Trên khuôn mặt già nua của Đường Thiên Long mang theo u sầu.
Cả nhà Đường Kiệt cũng như vậy.
Đường Kiệt đi tới trước mặt Giang Thần, trên mặt mang theo sự khẩn cầu: "Giang Thần, cháu có thể giúp nhà họ Đường lấy được khách sạn trong thời điểm quan trọng này, cháu có thể nghĩ cách để đưa A Mao ra ngoài được không, nó đắc tội với người nhà họ Liễu, mà nhà họ Liễu vì muốn nịnh nọt nhà họ Hứa, đã đánh gãy chân nó, nó vào tùm nhất định sẽ chịu thiệt."
"Bác hai, bác tin tưởng anh ta sao?" Trên mặt Đường Lỗi tràn đầy khinh thường.
Không phải anh ta khinh thường Giang Thần.
Nhưng mà Giang Thần là một tên bỏ đi, ngoại trừ ở nhà họ Đường ăn nhờ ở đậu ra, còn có thể làm cái gì?
Giọng điệu của Đường Mộng Oánh cũng kỳ quái nói: "Nếu như anh ta có bản lĩnh, sẽ không đến nhà họ Đường ở rể."
Vợ của Đường Hải là Lý Yến cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, trông cậy vào một tên bỏ đi, đầu óc của cả nhà các người đều rút vào rồi."
"Chồng, anh làm sao lại cầu xin một tên bỏ đi?"
Một người phụ nữ trung niên cũng lôi kéo Đường Kiệt.
Bà ta là vợ của Đường Kiệt, tên là Vương Dung.
Vương Dung cũng khó chịu nhìn Giang Thần, bởi vì do Đường Sở Sở làm hại nhà họ Đường, mà Giang Thần là chồng của Đường Sở Sở.
"Này, anh đây cũng là vì không còn cách nào nữa." Vẻ mặt Đường Kiệt bất đắc dĩ.
Bây giờ nhà họ Đường lâm vào cảnh khó khăn, những mối quan hệ trước kia đều vô dụng, ông ta là đã trị bệnh ngựa chết cũng coi như ngựa sống.
Tất cả mọi người nhà họ Đường đều không mong đợi rằng Giang Thần có thể cứu Đường Mao ra.
Giang Thần cũng biết sự việc đã xảy ra, anh khinh thường cả nhà Đường Hải ở trong lòng.
Đường Mao ra mặt giúp nhà bọn họ, nhà bọn họ ngược lại nói Đường Mao không đúng.
Anh cam đoan thề thốt nói: "Ông nội, chú hai, yên tâm đi, chuyện này để cháu giải quyết, đợi sắp xếp cho mọi người vào ở xong xuôi, cháu sẽ tìm cách liên hệ rồi đưa Đường Mao ra ngoài."
"Nói khoác ai mà không nói được..."
Đường Thiên Long đâm cây gậy ba toong xuống, quát to: "Tất cả đều im lặng một chút có được không."
Lúc này mọi người mới ngậm miệng lại.
Một đám người kiên nhẫn đợi ở bên ngoài.
Bởi vì phải mở cuộc họp nên nhân viên quản lý của khách sạn Huy Hoàng tới rất nhanh.
Người đầu tiên đến chính là quản lý sảnh lớn Vương Thần, bởi vì anh ta sống ở khách sạn gần đây.
"Chào quản lý Vương."
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc âu phục, thắt cà vạt, cả người ăn mặc như một người đàn ông thành đạt bước vào khách sạn Huy Hoàng.
Nữ tiếp tân đứng ở cửa mở miệng nói, trên mặt mang theo ý cười sáng lạn.
Vương Thần cười gật đầu: "Ừ, vất vả rồi."
"Quản lý Vương, người nhà họ Đường còn đang ở bên ngoài, còn chưa có rời đi..." Nữ tiếp tân nói qua chuyện xảy ra ở bên ngoài khách sạn một lần trước.
"À, thế hả?"
Vương Thần vuốt cằm, chợt chỉ vào mấy người bảo vệ, nói to: "Đêm nay ông chủ muốn mở cuộc họp, các người đi theo tôi, đuổi người nhà ho Đường đi, nếu như chuyện người nhà họ Đường đứng ở bên ngoài khách sạn chúng ta bị người nhà họ Hứa, nhà họ Ngụy biết rồi, sẽ tìm ông chủ gây phiền phức, ông chủ trách tội, thế là xong đời."
"Dạ."
Mấy người bảo vệ rục rịch.
Vương Thần dẫn theo vài người bảo vệ bước ra ngoài khách sạn.
Cách khách sạn năm mươi mét.
Tất cả mọi người nhà họ Đường đều chờ ở chỗ này.
Giờ phút này, một người đàn ông mặc âu phục màu đen dẫn theo mười mấy người bảo vệ đi tới.
Vương Thần đi tới, nhìn người nhà họ Đường, la lên: "Này, các người làm cái gì vậy, mau cút cho tôi, cút xa một chút."
Hôm nay người nhà họ Đường đã phải nín nhịn cả một ngày, đã nhịn đến mức bụng phát hỏa.
Đặc biệt là Đường Lỗi, anh ta đã quen với cuộc sống của thế hệ nhà giàu thứ hai, bây giờ lâm vào cảnh khó khăn, trong lòng không thể tiếp nhận nổi.
Hiện tại anh ta đứng ở trên đường lớn, còn có người tới đuổi đi, anh ta ngay lập tức tức giận.
"Tên nhóc này, anh là ai, đường lớn là do anh xây sao?"
Vương Thần ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Tên nhóc này, cậu hãy nghe cho kỹ đây, tôi tên là Vương Thần, là quản lý sảnh lớn của khách sạn Huy Hoàng, các người đứng ở bên ngoài khách sạn Huy Hoàng, tôi có quyền đuổi các người đi, tôi đếm ba tiếng, không đi, thì đừng trách tôi không khách khí."
"Một."
"Hai."
Đường Lỗi nghe thấy vậy, tức giận nổi trận lôi đình.
Anh ta đứng ở trên đường lớn, người của khách sạn Huy Hoàng còn đến đuổi người.
"Anh không khách khí cho tôi xem một chút?"
Vẻ mặt anh ta ngang ngược.
Anh ta không tin, đứng ở trên đường lớn, người của khách sạn Huy Hoàng có thể làm gì anh ta.
"Ba."
Sau khi Vương Thần đếm tới ba, sắp xếp mười mấy người bảo vệ nói: "Đánh tên nhóc này một trận cho tôi."
Mười mấy người bảo vệ mang theo côn điện vọt tới, thượng cẳng chân hạ cẳng tay một trận với Đường Lỗi ngông cuồng tự cao tự đại.
Người nhà họ Đường nhao nhao tiến lên ngăn cản.
Nhưng, những người tiến lên ngăn cản đều bị đánh.
Giang Thần ngồi trên bậc thang bên cạnh hút thuốc, anh không thèm cam thiệp.
Tên nhóc Đường Lỗi này quả thực thiếu đòn, dạy dỗ một chút cũng tốt.
Nhìn thấy người nhà họ Đường bị đánh, trên mặt Vương Thần tràn đầy vẻ hả hê.
Làm khó nhà họ Đường rồi, nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa chắc chắn vui vẻ, như vậy ông chủ cũng vui vẻ, đến lúc đó anh ta sẽ đợi để được thăng chức.
Nghĩ tới những chuyện này, anh ta lại lần nữa phân phó nói: "Đuổi người đi cho tôi."
Người nhà họ Đường bị đánh.
Bây giờ không cần đuổi đi, bọn họ cũng rất tự giác mà rời đi.
Cách khách sạn Huy Hoàng mấy trăm mét.
Đường Lỗi ngồi dưới đất, vươn tay bụm khuôn mặt bị đánh cho sưng phù, vẻ mặt uất hận, mắng: "Ông nội, ông xem, tới bây giờ rồi, ông vẫn tin tưởng tên nhóc Giang Thần này sao?"
Đường Thiên Long cũng nhìn Giang Thần: "Giang Thần, này?"
Lúc này Giang Thần mới đứng lên, nói: "Ông nội, cháu đi qua xem thử."
Giang Thần đứng dậy, đi vào khách sạn Huy Hoàng.
Giờ phút này, quản lý của khách sạn Huy Hoàng mới lần lượt đến nơi.
Giám đốc Uông Thông, quản lý sảnh lớn Vương Thần, và một số quản lý đều đứng ở cửa khách sạn.
Vương Thần vuốt mông ngựa, trên mặt đầy ý cười nói: "Giám đốc Uông, trước đó anh gọi điện đến, bảo tôi sắp xếp hai mươi căn phòng, tôi đã sắp xếp xong rồi, nhưng mà sau này mới biết người nhà họ Đường vào ở hoàn toàn đắc tội với nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa, bây giờ hai gia tộc lớn đã nói, ai dám thu nhận người nhà họ Đường, thì chính là đối đầu với hai gia tộc lớn..."
Vương Thần nói qua một lần về sự việc.
Uông Thông nhíu mày.
Chuyện nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa phong sát nhà họ Đường ông ta thực sự không biết.
Nhưng mà là trụ sở chính công ty bên kia gọi điện tới, bảo ông ta sắp xếp phòng.
Mà bây giờ trụ sở chính công ty lại lần nữa gọi điện tới, nói là muốn mở cuộc họp.
Uông Thông có một dự cảm không tốt.
Nhưng mà, loại cảm giác này trong nháy mắt đã biến mất.
Ông ta cảm thấy nhất định là người nhà họ Đường đã đến trụ sở chính Thời Đại Khoa van xin, trụ sở chính mới cho người gọi điện thoại tới sắp xếp phòng, hiện tại cấp cao ở trụ sở chính công ty đã biết chuyện này, truy cứu xuống dưới, muốn truy cứu trách nhiệm của người sắp xếp phòng.
Uông Thông nhìn Vương Thần, nói: "Vương Thần, chờ đến khi trụ sở chính công ty cho người đến hỏi chuyện, cậu gánh vác chuyện mở phòng, sau đó tôi che đậy cho cậu, cam đoan cậu sẽ được ăn ngon mặc đẹp, biết chưa?"
"Quản lý Uông, có ý gì?" Vương Thần có chút khó hiểu.
Uông Thông nhỏ giọng thương lượng: "Bây giờ nhà họ Đường đến bước đường cùng, tìm quan hệ rồi tìm đến trụ sở chính của Thời Đại Khoa, trụ sở chính bên kia gọi điện thoại tới, muốn tôi mở hai mươi căn phòng, bây giờ cấp cao bên trụ sở chính hẳn là biết chuyện này rồi, mà điều lệ quy định của Thời Đại Khoa rất nghiêm, không thích nhất chính là sử dụng quan hệ làm việc riêng, bây giờ trụ sở chính bắt đầu truy cứu rồi, không biết bao nhiêu người xong đời."
"Hả?" Vương Thần thay đổi sắc mặt, la lên: "Tôi gánh chuyện, vậy chẳng phải là tôi xong rồi sao?"
Uông Thông vỗ bả vai anh ta, an ủi nói: "Không có việc gì, dù cho cậu bị đuổi việc rồi, chỉ cần tôi còn là quản lý, có thể giúp cậu tìm việc, nếu như tôi bị đuổi việc rồi, cậu cũng sẽ bị đuổi việc theo, đến lúc đó cũng sẽ không còn cách nào thay đổi."
"Được, được, tôi gánh vác."
Sau khi Vương Thần suy nghĩ cẩn thận các mặt lợi hại, đậu đầu một cách mạnh mẽ,
Anh ta lại lần nữa nghi ngờ nói: "Đúng rồi, khách sạn chúng ta, từ khi nào thì trở thành của tập đoàn Thời Đại Khoa?"
Uông Thông giải thích nói: "Mấy ngày hôm trước mới thu mua, vẫn chưa công bố ra ngoài, có lẽ là chưa tới quy trình đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT