Trước sự truy hỏi của Giang Thần, bọn họ không dám che giấu điều gì.
"Hắc, Hắc Long, chính là Quỷ Vương đã thông báo cho chúng tôi biết. Chúng tôi đã phái ra nhiều các cao thủ của từng quốc gia, bao vây anh ở núi Thiên Sơn này. Nếu như các vị cao thủ này bị đánh bại, thì một đội quân tổng hợp gồm một trăm ngàn người sẽ được điều động đến."
"Vâng, đúng vậy ạ. Quỷ Vương đã nói với chúng tôi như vậy."
"Ma Vương nói rằng anh ta đã bắt được tướng quân Hắc Phong và muốn sử dụng anh ta để áp chế anh. Chúng tôi cần sự giúp đỡ nên mới xuất binh."
Mọi người đều mở miệng giải thích.
Giang Thần nắm chặt tay.
Tiểu Hắc hiện giờ không biết sống chết ra sao.
Anh có ý định thủ tiêu nốt.
Nhiệt độ trong phòng lúc này dường như giảm xuống, tướng quân các quốc gia nằm trên mặt đất đều cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ, giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, kinh hãi mà rùng mình.
Giang Thần hít một hơi thật sâu.
Nắm chặt tay thành hình nắm đắm.
Anh không hề giết những tên sát thú đó.
Bởi vì anh biết khi giết những người này, anh có thể sẽ không an toàn thoát ra ngoài.
"Gọi lệnh, gọi lệnh, mất dấu vết của Hắc Long, xin chỉ thị."
"Khu C cũng không tìm thấy Hắc Long."
...
Tin tức khắp nơi đều được thông bảo về trụ sở chính.
Giang Thần kéo đai một tướng quân, lạnh lùng nói: "Chỉ đạo đội quân xông thẳng đến khu D."
Tướng quân tấ nhiên không dám trái lời.
"Chỉ huy bộ nghe rõ. Tin tức vừa đến, Hắc Long đã bỏ chạy vào khu D, tất cả đến đấy hỗ trợ."
Sau khi tướng quân ra lệnh, Giang Thần ngay lập tức cắt đứt thiết bị.
Thế giới bên ngoài đã mất liên hệ hoàn toàn với chỉ huy.
Tất gì những gì họ phải làm lúc này là chờ đợi.
Chờ đến khi bình minh.
Tuy nhiên, hiện tại anh lại không biết được bất cứ tin tức gì liên quan tới Tiểu Hắc, không biết bây giờ anh ta sống chết ra sao, và anh rất lo lắng cho Tiểu Hắc.
Trói tất cả những người ở đây lại, sau đó anh nhanh chóng rời đi, đi về phía hang động nơi Tiểu Hắc đang ẩn náu.
Khoảng cách không xa lắm, cộng thân thể nhanh nhẹn của anh, anh có thể xuyên qua khu rừng một cách nhanh chóng, nửa canh giờ đã tìm được Tiểu Hắc, cõng Tiểu Hắc trên lưng, anh nhanh chóng quay trở lại đỉnh núi Thiên Sơn.
Bây giờ, trời gần sáng.
Giang Thần kiểm tra tình trạng của Tiểu Hắc, lấy kim bạc ra, bắt đầu dùng kim bạc kích thích bộ phận của anh ta để duy trì sinh lực.
Nam Hoang, Quân khu.
Đêm nay, Quỷ Lịch không tài nào chợp mắt nổi.
Từ khi Giang Thần rời đi, anh ta đã rất lo lắng.
Ngồi trong gian phòng làm việc.
Quỷ Lịch không ngừng nghỉ nhìn thời gian.
Đã 6 giờ sáng, và có một chút bình minh ở phía chân trời.
Giang Thần vẫn chưa trở lại.
Lúc này, anh ta đứng dậy ra lệnh: “Toàn quân nghe lệnh”.
"Quân đoàn không chiến nhận lệnh."
"Lữ đoàn Đặc chiến nhận lệnh."
"Bộ Binh Doanh tiếp lệnh."
"Trung đoàn đạn đạo nhận lệnh."
...
Theo lệnh của Quỷ Lịch, đèn của quân khu và các tòa nhà lớn lập tức bật sáng, lãnh đạo từng trung đoàn nhận lệnh.
Quỷ Lịch nhìn thời gian, hạ lệnh: "Toàn quân chuẩn bị sẵn sàng, bảygiờ sáng xuất phát đúng giờ, đích là đến đỉnh Thiên Sơn, săn bằng nơi đó."
Hiệu lệnh vang lên, quân khu vang lên âm thanh xung trận.
Tất cả binh lính đã sẵn sàng.
Một chiếc máy bay chiến đấu được lắp ráp nhanh chóng.
Xe bọc thép, xe tăng và xe tên lửa đều ở chế độ chờ;
Hàng ngàn quân Hắc Long đã lên xe quân sự.
Sau khi Quỷ Lịch ra lệnh, các vị tướng khác nhau lần lượt xuất hiện trong văn phòng Quỷ Lịch.
"Quỷ tướng quân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Tại sao tự nhiên ngài phát động xuất binh kèm lệnh?"
"Chẳng nhẽ có quân địch xâm phạm sao?"
"Quỷ tướng quân, chủ soái đã rời chức, chỉ thị từ trên xuống sao?"
Trước những thắc mắc của mọi người, Quỷ Lịch cho biết: "Chủ soái sắp rời đi, nhưng mặc kệ anh ấy là chủ soái trong nốt ngày hôm nay đi chăng nữa thì anh ấy vẫn là chủ soái cả đời. Hôm qua, chủ soái đã xuất hiện ở Nam Hoang, qua biên giới, đi đến đỉnh Thiên Sơn. Khi anh ấy rời đi đã ra lệnh, trước khi trời sáng, nếu anh ấy không trở về, hãy phái quân đi đến đấy, săn bằng ngoại ô Thiên Sơn. "
"Cái gì, chủ soái đã đến Nam Hoang sao?"
"Việc đó đã xảy ra khi nào vậy?"
"Tại sao tôi lại không biết?"
Tuy nhiên, Quỷ Lịch cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều.
Anh ta đứng bên cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.
Mặt trời từ từ nhô lên từ phía dưới đường chân trời, chiếu sáng thế giới đen tối.
Quỷ Lịch nhìn thời gian.
Bây giờ là 7 giờ sáng.
Cầm máy bộ đàm trên tay, anh ta ra lệnh: "Toàn quân tấn công!"
Tiếng còi ở khắp các khu vực quân khu vang lên.
Lời ra quân của toàn quân vang dội khắp quân khu.
Lực lượng quân đoàn Không chiến dẫn đầu, và hàng nghìn máy bay chiến đấu cất cánh lên không trung.
Ngay sau đó, một số lượng lớn xe tăng, thiết giáp, xe quân sự đã được điều đến.
Vào lúc này, tại đỉnh núi Thiên Sơn.
Giang Thần đang đứng ở bên ngoài nhà gỗ.
Trời đã rạng sáng, nếu không có chuyện gì khác, Quy Lịch sẽ sớm điều quân đến.
Anh bước vào phòng, nhìn tướng quân các nước trong phòng rồi thờ ơ nói: "Đỉnh Thiên Sơn này sẽ là nơi chôn cất một trăm ngàn quân của hai mươi tám nước."
Bùm!
Giọng của Giang Thần vừa dứt lời.
Thì bỗng có một vụ nổ lớn ở bên ngoài.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như động đất sắp tới, chấn động địa cầu.
Tướng của các nước đều thay đổi sắc mặt.
"Quân Hắc, Hắc Long xuất binh?"
"Hắc Long, anh muốn châm ngòi chiến tranh sao? Trung Quốc đã có thỏa thuận với nhiều quốc gia khác nhau và sẽ không dễ dàng đưa quân đến ngoại ô Thiên Sơn đâu."
"Hắc Long, chuyện này sẽ còn lớn hơn nhé, sẽ có ngày bọn tôi trả thù anh."
Nhiều tướng lĩnh gân giọng lên nói lớn.
Giang Thần vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở trên ghế: "Tôi sẽ không xuất binh nữa, nhưng ngươi khác nếu có xúc phạm tôi, có thể tôi sẽ nhẫn nhịn, nhưng riêng anh ta..."
Giang Trần chỉ vào Tiểu Hắc đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường.
"Anh ta là tướng quân Hắc Long. Hai mươi tám quốc gia to gan lớn mật, dám trói buộc, giam giữ tướng quân của Nam Hoang, vậy đương nhiên phải chịu cơn thịnh lỗ của quân Hắc Long."
Nói xong, anh rút kim bạc ra khỏi người bọn họ, vì vậy mà bọn họ có thể cử động nhưu bình thường.
"Liên lạc ngay với các cơ quan chức cao nhất của đất nước các vị, tôi sẽ cho các vị cơ hội sống nhưng phải tả tiền chuộc người. Dựa theo thông lệ quốc tế, một tù nhân được trả một triệu đồng tiền chuộc, còn tướng quan cấp bậc, mười tỷ một người."
Giang Thần nhìn những vị tướng này rồi nói.
"Còn nếu các vị lựa chọn xuất binh, các vị chuẩn bị hứng chịu thất bại đi."
"Lúc đó các vị sẽ cảm nhận hương vị của thua cuộc thế nào."
Bên ngoài, tiếng súng đã vang lên.
Khi quân Hắc Long xuất binh, cục diện liên quân của hai mươi tám quốc gia tại ngoại ô Thiên Sơn hoàn toàn thay đổi, đối mặt với quân Hắc Long lừng lẫy, bọn họ không có dũng khí chiến đấu, đều vứt bỏ vũ khí và đầu hàng.
Tuy nhiên, chiếc máy bay ném bom đã đến và thả một loạt bom, một trăm ngàn quân của hai mươi tám nước đã bị hư hại gần hết.
Những người còn lại đều đã bị bắt.
Giang Thần kết nối với phòng chỉ huy, nhấc điện thoại cố định và gọi cho Quỷ Lịch.
"Tôi đang ở trên đỉnh núi Thiên Sơn."
Cúp điện thoại xong, anh kiên nhẫn chờ đợi.
Ngay sau đó, một số máy bay chiến đấu từ trên trời lao xuống và hạ cánh thuận lợi trên đỉnh của đỉnh núi Thiên Sơn.
"Phó soái Hắc Long Quân, Quỷ Lịch đã tới quá muộn, yêu cầu chỉ huy trừng phạt."
Quỷ Lịch xuống máy bay trực thăng trước và quỳ một chân xuống.
Những người khác xuống máy bay trực thăng.
Tất cả đều quỳ trên mặt đất.
"Thuộc hạ đã đến quá muộn."
Âm thanh ngắn gọn, chỉnh tề vang lên.
Giang Thần ôm Tiểu Hắc, người bị thương nặng và đang bất tỉnh, bước ra ngoài từng bước dưới sự quan sát của bao ánh mắt.
Trên đỉnh núi Thiên Sơn, trên mặt đất đầy rẫy những xác chết.
Giang Thần đã giẫm lên những xác chết này, đi đến trước Quỷ Lịch, và ra lệnh:
"Đưa tôi trở lại bệnh viện quân khu Nam Hoang. Tôi muốn chữa trị cho Tiểu Hắc. Trong nhà còn có hai mươi tám tướng lĩnh. Trói họ lại, bắt toàn bộ dải về Nam Hoang. Theo thông lệ quốc tế, hãy để nước họ dùng tiền để chuộc người. "
"Những tù nhân bị đánh bại cũng được đưa về Nam Hoang."