Sau khi trải qua muôn vàn sóng gió, cuối cùng Đường Sở Sở cũng nghĩ thông suốt.
Cô vẫn rất yêu Giang Thần, sâu trong trái tim cô vẫn là hình bóng của Giang Thần.
Cô vẫn luôn nhớ rằng, bệnh tình của cô là Giang Thần cứu chữa, tận tình chăm sóc, quan tâm yêu chiều cô mọi lúc cũng là Giang Thần.
Cô đưa ra đề nghị tắm chung.
Cô muốn dành cái ngàn vàng đầu tiên của mình cho Giang Thần.
Giang Thần nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của Đường Sở Sở thì hơi ngạc nhiên.
Anh vui vẻ hỏi lại: “Thật hả, em nghĩ kỹ chưa đó, anh không ép em, cũng không cưỡng cầu em đâu à nha!"
“Không… không muốn thì thôi! Dẹp nghỉ khoẻ!’“
Đường Sở Sở đỏ mặt, đứng dậy bỏ chạy vào phòng tắm.
Giang Thần sờ sờ mũi.
Đối với Đường Sở Sở, anh thực sự rất muốn. Tuy nhiên giờ không phải là lúc.
Bây giờ anh còn đang phải đối mặt với rất nhiều rắc rồi. Hơn nữa anh vẫn chưa tổ chức hôn lễ với Đường Sở Sở, đợi khi giải quyết êm xuôi mọi rắc rối, anh nhất định sẽ cho cô một hôn lễ hào nhoáng nhất, một hôn lễ hoành tráng gây chấn động khắp thành phố, thậm chí là khắp cả nước, anh sẽ biến cô thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời. Đến lúc đó, anh và Đường Sở Sở mới chính thức động phòng"
Đường Sở Sở đi vào phòng tắm, ít phút sau cô đã bước ra ngoài với một chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt đẫm, nước vẫn còn đang chảy ròng ròng.
“Ông xã, sấy tóc cho em”
“Tuân lệnh bà xã.”
Giang Thần cầu còn không được nữa là.
Sau khi trải qua sự việc này, anh cảm thấy thái độ tình cảm Đường Sở Sở đối với anh dường như đã có chút tiến triển.
Trước đây cô chưa bao giờ nhờ anh sấy tóc giùm như vậy, nhưng hôm nay cô đã mở lời.
Đường Sở Sở ngồi trước gương trang điểm.
Giang Thần đi tới, cầm máy sấy tóc lên giúp cô sấy tóc. Khung cảnh này thật ấm áp và lãng mạn làm sao.
“Ông xã, nhà mình giờ hết tiền rồi anh à” Đôi má Đường Sở Sở hồng hồng, vẻ mặt cô bất lực kèm với đó là chút xót xa.
“Thằng Tùng nó tiêu mất năm trăm triệu nhân dân tệ trong thẻ em rồi, bây giờ nhà họ Hứa đang giục em trả tiền, lại còn kiện em, cả biệt thự và những thứ có giá trị trong nhà đều bị tòa án tịch thu hết cả, tiền trong tài khoản Vĩnh Thái cũng mang đi trả cho nhà họ Hứa sạch rồi anh à"
“Không sao.”
Giang Thần thản nhiên nói: “Cứ bình tĩnh từ từ, thua keo này ta bày keo khác, sắp tới đại hội y thuật rồi, anh sẽ đưa tên tuổi của em lên một tầm cao mới, anh sẽ làm cho trở nên nổi tiếng khắp Giang Trung, thậm chí là khắp thế giới, trở thành một thế hệ thần y mới, đến lúc có được danh tiếng, còn sợ gì không thu hút được nhà đầu tư?”
Về chuyện tiền bạc, Giang Thần không lo lắng chút nào.
Chuyến đi Nam Hoang lần này, tuy rằng lành ít dữ nhiều nhưng bù lại anh cũng đã lấy được rất nhiều tiền bồi thường.
Phần lớn bộ phận đều chia cho quân Hắc Long, nhưng trong tay anh cũng đã có một ngàn tỷ nhân dân tệ.
Có một ngàn tỷ này trong tay, anh có thể làm rất nhiều thứ.
Cái gì mà Thương Minh Năm Tỉnh, Thương Minh Tứ Hải, rồi cái gì mà thương hội Vĩnh Hằng, anh đây cóc sợ.
Một ngàn tỷ này cũng đã đủ để đọ sức với những thương hội này một phen.