đến Thời Đại Khoa nhanh chóng bị Bạch Tố biết đến.
Biết rằng Giang Thần đến tìm Hứa Tinh, Bạch Tố cũng rời khỏi văn phòng và đi về phía văn phòng của Hứa Tinh.
“Tổng giám đốc Bạch.”
Trên đường đi, mọi người trong công ty đều kính cẩn chào hỏi.
Bạch Tố mặc kệ, đến phòng làm việc của Hứa Tinh, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai đấy?”
Hứa Tinh đang nhìn Giang Thần chằm chằm, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta quay đầu lại hỏi: “Không thấy tôi đang bận sao?”
“Anh Giang, là tôi, Bạch Tố.”
Tiếng của Bạch Tố từ ngoài cửa truyền đến.
Một tiếng “anh Giang”, khiến Hứa Tinh chết lặng rồi.
Giang Thần cũng nhíu mày, Bạch Tố đến rồi sao?
Sau khi Hứa Tinh hơi giật mình, cô ta liếc nhìn Giang Thần đang ngồi trên sô pha, sau đó đích thân đi tới mở cửa, tươi cười chào hỏi Bạch Tố: “Chủ tịch hội đồng quản trị, sao cô lại tới đây, mời vào.”
Bạch Tố bước vào phòng làm việc, bước đi trên đôi giày cao gót, tới chỗ Giang Thần, vẻ mặt cung kính: “Anh Giang, anh đến công ty, sao lại không nói trước với tôi một tiếng để tôi ra đón tiếp anh.”
Giang Thần hơi giang hai tay, nói: “Tôi cũng không muốn tới lắm. Là phó giám đốc Hứa cho rằng thành tích của tôi không đạt tiêu chuẩn, cho nên mới tới chất vấn tôi đây.”
“Hả…”
Hứa Tinh đã rối tung lên.
Đây là chuyện gì thế này?
Bạch Tố, chủ tịch hội đồng quản trị của Thời Đại Khoa, gọi Giang Thần là anh Giang?
Cái tên này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?
Bạch Tố quay đầu nhìn Hứa Tinh, trên mặt còn đang lộ ra vẻ kinh ngạc, lạnh lùng nói: “Phó giám đốc Hứa, cô thật sự kính nghiệp quá nhỉ. Là phó giám đốc, mà ngay cả thành tích của một nhân viên nghiệp vụ cô cũng quan tâm đến à?”
“Tôi, tôi, chủ tịch hội đồng quản trị, không phải như vậy, cô nghe tôi giải thích đã...” Hứa Tinh hoảng sợ, nhanh chóng lên tiếng muốn giải thích.
Giang Thần hơi xua tay, nói: “Quên đi, cũng không có chuyện gì đâu.”
“Vâng.”
Bạch Tố lúc này mới không truy cứu nữa, vẻ mặt tràn ngập sự cung kính nói: “Anh Giang, chuyện xảy ra ngày hôm qua là do sơ suất của tôi. Sau này chuyện mà anh phân phó, tôi nhất định sẽ tận lực tận tân.”
“Một chút chuyện nhỏ nhặt thôi, không cần để bụng. Người nhà họ Đường quá tự cao tự đại, để bọn họ chịu khổ một chút cũng tốt.”
“Vânng.”
Bạch Tố không dám nói một chữ “không”.
Trái tim Hứa Tinh nổi lên một trận cuồng phong.
Giang Thần này?
Cô ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Không dám phỏng đoán thân phận của Giang Thần.
“Nhân tiện...” Giang Thần đột nhiên mở miệng hỏi: “Những công ty nào gần đây đang tiến hành đè ép Thời Đại Khoa?”
Bạch Tố liếc nhìn Hứa Tinh, hỏi: “Còn ngây ra đó làm gì, không mau báo cáo chuyện của công ty cho anh Giang biết.”
“...”
Hứa Tinh liếc nhìn Giang Thần một cái.
Cô ta gọi Giang Thần đến là để hỏi về năng suất của anh.
Tại sao bây giờ cô ta ngược lại phải báo cáo chuyện của công ty cho Giang Thần nghe.
Trong lòng chấn động, nghi ngờ, khó hiểu.
Chủ tịch hội đồng quản trị đã lên tiếng rồi, cô ta cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng trả lời:
“Gần đây, quả thật có rất nhiều công ty đang đối đầu với Thời Đại Khoa, bao gồm thương hội Vĩnh Hằng, thương minh Năm tỉnh và một số công ty nổi tiếng trong nước. Hiện tại mỗi ngày công ty đều đang đốt tiền, trong tài khoản của công ty không có nhiều tiền vốn có thể sử dụng được. Mà bây giờ công ty lại đang sắp xếp, kiểm tra hàng hóa hải quan ngẫu nhiên hoàn toàn, đồng thời muốn xây dựng một công ty liên quan đến thực phẩm, quần áo, nhà ở, giao thông, một công ty liên quan chặt chẽ đến con người...”
Hứa Tinh nhanh chóng giới thiệu.
Giang Thần cẩn thận nghe.
Tất cả những chuyện đều nằm trong dự liệu của anh.
Hứa Tinh nói tiếp: “Các gia tộc lớn ở Kinh Đô hợp lực mua một mảnh đất ở ngoại ô Giang Trung, muốn xây dựng một thành phố mới.”
“Bây giờ, rất nhiều công ty đều đã tạm thời nộp đơn xin đặt trụ tại thành phố mới rồi, đều đang chờ xem tình hình.”
“Ừm.”
Giang Thần gật đầu và nói: “Lát nữa, tôi sẽ chuyển một nghìn tỷ vào tài khoản công ty trước. Nên triển khai thế nào thì cứ triển khai, nên kiểm tra thế nào thì cứ kiểm tra. Trong thời gian ngắn không cần phải có lãi, nhưng điều tôi muốn là xây dựng một đế quốc thương mại thực sự.”
“Một, một nghìn tỷ?”
Bạch Tố và Hứa Tinh đều bị sốc.
Giang Thần cười nhẹ, nói: “Nếu như đốt một nghìn tỷ này mà vẫn không làm nên trò trống gì, thì phó giám đốc như cô đã tận lực rồi.”
“Vâng, vâng, vâng.” Hứa Tinh lập tức gật đầu.
Bạch Tố nói: “Anh Giang, không quấy rầy anh nữa, tôi đi làm trước đây.”
Giang Thần hơi xua tay: “Đi đi.”
Sau khi Bạch Tố đi rồi, Hứa Tinh mới hồi thân lại, nhìn Giang Thần, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Anh, anh vậy mà là ông chủ đứng sau của Thời Đại Khoa, Bạch Tố chỉ là bù nhìn, một người nghe theo lệnh anh để làm việc. Rốt cuộc anh là ai?”
Cô nhìn chằm chằm vào Giang Thần, cố gắng nhìn thấu anh.