Sau khi tốt nghiệp đại học anh ta rèn luyện trong công ty của gia tộc và vài năm sau đã trở thành tổng giám đốc công ty.
Thêm vài năm nữa là có thể gánh vác trọng trách trở thành chủ tịch.
Gia đình Hà Nhuận cũng là đối tượng mà người nhà họ Hà nịnh nọt.
Bởi vì nhà Hà Nhuận rất hào phóng chỉ cần người nhà họ Hà mở miệng mượn tiền họ sẽ không nói nhiều mà cho vay ngay, hơn nữa trước giờ chưa từng đòi phải trả lại.
Những năm qua số tiền mà nhà Hà Nhuận cho vay cũng đã lên tới hơn một trăm triệu.
Hà Nhuận đi đến nhìn chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn màu đỏ đang đậu ở cửa rôi gật đầu bình luận: “Ừm, không tệ, giá hơn hai mươi tám triệu cũng coi là xe hạng sang rồi, Đường Tùng, cái này của cháu sao?”
“Đúng thế.”
Đừng Tùng ngẩng đầu.
Cậu ta biết nhà Hà Nhuận rất giàu có ngày trước khi đến nhà bà ngoại cậu ta đều là đối tượng bị công kích đặc biệt là Hà Thần, lần nào anh ta cũng xem thường cậu ta.
Bây giờ cuối cùng đã có cơ hội ngẩng cao đầu trước mặt Hà Thần.
“Phát đạt rồi sao?” Hà Thần nhìn Đường Tùng.
“Đúng thế, chẳng lẽ anh họ không biết bây giờ nhà em đang nắm năm mươi hần trăm cổ phần, hơn nữa chị em còn bỏ ra một trăm triệu để thu mua một công ty rồi làm bà chủ, nhà em còn có một căn biệt thự giá vài trăm triệu ở khu biệt thự Cảnh Tú.”
“Hả?”
Hà Thần hơi ngạc nhiên.
Anh ta biết rõ tình hình nhà họ Đường, sao đã lẳng lặng vùng dậy rồi chứ?
Anh ta nhìn thấy Đường Sở Sở và cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
“Đây, đây là em Sở Sở sao?”
Đường Sở Sở gật đầu rồi gọi một tiếng: “Anh họ.”
Giang Thần cũng gọi theo: “Anh họ.”
Hà Thần nhìn về phía Giang Thần, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới sau đó lại nhìn Đường Sở Sở.
Chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta có thể nhìn ra cách trang điểm ăn mặc của Đường Sở Sở rất có giá trị.
Còn Giang Thần thì quá đỗi bình thường.
“Ừm.”
Anh ta không nói nhiều mà chỉ gật đầu rồi khẽ đáp một tiếng.
Sau khi Hà Thần đến người nhà họ Hà bắt đầu đến nịnh nọt Hà Thần.
Đại gia đình ngồi quây quần nói chuyện phiếm với nhau.
Giang Thần ngồi một bên hút thuốc.
Thực lòng mà nói thì anh có ác cảm với nhà họ Hà.
Bởi vì giống như Đường Sở Sở nói họ đều có tính cách y như Hà Diễm Mai.
Người nhà họ Hà chỉ toàn nói về chuyện tiền bạc và quyền lực.
Người này khoe con trai mình làm đội trưởng của chi đội.
Người khác lại khoe con trai mình trở thành huyện trưởng của một huyện nào đó.
Cậu cả của Đường Sở Sở là Hà Trạch cũng tự khen con gái mình, ông ta nhìn mọi người rồi khoe khoang: “Nói đi nói lại thì vẫn là Hà Tâm nhà chúng tôi có triển vọng, bây giờ nó đang làm việc ở tập đoàn Thời Đại Khoa ở Giang Trung hơn nữa còn là người phụ trách chính, nghe Hà Tâm nói lương mỗi tháng là hai mươi vạn.”
Nghe thấy vậy không ít người nhìn về phía Hà Tâm.
Đến cả Hà Thần cũng bất ngờ, anh ta hỏi: “Hà Tâm, không phải chứ? Em cứ lẳng lặng vào làm trong Thời Đại Khoa rồi sao, là tập đoàn Thời Đại Khoa của Giang Trung, là tập đoàn Thời Đại Khoa đã thu mua cả thành phố mới Thời Đại Khoa sao?”
Hà Tâm liếc nhìn Giang Thần cách đó không xa.
Cô ta có thể đến làm ở tập đoàn Thời Đại Khoa đều là nhờ có Giang Thần.
Giang Thần mới thực sự là ông chủ khiêm nhường.
Ai có thể ngờ rằng đứa con rể ở rể nhà họ Đường, là một tên vô dụng trong mắt người ngoài lại là Hắc Long, tổng soái Nam Hoang kiêm ông chủ đứng sau của tập đoàn Thời Đại Khoa chứ.
Sau khi lơ đễnh, Hà Tâm gật đầu: “Cũng do trùng hợp thôi, do em may mắn quen biết với tổng giám đốc Bạch của tập đoàn Thời Đại Khoa nên mới có thể làm người phụ trách ở một bộ phận của Thời Đại Khoa.”
Hà Thần ngạc nhiên nói: “Hà Tâm, em là người phụ trách của bộ phận nào?”
Hà Tâm nói: “Em là người phụ trách đầu tư mảng ẩm thực.”
Hà Thần vội vàng nói: “Hà Tâm, là thế này, nhà anh cũng định gia nhập vào tập đoàn Thời Đại Khoa, nhưng bây giờ tập đoàn Thời Đại Khoa chỉ thu hút vốn đầu tư nước ngoài vào các tập đoàn lớn chứ không thu hút đầu tư vào các tập đoàn nhỏ, em là quản lý cao cấp của Thời Đại Khoa, em dựa vào quan hệ giúp nhà anh gia nhập trước đi.”
“Chuyện này?”
Vẻ mặt Hà Tâm khó xử.
Công ty cũng có quy định, cấm tham nhũng, cấm dùng quan hệ, một khi bị điều tra ra sẽ bị phạt nặng.
Người nhà xin giúp đỡ nên cô ta cũng ngại từ chối.
Cô ta liếc nhìn Giang Thần cách đó không xa, thấy Giang Thần cũng không nói gì bèn suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Chuyện này em không thể quyết định được, sau khi trở về em sẽ nói với tổng giám đốc Bạch.”
“Quá tốt rồi.” Hà Thần kích động kêu lên: “Vẫn là Hà Tâm có bản lĩnh, vào được tập đoàn Thời Đại Khoa còn làm chức quản lý bộ phận.”
Hà Trạch đắc ý.
Có một đứa con gái như vậy đúng là vinh sự cho nhà họ Hà.
Sau khi biết vị trí hiện tại của Hà Tâm mọi người lại bắt đầu nịnh nọt Hà Tâm.
“Hà Tâm, nếu cháu đã phát đạt rồi thì giúp đỡ anh họ của cháu đi, có thể sắp xếp cho anh cháu một vị trí kiểu như quản lý ở bộ phận cháu phụ trách không?”
“Hà Tâm, con gái nhà bác cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, đang đi tìm việc khắp nơi nhưng vẫn chưa hài lòng, thế này đi, quay về đi Giang Trung với cháu rồi cháu sắp xếp một chức vụ nhỏ cho nó, cũng không cần quá cao, lương tháng tầm năm sáu vạn là được rồi.”
Hà Tâm khó lòng từ chối.
Muốn từ chối nhưng bố cô ta lại đồng ý.
“Đều là người nhà, chút chuyện nhỏ này Hà Tâm nhà chúng tôi chắc chắn có thể giúp được.”
“Bố.” Hà Tâm bực bội liếc nhìn Hà Trạch.
Cứ gây phiền phức cho cô ta.
Mặc dù bây giờ cô ta là người phụ trách bộ phận, trong tập đoàn Thời Đại Khoa một bộ phận tương đương với một công ty con nhưng tập đoàn Thời Đại Khoa có bộ phận nhân sự độc lập.
Mỗi một bộ phận, chức vụ mà công ty con yêu cầu đều do bộ phận nhân sự trình lên sau đó tổng giám đốc Bạch mới có thể quyết định.
Còn với quyền hạn của cô ta chỉ có thể sắp xếp một vài chức vụ bình thường.
“Hà Tâm, cảm ơn cháu rất nhiều.”
“Hà Tâm, bác thay mặt Hà Huyễn cảm ơn cháu.”
Mọi người tới tấp cảm ơn.
Còn Hà Thần thì khen ngợi: “Hà Tâm, tập đoàn Thời Đại Khoa không dễ vào, cho dù là chức vụ bình thường thì cũng yêu cầu kinh nghiệm làm việc và học lực rất cao, em vừa vào Thời Đại Khoa đã làm người phụ trách chính của một bộ phận rồi, mặc dù lương tháng hai mươi vạn không nhiều nhưng công việc này có dùng hai trăm triệu hay hai tỷ cũng không mua được, bây giờ việc em phải làm là mở rộng mối quan hệ, đặt nền nóng cho nhà họ Hà chúng ta tiến vào Dược Đô.”
Vẻ mặt Hà Tâm bất lực.
Ông chủ thực sự thì không đi nịnh nọt, nịnh nọt cô ta làm gì?
Giang Thần ngồi ở một bên im lặng lắng nghe cũng không nói gì.
Đường Sở Sở tưởng rằng do anh không quen biết ai nên không tiện nói xen vào nên cũng đi đến ngồi nói chuyện với anh để anh không thấy buồn chán.
Sau khi nịnh nọt Hà Tâm mọi người bắt đầu bàn tán về Giang Thần.
“Diễm Mai, chị cũng thật là, bây giờ Sở Sở đã là chủ tịch của một công ty rồi, mặc dù không phải công ty lớn nhưng cũng mua với giá trăm triệu, bây giờ cũng có tiền rồi, sao có thể tuyển một đứa con rể ở rể chứ?”
“Đúng thế, chị nghe nói cậu Giang Thần này chẳng có tài cán gì, là một tên xuất ngũ trở về, ăn cơm nhà họ Đường, uống nhà họ Đường cũng không đi làm việc.”
“Đứa con rể như vậy thì được tích sự gì?”
Mọi người lời ra tiếng vào chê bai Giang Thần thậm tệ.
Hà Thần sớm đã muốn nói chỉ là anh ta không tiện nói ra.
Bây giờ người lớn trong nhà đã lên tiếng nên anh ta cũng nói: “Dì Mai, cháu cảm thấy Giang Thần không xứng với Sở Sở, cháu cũng quen biết không ít cậu ấm con nhà giàu, còn quen biết với người nhà họ Hứa, biết nhà họ Hứa không? Là gia tộc đại biểu Giang Bắc của Thương Minh Năm Tinh, tài sản hơn trăm tỷ, thế này đi, ngày mai cháu gọi người bạn nhà họ Hứa đến gặp em Sở Sở, xem hai người họ có cảm tình với nhau không, nếu có thì ly hôn với Giang Thần.”
Đường Sở Sở biết đến nhà bà ngoại kiểu gì Giang Thần cũng bị nói.
Cô giải thích cho Giang Thần: “Chồng cháu không phải là thằng vô dụng, chồng cháu giấu tài, anh ấy không thèm đi tranh giành mà thôi.”
Nghe thấy vậy Hà Tâm sững sờ.
Chẳng lẽ Đường Sở Sở biết thân phận của Giang Thần rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT