Khi ở hội trường đấu giá, Giang Thần phớt lờ ông ta, còn tranh nhân sâm ngàn năm với ông ta.
Nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này có ảnh hưởng rất lớn đến đại hội y thuật của Giang Trung sắp tới. Nếu ông ta muốn đánh bại Phương Vĩnh Cát và đoạt lấy danh hiệu thần y thì nhất định phải dựa vào củ nhân sâm ngàn năm này.
Ông ta tìm đến nhà họ Viên - một gia tộc lớn ở Giang Bắc.
Địa vị của nhà họ Viên ở Giang Bắc cũng gần tương đương với nhà họ Hứa, cũng là một gia tộc quyền lực vô cùng lớn.
Đào Bạch cũng là thần y một thời, là ân nhân cứu mạng của tộc trưởng nhà họ Viên.
Hôm qua, ông ta đã đến nhà họ Viên và nói về chuyện của nhân sâm ngàn năm.
Nhà họ Viên đều bày tỏ sự ủng hộ Đào Bạch lấy lại nhân sâm ngàn năm.
Cụ Viên cử con trai lớn tên Viên Thành đích thân theo Đào Bạch đến nhà họ Hà, trong số người đi theo còn có một đại ca do Đào Bạch nhờ đến.
Ông ta tên Tuần Khải.
Vào những năm đầu, Tuần Khải là đại ca xã hội lăn lộn giang hồ.
Còn hiện tại thì ông ta đã chuyển sang làm ăn chân chính là mở một công ty bảo vệ ở Giang Bắc.
Hơn trăm người đi theo, đều là người của công ty bảo vệ dưới trướng ông ta.
Ba người gồm Đào Bạch, Viên Thành và Tuần Khải đi tới làm mọi người ai nấy cũng sửng sốt.
Giang Thần nhíu mày, tự hỏi: “Sao lão già này lại tới đây?”
Khuôn mặt Đường Sở Sở cũng hiện lên đầy sự lo lắng.
Cô biết người này, đêm qua người này có xung đột với Giang Thần trong hội đấu giá, cô cũng biết người này đến không có ý tốt.
Cô kéo tay Giang Thần, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng: “Chồng ơi, chuyện này…”
Giang Thần an ủi: “Không sao đâu, xem thế nào đã rồi tính “
Hà Huỳnh Đồng đứng dậy, đích thân nghênh đón, ông ta khẽ cười: “Xin hỏi các vị là?”
“Viên Thành”
Hà Nhuận nhận ra một người trong số đó. Đó là ông chủ lớn bạc chục tỷ.
Hà Nhuận đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nên dù chưa từng gặp mặt người này, ông ta vẫn biết đến ông ta.
Hà Thần cũng nhận ra, nhưng anh ta không ngờ một ông chủ bậc nhất bạc chục tỷ lại đến nhà họ Hà nhỏ bé này.
“Đây… đây là Tuần Khải - chủ tịch của công ty bảo vệ”
Hà Nhuận còn nhận ra thêm một người trong số đó.
“Còn đây nữa… Đây chẳng phải Đào Bạch sao?”
“Đào Bạch nào cơ?”
“Thì Đào Bạch được mệnh danh là Vô Cực Dược Ông đó, tay nghề không thua kém gì thần y Phương, cũng là một thần y vang chấn khắp nước ta”
Người nhà họ Hà lần lượt nhận ra danh tính những người vừa đến.
Bà cụ Hà nghe thế thì biết được đây đều là nhân vật lớn, bà ta cười toe toét.
“Các vị, cảm ơn các vị đã đến chúc thọ bà già này, tôi thật sự rất lấy làm vinh hạnh.”
Bà cụ Hà cũng đi tiếp đón mọi người.
Nhưng khi bà ta vừa đứng dậy, còn chưa kịp đi tới trước mặt họ thì đã bị đám bảo vệ chặn lại.
Sắc mặt Đào Bạch trầm xuống, ông ta nói: “Chúc thọ gì chứ? Bà Hà à, bà xem trọng bản thân quá rồi đó, hôm nay tôi đến là để giải quyết ân oán.”
“Hả?”
Sắc mặt bà Hà cứng đờ.
Hà Huỳnh Đồng vô cùng thắc mắc, ông ta hỏi: “ n oán? n oán gì chứ? Nhà họ Hà chúng tôi có ân oán gì với mấy người?”
Hà Nhuận tiến lên, ông ta tươi cười chào hỏi: “Chào thần y Đào, chủ tịch Viên, chủ tịch Tuần, tôi là Hà Nhuận, tôi là…”
Ông ta còn chưa dứt câu thì đã bị một tên bảo vệ đá vào người.
Cú đá trực diện khiến ông ta ngã nhào xuống đất.
Mãi đến lúc này, trên dưới nhà họ Hà mới nhận thức được rằng đám người này đến không phải để chúc thọ, mà là đến để kiếm chuyện.
Nhưng bọn họ vẫn băn khoăn, tự hỏi liệu người nhà họ Hà đã làm gì mà lại chọc phải những nhân vật lớn thế này?
Đào Bạch chỉ tay vào Giang Thần, lạnh lùng nói: “Thằng oắt kia, biến qua đây quỳ xuống nhận lỗi.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn Giang Thần.
Lúc này họ mới biết, hoá ra là thằng nhóc Giang Thần không biết trời cao đất dày đã đắc tội những nhân vật lớn này.
Dưới ánh nhìn của hàng tá người, Giang Thần sải bước hiên ngang tới trước mặt Đào Bạch, anh dửng dưng nói: “Là ông à, ông đến đây làm gì? Tôi khuyên ông biết điều thì tốc biến khỏi đây, bằng không, lát có hối hận cũng không kịp.”
Phía bên Đào Bạch còn chưa mở miệng, Hà Diễm Mai đã nhanh chóng bước tới: “Thằng não lợn này, mày lại đi gây chuyện quái gì để đắc tội người ta nữa rồi?”
Nói xong, bà ta giơ tay lên.
Giang Thần tránh đi theo bản năng.
Đường Sở Sở bước tới kéo Hà Diễm Mai lại và nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Giang Thần. Tại Đào Bạch muốn có nhân sâm ngàn năm, nhưng Phương Thốn Tâm lại đem nhân sâm cho con. Ai có dè Đào Bạch lại là hạng người chấp vặt như vậy”
“Ha ha…”
Nghe vậy, Đào Bạch cười ha hả.
“Tao chấp vặt đó rồi sao? Khôn hồn thì giao nhân sâm ngàn năm ra đây, sau đó tao sẽ thương tình mà chỉ đánh gãy hai chân thằng nhãi đó. Còn nữa, cả cô em cũng phải đi theo tao, chỉ cần mày làm việc cho tao ba tháng, tao sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này, nếu không…”
Ông ta quét mắt nhìn tất cả mọi người.
Ông ta lạnh lùng nói: “Nếu không, cả nhà họ Hà mấy người coi như tiêu.”
Viên Thành đứng ra nói: “Tao có thể xác nhận, lời của ông Đào cũng chính là lời của tao. Nếu không làm theo lời ông Đào, nhà họ Viên bọn tao sẽ chèn ép nhà họ Hà. Tao dám cam đoan, chỉ trong một ngày, nhà họ Hà mấy người sẽ phá sản.”
Tuần Khải cũng tiếp lời: "Nếu tụi bây không làm theo lời của ông Đào, tao cũng dám cam đoan, nay sẽ là bắt đầu cho chuỗi ngày tăm tối tại Giang Bắc của tụi mày. Ba mươi ngàn nhân viên trong công ty bảo vệ của tao sẽ đến thăm nom tụi mày mọi lúc mọi nơi."
Nghe vậy, tất cả mọi người trong nhà họ Hà đều thay đổi sắc mặt.
Những người này đều là những nhân vật lớn có tiếng lẫn miếng trong xã hội.
Nhà họ Hà không đắc tội được.
Bọn họ nói muốn nhằm vào nhà họ Hà, thì chắc chắn nhà họ Hà sẽ tiêu đời.
“Thằng mất dạy vô dụng”
Bà Hà quát lớn: “Còn trơ trơ ra đó nữa, còn không mau quỳ xuống nhận sai, xin lỗi ông Đào đi”
Nói xong, bà ta chỉ vào nhân sâm ngàn năm ở trên bàn, rồi nói với vẻ mặt kính cẩn: “Ông Đào, nhân sâm ngàn năm ở đây, ông cần thì cứ lấy. Tất cả là tại thằng oắt họ Giang kia, chuyện này chẳng liên quan gì đến nhà họ Hà chúng tôi cả.”
“Bà à, bà làm cái gì vậy?” Hà Huỳnh Đồng bất mãn.
Ông ta là lão thành cách mạng nên ông ta ghét nhất là loại người hiếp thiện sợ ác.
Chuyện đã như vậy ông ta cũng hiểu. Giang Thần không hề sai, tất cả là do Đào Bạch quá nhỏ mọn.
“Ông Đào, nhân sâm ngàn năm này là do chính tay Bách Thảo Đường Tùngg cho cháu gái tôi, chứ đâu phải chúng tôi giựt từ trên tay ông xuống. Chúng tôi đường đường chính chính, nhưng ông lại đem cả đống người tới đây kiếm chuyện, lý lẽ quái gì đây hả? Tôi không tin, giữa ban ngày ban mặt thế này, mấy người có thể làm gì được nhà họ Hà?"
“Hahaha!”
Đào Bạch cười to: “Lời tao nói chính là lý lẽ. Hôm nay, hai chân thằng nhóc này buộc phải gãy, Đường Sở Sở cũng buộc phải theo tao. Nếu không, tao cho nhà họ Hà tụi bây gà bay chó chạy”
Tất cả người nhà họ Hà bị khí thế của hàng trăm tên bảo vệ hung hăng làm cho sợ hãi, không ai dám lên tiếng.
Chỉ có Hà Xán là dám đứng dậy, sắc mặt anh ta trầm hẳn: “Các người muốn gì? Tôi là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, tôi lệnh cho các người lập tức rời khỏi nhà họ Hà, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Là một cảnh sát đặc nhiệm, lại còn là đội trưởng, Hà Xán là một người có chính nghĩa.
Anh ta vừa lên tiếng, mẹ anh ta đã đứng dậy kéo anh ta về phía sau rồi quát: “Xán ơi là Xán, con làm gì vậy, đây là chuyện của Giang Thần và Đường Sở Sở mà, con ra mặt làm cái gì? Con ơi là con, con biết đây là ai không? Người ta là Đào Bạch, là nhà họ Viên, thế lực của người ta lớn đến mức con không tưởng tượng nổi đâu con, con muốn hại chết nhà họ Hà hay gì?"
Hà Xán tức giận: “Mẹ!”
Mẹ anh ta quát lên: “Đi vô nhà!”
“Hahaha…”
Thấy vậy, Đào Bạch lại bật cười.
Ông ta đã nắm rõ chi tiết về nhà họ Hà trong lòng bàn tay. Để đảm bảo không có bất trắc gì xảy ra, ông ta còn đặc biệt đến tìm nhà họ Viên và Tuần Khải.
Có hai người này ở đây, nhà họ Hà dù gan cỡ nào cũng không dám bảo vệ cho Giang Thần.
Một khi bảo vệ Giang Thần, nhà họ Hà sẽ phải đối mặt với sự trả thù của nhà họ Viên.
Một đội trưởng đội cảnh sát nhỏ nhoi thì có là gì, chỉ cần nhà họ Viên ra mặt, sự nghiệp của anh ta sẽ lập tức tiêu tan.
“Đường Sở Sở, Giang Thần, đây là chuyện hai cô cậu tự gây ra, hai cô cậu tự đi mà giải quyết, đừng có liên lụy nhà họ Hà”
“Đúng đó, tự làm tự chịu, đừng có kéo nhà họ Hà vào.”
“Ông Đào à, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Hà”
Các bậc trưởng bối trong nhà họ Hà lần lượt lên tiếng phủi sạch mọi quan hệ.
Sắc mặt của người nhà họ Đường cũng tràn ngập hoảng sợ.
Chỉ mỗi Giang Thần là vẫn thong dong.
“Chậc chậc, náo nhiệt dữ ta!”
Ngay lúc này, bên ngoài cửa nhà họ Hà lại vang lên một giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT