Đường Sở Sở nhận lấy khoản tiền đó, Khổng Ngũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Đường Sở Sở không chấp nhận, sau khi trở về anh ta sẽ bị Đoạn Vương Gia đánh chết mất.
“Cô Sở Sở, cảm ơn cô đã coi tôi như ly nước đã đổ đi, tôi xin đi trước đây.”
Khổng Ngũ không muốn ở lại lâu hơn thêm một chút nào nữa.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Long, anh ta được thu dọn rồi khiêng mang đi.
Khi anh ta rời đi, Đường Long mới phản ứng lại: “Chủ, chủ tịch...”
Đường Sở Sở hơi dừng lại rồi nói: “Được rồi, không sao đâu, ông lui xuống trước đi. Tôi sẽ gửi số tiền này vào tài khoản của công ty làm quỹ phát triển của công ty.”
“Vâng.”
Đường Long mang theo sự nghi ngờ rời đi.
Đây là chuyện gì thế này?
Hôm qua còn sai người đến gây sự, hôm nay lại đến tận nơi xin lỗi, còn biếu ba trăm triệu?
Từ khi nào mà tiền bạc trở nên vô giá trị đến như vậy?
Đường Sở Sở ngồi xuống.
Cô đang suy nghĩ, có phải là tập đoàn Giang Long đang đích thân đến cảm ơn cậu Giang không? .
Truyện Kiếm HiệpNgay khi cô đang suy nghĩ, Đường Long lại bước vào.
“Chủ tịch, cô mau xem kênh tin tức của Giang Trung Dược Đô đi.”
Nghe thấy vậy, Đường Sở Sở bật máy tính và truy cập vào Kênh tin tức của Dược Đô.
“Các bạn khán giả, chào buổi sáng. Đây là kênh tin tức của Giang Trung Dược Đô. Hôm nay tôi sẽ chia sẻ với các bạn chuyện về tập đoàn Bạch Vân.”
“Những gì mọi người nhìn thấy là khu vực nhà máy của công nghiệp dược phẩm Bạch Vân. Hiện tại khu vực nhà máy đã bị san phẳng. Theo lời tường thuật lại của một số nhân chứng, đêm qua ở đây đã xuất hiện ba trăm máy đào và hàng nghìn người. Có vẻ như Tập đoàn Bạch Vân đã đắc tội với người nào đó, nên mới khiến cho khu nhà xưởng của Bạch Vân bị san bằng thành bình địa.”
“Tuy nhiên, sáng nay, bên phía Bạch Vân đã chính thức bác bỏ tin đồn và nói rằng khu nhà máy đã cũ kỹ nên đã kéo đổi để xây dựng lại.”
“Về phần đã xảy ra chuyện gì, tôi hoàn toàn không biết.”
......
Nhìn thấy phóng viên đưa tin chuyện này và thấy khu nhà máy bị san bằng thành bình địa, Đường Sở Sở lập tức choáng váng.
Cái này?
Đầu óc cô trống rỗng, cô không thể phản ứng trong một thời gian dài.
Một lúc lâu sau, cô mới hít sâu một hơi.
Điều này có hơi chuyện bé xé to quá rồi đúng không?
Chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ thôi, không cần phải san bằng hết cả khu nhà máy Bạch Vân chứ nhỉ?
Đường Sở Sở cảm thấy cậu Giang bí ẩn đó đang chuyện bé xé ra to.
Chẳng trách Khổng Ngũ bị thương khắp người, chẳng trách anh ta lại sợ hãi đến như vậy, hóa ra là tối hôm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Chủ tịch, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, là ai đang giúp Vĩnh Thái vậy?”
Đường Long không ngốc, ông ta có thể nhận ra chắc canh không phải là chuyện nhà máy cũ bị đổ đi xây lại mà là bị cưỡng chế tiến hành san bằng.
Ngoài ra, Khổng Ngũ toàn thân bị thương đến để xin lỗi, ông ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Đường Sở Sở phản ứng lại, hơi xua tay, rồi nói: “Được rồi, không có chuyện gì đâu, ông đi xuống trước đi, cứ làm tốt công việc trong tay của mình là được.”
Đường Long liếc nhìn Đường Sở Sở.
Vào lúc này, ông ta mới sâu sắc nhận ra cô con gái nhà họ Đường này thật là đáng sợ.
“Vâng.”
Ông ta gật đầu rồi quay người rời đi.
Đường Sở Sở thất thần ngồi trong văn phòng.
Cô lại bắt đầu nghĩ về cậu Giang bí ẩn đó.
Còn về phần Giang Thần, buổi sáng sau khi ngủ dậy liền đi ra ngoài, nói rằng anh muốn đi tìm việc.
Đối với Giang Thần, người nhà họ Đường đã lười nói tới anh rồi, nói anh chỉ tổ làm lãng phí nước bọt mà thôi.
Sau khi Giang Thần đi ra ngoài, liền đi tới tập đoàn Thời Đại Khoa.
Anh dự định đến chỗ Bạch Tố, để tùy tiện có cho mình một vị trí trong tập đoàn Thời Đại Khoa, đây cũng coi như là cho Đường Sở Sở được một lời giải thích, cũng không đến nổi để truyền ra ngoài làm mất mặt cô.
Vừa đến cổng tòa nhà Thời Đại Khoa, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đỏ, vóc dáng cao ráo, xinh đẹp, trên người có khí chất tổng tài độc đoán.
“Hứa Tinh?”
Giang Thần cau mày.
Cô ta làm gì ở đây?
Không phải hôm qua cô ta vừa tới tập đoàn Giang Long để ứng tuyển vị trí phó giám đốc sao?
Thực sự Hứa Tinh đã đến tập đoàn Giang Long để ứng tuyển.
Tuy nhiên, mục đích chính của cô ta khi đến đó là để gặp chủ tịch tập đoàn Giang Long, để xem vị chủ tịch đó rốt cuộc có phải là người bạn trai mười năm trước của cô ta hay không.
Nhưng cô ta không gặp được chủ tịch.
Hôm nay cô đến công ty để báo cáo.
Việc đầu tiên là đi gặp chủ tịch.
Tuy nhiên, vẫn không gặp được.
Vì không thấy chủ tịch đâu, cô ta cũng không muốn ở lại tập đoàn Giang Long nữa.
Tập đoàn Giang Long tuy nói là một tập đoàn lớn, chắc chắn có thể xếp vào hàng top ở Giang Trung, nhưng so với Thời Đại Khoa mà nói thì chỉ là hạng xoàng mà thôi.
Thật sự đang phát triển và đầy tiền đồ chính là tập đoàn Thời Đại Khoa.
Cô ta cũng không muốn vì lòng riêng của bản thân mà ở lại tập đoàn Giang Long.
Còn về người đó, sớm muộn gì cũng có thể gặp được thôi, đã chờ đợi mười năm rồi, cô ta cũng không để tâm đến một chút ít thời gian này.
Hai người bước đến và nhìn nhau.
“A…”
Hứa Tinh lập tức vui mừng, khoanh tay trước ngực, nhìn Giang Thần đang ăn mặc trông rất lôi thôi.
“Giang Thần, thật là trùng hợp, đi đâu cũng có thể gặp anh, nơi này là nơi nào anh không biết sao, anh tới đây để làm gì?”
Giang Thần cười nói: “Không phải là cô đã đến tập đoàn Giang Long rồi sao, sao lại còn tới đây nữa?”
Trên mặt Hứa Tinh Kiều lộ ra vẻ cao ngạo và tự kiêu: “Tôi mà đến tập đoàn Giang Long thì có tài nhưng lại không phát huy được. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy ở Thời Đại Khoa có tương lai phát triển hơn.”
Giang Thần nheo mắt nói: “Cô tự tin như vậy, có thể ứng tuyển vào được sao?”
“Dĩ nhiên.”
Hứa Tinh cũng không hề khiêm tốn, nói: “Ở tập đoàn Giang Long tôi có thể ứng tuyển lên đến chức phó giám đốc, lương một tháng ba triệu nhân dân tệ, ở Thời Đại Khoa ít nhất tôi cũng có thể để đảm nhận chức giám đốc của một bộ phận, hơn nữa tôi là tự tin rằng trong vòng ba năm mình sẽ trở thành phó giám đốc của của Thời Đại Khoa.”
Vừa nói, cô ta vừa quan sát Giang Thần.
“Anh cũng tới tập đoàn Thời Đại Khoa để tìm việc à?”
Giang Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, Sở Sở nói tôi không có công việc, sẽ làm cô ấy xấu hổ, nên tôi đã suy nghĩ đến tập đoàn Thời Đại Khoa xem thử có thể tìm được một chức bảo vệ, hay tài xế gì gì đó không... làm việc ở Thời Đại Khoa thì khi nói ra cũng không hề cảm thấy mất mặt mà phải không?”
“Ừ.” Hứa Tinh gật gật đầu: “Dựa theo lai lịch đi lính trở về cuẩ anh, chắc là có thể miễn cưỡng xin vào làm bảo vệ được đấy, nhưng cũng chỉ là bảo vệ mà thôi, mỗi tháng kiếm được mười nghìn tiền lương chết là hết mức, cả đời cũng chẳng khá khẩm hơn được.”
Giang Thần mỉm cười, làm động tác mời: “Cô đi trước đi.”
Hứa Tinh lấy kính mát lớn đeo vào, xoay người rời đi, đi vào tòa nhà Thời Đại Khoa.
Sau khi cô ta bước vào, Giang Thần mới bước vào.
Giang Thần trực tiếp đi thang máy đến tầng cao nhất.
Trên tầng cao nhất, văn phòng chủ tịch.
Đây là một văn phòng sang trọng, xa hoa rộng hơn 1.000m2.
Giang Thần ngồi ở trên chiếc ghế mềm, nhìn Bạch Tố đang đứng trước mặt, thờ ơ hỏi: “Hôm nay có phải là có một người tên Hứa Tinh đến ứng tuyển không?”
“Vâng.”
Bạch Tố nói: “Lý lịch của không tệ, hơn nữa cô ta còn là phó giám đốc của một tập đoàn lớn ở nước ngoài. Hiện tại bên phỏng vấn đang phỏng vấn cô ta, tiếng hành hỏi các câu hỏi khác nhau.”
“Đem camera chỗ phỏng vấn đến đây.”
“Vâng.”
Bạch Tố đi thu xếp ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, bức tường trước văn phòng sáng lên, xuất hiện camera chỗ Hứa Tinh đang ứng tuyển.
Những người phỏng vấn đều được Bạch Tố điều từ nước ngoài, họ đều là người tài năng trong những người tài năng, những câu hỏi họ đặt ra rất hóc búa.
Tuy nhiên, Hứa Tinh có kinh nghiệm dày dặn, bình tĩnh đối đáp lại, rất nhiều câu hỏi cô ta đều phân rõ ràng, có trật tự, có cách lý giải độc đáo.
Một số người phỏng vấn trên khuôn mặt cũng đã xuất hiện sự hài lòng.
Còn Giang Thần cũng đang theo dõi toàn bộ quá trình. Anh ta không biết kinh doanh, và anh ta không biết làm thế nào để làm điều đó.
Anh không biết kinh doanh, cũng không biết những cách thức bên trong đó.
Anh chỉ biết rằng Hứa Tinh thực sự rất tốt, trả lời rất dứt khoát và trôi chảy.
“Bạch Tố, phó giám đốc công ty đã có ứng viên chưa?”
Bạch Tố trả lời: “Tất cả các phòng ban đều đang tuyển người gấp, đã tuyển gần đủ rồi, nhưng vị trí phó giám đốc vẫn luôn bị bỏ trống. Mặc dù có rất nhiều người đến ứng tuyển, họ đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, nhưng vị trí này còn quá quan trọng. là, bộ phận nhân sự đang trong quá trình lựa chọn, cho đến nay vẫn chưa có sự lựa chọn phù hợp.”
Bạch Tố cũng là một tên trộm mộ, cũng không phải là người biết quản lý chuyện kinh doanh.
May mà có tiền.
Có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ.
Khoảng thời gian này, cô ta đã săn đón rất nhiều tinh hoa kinh doanh từ nhiều công ty lớn của nước ngoài, như thế mới ổn định được Thời Đại Khoa.
Giang Thần chỉ vào Hứa Tinh trên màn hình rồi hỏi: “Cô cảm thấy cô ta như thế nào?”
Bạch Tố không hiểu ý của Giang Thần.
Xét về nhan sắc và khí chất, Hứa Tinh quả thực rất xuất chúng.
Còn xét về năng lực.
Chỉ mới trả lời có một vài câu hỏi, cũng không nhìn ra được gì.
“Cũng, cũng không tệ.” Cô ta ngập ngừng đáp lại để thăm dò tình hình.
Giang Thần dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Để cô ta thử vị trí phó giám đốc đó đi, thử trong vòng mấy tháng xem sao. Nếu được thì xác định là cô ta, còn nếu không được, thì sẽ đổi người khác.”
Mặc dù Giang Thần không hiểu chuyện kinh doanh.
Tuy nhiên, anh là Hắc Long, nhìn người rất chuẩn xác.
Mặc dù Hứa Tinh coi thường anh, nhưng trên người Hứa Tinh lại có một sự tự tin và bình tĩnh, còn có một tinh thần mạnh mẽ và quyết liệt.