Một chắn, một đạp.

Một người đàn ông cao to hơn một trăm ký cứ như vậy mà bị đá bay đi.

Sắc mặt Hứa Vi sầm xuống.

Dám đánh người của anh ta ngay trong địa bàn của anh ta, thật là không biết sống chết.

“Thằng nhãi, mày biết nơi này là nơi nào không?” Anh ta bày ra vẻ mặt dữ tợn, đe dọa: “Đây là Giang Bắc, tao chả quan tâm thân phận của mày là gì, đã đến Giang Bắc, thì có là rồng là hổ thì cũng phải nằm úp sấp xuống cho tao. Bây giờ quỳ xuống nhận sai, tao có thể xem xét mà tha cho mày.”

Thấy Giang Thần vừa nói chuyện không hợp, đã ra tay đánh người, Đường Sở Sở vội vàng kéo anh lại.

“Chồng, bỏ đi.”

Giang Thần cũng không muốn tranh cãi với cái tên Hứa Vi gì đấy.

Anh gật đầu.

Mà ánh mắt của Hứa Vi thì lại dừng trên người Đường Sở Sở.

Anh ta cũng bị sắc đẹp của Đường Sở Sở thu hút.

Dáng người cao gầy, tóc dài như thác nước, da trắng như mỡ dê, thật là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời.

Nhìn Giang Thần mang vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên, lại nhìn qua Đường Sở Sở mang vẻ mặt lo lắng, anh ta cười lạnh một tiếng: “Muốn đi, không có dễ dàng vậy đâu.”

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.

Giang Thần không muốn đụng chạm gì với đám hề ngu ngốc này, kéo Đường Sở Sở rời đi.

“Cản lại cho tôi.”

Tên vệ sĩ khác lập tức nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh về phía người Giang Thần.

Giang Thần trực tiếp xoay người.

Lúc xoay người, cơ thể đạp không bay lên, đạp một cú chuẩn xác lên đầu người đàn ông.

Đầu anh ta nghiêng qua một bên, cơ thể nghiêng ngã, va vào cái tủ.

Xoảng!

Tủ thủy tinh lập tức bể tan tác.

Một vài loại thuốc Bắc quý báu như nhân sâm, nhung hươu rơi đầy đất.

Còn Giang Thần thì đứng vững trên mặt đất.

Hứa Vi kinh hãi trong lòng.

Anh ta biết thực lực của hai vệ sĩ đó, bây giờ lại bị đạp bay, xem ra hôm nay gặp phải thứ dữ rồi.

Nhưng, đây là Giang Bắc, là địa bàn của nhà họ Hứa.

Anh ta có chỗ dựa nên không lo sợ gì.

Có thể đánh hai người, thì có thể đánh hai mươi người, hai trăm người sao?

Sắc mặt anh ta trầm xuống một cách đáng sợ.

Còn khách khứa xung quanh đều bày ra vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

Sao mạnh dữ thần vậy?

Trong chớp mắt đã đánh gục hai người đàn ông cao to.

Trên mặt Giang Thần đang nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Còn bảo tôi mua không?”

Sắc mặt Hứa Vi sa sầm, không nói chuyện, mà nhìn Nhiếp Tiểu lệ bên cạnh, dặn dò: “Kiểm kê xem thằng nhãi đó làm hư bao nhiêu thuốc, bồi thường gấp trăm lần.”

“Vâng.”

Nhiếp Tiểu Lệ lập tức đi kiểm kê.

Còn Giang Thần, cũng nổi hứng thú.

Anh thật muốn xem thử, tên Hứa Vi này còn có thể giở trò gì nữa.

Đường Sở Sở thì mặt mày lo lắng, không ngừng kéo Giang Thần, nói nhỏ: “Chồng à, nơi này là Giang Bắc, đừng gây chuyện, chúng ta mau mua đồ rồi trở về thôi.”

Giang Thần khẽ dừng lại, nói: “Vợ à, em yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Bây giờ là xã hội pháp trị, anh không tin thằng đó có thể làm gì được anh.”

“Ha ha…”

Hứa Vi cười to: “Xã hội pháp trị? Ở cửa hàng dược phẩm Đệ Nhất, lời của Hứa Vi tao chính là pháp luật, tao bảo mày quỳ, thì mày phải quỳ.”

Giang Thần bày ra vẻ mặt không hề gì, ngồi xuống.

Đường Sở Sở thì lòng nóng như lửa đốt, không ngừng khuyên nhủ. Nhưng mà, Giang Thần lại không nghe.

Cô hết cách, đi qua một bên, lấy điện thoại ra, lặng lẽ gọi điện báo cảnh sát.

Hứa Vi trông thấy, nhưng lại không ngăn cản, mà chỉ cười lạnh ra tiếng.

Báo cảnh sát?

Báo cảnh sát có tác dụng sao?

Đây là Giang bắc, nhà họ Hứa chính là một tồn tại che trời ở Giang Bắc, cảnh sát có tới, thì chỉ sẽ bắt Giang Thần và Đường Sở Sở thôi.

Rất nhanh, Nhiếp Tiểu Lệ đã tính xong.

“Anh Ba, đã kiểm kê xong rồi, tổng cộng làm hư một trăm bốn mươi lăm nghìn loại thuốc quý.”

Anh Ba cũng ngồi xuống.

Anh ta vắt chéo chân, ngậm một điếu xì gà.

Hai vệ sĩ của anh ta đã đứng dậy, đứng sau lưng anh ta.

Hứa Vi nhìn Giang Thần, cười mỉa: “Nghe thấy chưa, làm hư một trăm bốn mươi lăm loại thuốc, đền bù gấp trăm lần, thì chính là một nghìn bốn trăm năm mươi vạn.”

Hứa Vi xác định ăn chắc Giang Thần và Đường Sở Sở.

Mặc dù Giang Thần ăn mặc bình thường, nhưng Đường Sở Sở lại mặc cả cây hàng hiệu, cộng hết toàn thân trên dưới cũng hơn trăm vạn.

Có thể ăn mặc như vậy, giá trị con người chắc chắn không thấp.

Hô lên hơn nghìn vạn, hoàn toàn hợp lý.

Anh ta cũng không sợ Đường Sở Sở có thân phận gì.

Cho dù có thân phận vô cùng lớn, thì cũng chẳng là cái thá gì trước mặt nhà họ Hứa.

Giang Thần bày ra vẻ mặt không thèm để ý.

Lúc này, nhân viên phục vụ đã đuổi hết khách hàng trong cửa hàng, tầng hai chỉ còn lại hai người ngoài là Giang Thần và Đường Sở Sở.

Bộp bộp bộp!

Tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Ngay sau đó, mấy chục người xông lên tầng hai.

Mấy chục người đó đều cầm vũ khí trong tay, nào là gậy sắt, mã tấu, dùi cui điện, thậm chí còn có người cầm gạch nung đến.

“Anh Ba.”

Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi đi đến, kính cẩn gọi một tiếng.

Thấy mấy chục người, Đường Sở Sở sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Còn Giang Thần thì một vẻ ung dung.

Hứa Vi cười to, đứng dậy: “Ha ha, thằng nhãi, bây giờ tao xem mày còn xằng bậy kiểu gì. Lập tức quỳ xuống xin lỗi, tao đáp ứng mày, chỉ đánh gãy hai cái chân của mày thôi, với lại đưa vợ của mày cho tao chơi vài ngày, chuyện này coi như chấm dứt. Bằng không…”

Sắc mặt Giang Thần lập tức sầm xuống.

Gây chuyện với anh, anh có thể nhẫn nhịn.

Còn nghĩ đến Sở Sở.

Chết.

“Bằng không thì sao?”

Giang Thần đứng dậy.

“Chồng…”

Đường Sở Sở lập tức kéo anh lại, khuyên nhủ: “Đừng kích động, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta sẽ chịu thiệt. Em đã báo cảnh sát rồi, có lẽ là cảnh sát sắp đến rồi.”

“Ha ha…” Hứa Vi cười lớn: “Hôm nay e là cảnh sát không đến được đâu.”

Đường Sở Sở phát giác được điều gì đấy, sắc mặt khẽ thay đổi.

Cô muốn kéo Giang Thần rời đi, nhưng xung quanh toàn là đàn ông cao to cầm vũ khí.

Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên tái mét.

Giang Thần trầm mặt, lạnh lùng nói: “Không dạy dỗ mày một chút, thì mày tưởng tao dễ chọc…”

“Giết nó cho tôi…”

Theo sau tiếng hét lớn của Hứa Vi.

Mấy chục người đồng thời ra tay, cầm vũ khí đánh về phía Giang Thần.

“A…”

Đường Sở Sở sợ hãi kêu lên, nhắm mắt lại.

Giang Thần kéo Đường Sở Sở, nhanh chóng xông về phía Hứa Vi.

Trong lúc xông đến, anh nắm chặt nắm đấm, nhanh chóng đấm ra.

Lồng ngực của người đàn ông cao to xông ở đằng trước nhất lập tức bị đánh trúng, cả người cong lại, cơ thể bay ngược ra sau, va vào mấy người đằng sau lưng.

Giang Thần bế Đường Sở Sở lên, cơ thể nhảy bật lên hơn hai mét, tung ra một cú đá.

Lập tức có một người bị đá lùi.

Sau đó đạp lên vai của một người, trong nháy mắt đã xuất hiện sau người Hứa Vi.

Lúc thả Đường Sở Sở xuống, anh túm Hứa Vi lên, dùng sức ném mạnh một phát, anh ta tông ngã hết mấy người.

“Á…”

“Đau…”

“Má ơi…”

“Lộp bộp…”

Có tiếng gào thét đau đớn và tiếng đồ vật đổ vỡ truyền ra từ tầng hai.

Mấy phút sau.

Toàn bộ mấy chục người nằm hết dưới đất.

Còn Giang Thần thì đã ngồi xuống rồi.

Đường Sở Sở vẫn dựa trong lòng anh, nhắm mắt, hai tay ôm chặt bờ vai anh.

Cô không dám mở mắt ra.

Mãi đến khi không còn tiếng động, cô mới mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.

Cô thở phào một hơi: “Không sao chứ?”

Phát hiện hai tay mình đang ôm lấy vai Giang Thần, khuôn mặt cô đỏ lên, vội vàng bỏ ra.

Cô đứng dậy, xoay người nhìn, trông thấy mấy chục người đang nằm trên đất và một phòng thuốc bừa bộn, thuốc bắc rơi đầy đất, cô sợ đến mức thét lên.

Lại lần nữa nhảy vào lòng Giang Thần.

Giang Thần vươn tay ôm cô, cười nói: “Không sao, có thể có chuyện gì được. Không phải là anh chém gió, nhưng dăm ba vài chục người này, anh chẳng thèm để mắt đến.”

“Thằng, thằng nhãi, mày, mày có biết tao là ai không?”

Hứa Vi lảo đảo bò dậy.

Song, Giang Thần cầm cái ly trên bàn lên, ném mạnh một phát.

Bốp.

Cái ly đập vào đầu Hứa Vi.

Đầu anh ta lập tức nứt ra, máu tươi chảy ra, lập tức nhuộm đỏ cả khuôn mặt, đau đến mức anh ta lăn tròn trên đất.

Trông thấy cảnh này, Đường Sở Sở sợ đến mức mặt mày tái mét, vội vàng nói: “Chồng, mau, mau đi thôi! Đợi lát nữa cảnh sát tới, anh coi như xong đấy.”

Giang Thần khẽ dừng lại, nói: “Không sao, xem ra Giang Trung này có hiện tượng thương nhân và cảnh sát thông đồng với nhau, quả thật là bẩn thỉu, xấu xa, đã đến lúc chỉnh đốn lại rồi.”

Thật ra, cảnh sát sớm đã đến rồi, chỉ là vẫn luôn ở bên ngoài không đi vào.

Bởi vì Hứa Vi đã đánh tiếng trước rồi.

Hứa Vi đau đến mức lăn tròn trên đất. Anh ta gào lên một cách dữ tợn: “Thằng nhãi, mày chết chắc rồi! Không giết chết mày, tao không phải là Hứa Vi.”

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play