Cảnh sát đến nhà bắt người, Đường Hải và Đường Lỗi lập tức hoảng sợ.

Đường Thiên Long bước tới, nhìn Kim Vũ.

Là tộc trưởng của một gia tộc, làm sao ông ta có thể không biết Kim Vũ.

"Cục trưởng Kim, ông nhầm lẫn rồi phải không, Đường Hải và Đường Lỗi nhà tôi sao có thể là phạm tội thương mại được? Chúng nó đã làm gì?"

Kim Vũ đưa mắt liếc nhìn Giang Thần một cái.

Giang Thần đứng dậy và nói: “Là tôi đã báo cảnh sát.”

"Mày?"

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán vào người Giang Thần.

Đường Lỗi lớn tiếng chửi: "Giang Thần, mày là đồ phế vật, ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, dùng của nhà họ Đường, mày vậy mà lại gọi cảnh sát đến bắt tao, dựa vào cái gì mà bắt tao, tao đã phạm tội gì?"

Đường Hải cũng lạnh giọng nói: "Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích hợp lý, chuyện này sẽ không yên đâu."

Đường Sở Sở kéo Giang Thần, cô hỏi: "Giang Thần, anh làm gì vậy?"

Cả nhà đều lạnh lùng nhìn Giang Thần, trong ánh mắt hiện lên sự thù ghét.

Thằng nhóc này đang làm gì vậy chứ, gọi cảnh sát bắt người?

Giang Thần nhìn mọi người, anh thản nhiên nói: "Tôi tin tưởng Sở Sở, cô ấy sẽ không làm ra chuyện có lỗi với gia tộc. Chuyện thuốc giả là có người hãm hại Sở Sở, chỉ là tôi không biết là ai, vì vậy tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt Trương Nguyên, bây giờ Trương Nguyên đã khai báo mọi chuyện. "

Nói rồi, anh nhìn về phía Đường Hải và Đường Lỗi.

"Tôi thật không ngờ chuyện này thật ra là hai người các người lén lút giở trò."

"Mày..." Cơ thể Đường Lỗi lui về phía sau mấy bước, anh ta ngã ngồi lên sô pha.

Sắc mặt Đường Hải cũng tái nhợt.

Đường Thiên Long nhìn Kim Vũ nói: "Cục trưởng Kim, đây phải chăng nhầm lẫn rồi? Đây là chuyện nội bộ của gia đình tôi, sao lại là phạm tội thương mại được?"

Kim Vũ không hề nể mặt Đường Thiên Long, ông ta lạnh giọng nói: "Có người báo cảnh sát, chúng tôi đương nhiên phải tra xét rõ ràng, Trương Nguyên đã khai báo rồi, đầu tiên là Đường Lỗi cho ông ta mười vạn, để ông ta vận chuyển một số loại thuốc giả hết hạn đến bệnh viện Vĩnh Nhạc. Và sau đó Đường Hải đã đưa cho ông ta một trăm vạn để hãm hại Đường Sở Sở. Nếu ông có điều gì muốn nói, thì hãy chờ đến đồn cảnh sát nói, giải đi."

Vài cảnh sát chạy đến và còng tay giải hai người bọn họ đi.

Cưỡng chế áp giải Đường Hải và Đường Lỗi.

Sắc mặt Đường Hải trầm xuống, ông ta không nói một lời nào.

Còn Đường Lỗi thì lớn tiếng kêu la: "Ông nội, cứu cháu, cứu cháu, cháu không muốn ngồi tù..."

Dưới ánh mắt của những người nhà họ Đường, Đường Hải và Đường Lỗi bị giải đi. Mãi cho đến khi cảnh sát đi mất thì Đường Tùng mới phản ứng lại, cậu ta len lén dựng ngón tay cái với Giang Thần.

"Cốp!"

Đường Thiên Long tức giận đập cây gậy lên bàn, giận dữ hét lên: “Giang Thần, mày làm gì vậy hả, đây là việc nhà, cho dù chúng nó có làm sai chuyện gì, mày nói cho tao biết là được rồi, sao phải báo cảnh sát, mày làm vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào không?”

Đường Thiên Long vô cùng tức giận, người nhà họ Đường ngơ ngác nhìn nhau không ai dám mở miệng.

Giang Thần hờ hững nói: "Nói với ông có ích lợi gì sao? Cháu tìm được Trương Nguyên, nhưng bị ông ta lật ngược lại tình thế, các người đều không tin Sở Sở, không báo cảnh sát thì làm sao lấy lại được trong sạch cho Sở Sở. Hơn nữa cháu cũng không tin đám người nhà bác cả, cho nên mới báo cảnh sát để điều tra rõ mọi chuyện, chuyện này còn có thể trách ai được, muốn trách thì hãy trách bọn họ đã hãm hại Sở Sở."

"Mày..."

Đường Thiên Long sắc mặt tái nhợt.

"Còn nữa....."

Giang Thần tiếp tục nói: "Sở Sở đã không còn là chủ tịch của Vĩnh Nhạc nữa. Bây giờ cô ấy là chủ tịch của Vĩnh Thái và nắm giữ 90% cổ phần của Vĩnh Thái. Trưa hôm nay, Sở Sở đã nhận chuyển nhượng chức vụ từ ông hai của Vĩnh Thái.

"Phụt!"

Nghe đến đây, Đường Thiên Long tức đến mức phun ra một ngụm máu.

Sau đó hôn mê bất tỉnh.

Đường Thiên Long ngất đi, cả nhà hoảng sợ nhanh chóng chạy tới vây quanh Đường Thiên Long.

"Giang Thần, anh làm gì vậy?" Vẻ mặt Đường Sở Sở cũng đầy vẻ oán trách, cô trách mắng: "Đây là việc nhà, sao có thể gọi cảnh sát? Sao anh không bàn bạc với em, lại tự ý quyết định?"

Mắng xong, cô bước nhanh về phía Đường Thiên Long.

Đường Thiên Long tức giận đến mức đau tim ngất xỉu.

Nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.

Ông ta ngồi ở trên sô pha thở dốc: "Được, được lắm rồi, Đường Sở Sở, mày đủ lông đủ cánh rồi, cũng không đặt gia quy của nhà này vào mắt nữa, nếu đã như vậy, tao cũng không có lời gì hay để nói, mày đi, mày đi đi, từ nay về sau nhà họ Đường sẽ không còn có Đường Sở Sở nữa."

"Ông nội..."

Trên mặt Đường Sở Sở mang theo vẻ khó xử, tuy rằng cháu đã mua lại Vĩnh Thái, tuy rằng cháu không còn là chủ tịch của Vĩnh Nhạc nữa, nhưng đơn đặt hàng của những tập đoàn lớn đối với Vĩnh Nhạc sẽ không hủy bỏ, sau này Vĩnh Nhạc vẫn sẽ nhân được đơn đặt hàng của những tập đoàn lớn.”

“Thôi, thôi.”

Đường Thiên Long hơi dừng tay lại.

“Ông à, việc này ông không thể bỏ qua như vậy.” Lý Yến khóc lóc nói: “Đường Hải, Đường Lỗi đều bị cảnh sát bắt đi rồi, cho dù tất cả đều do bọn họ làm, nhưng đây là việc nhà, sao có thể báo cảnh sát được?”

“Việc nhà?”

Giang Thần lạnh lùng nói: “Hãm hại Sở Sở là việc nhà sao, may là lần này không xảy ra chuyện gì lớn, nếu để chết nhiều người thì vẫn là việc nhà sao?”

“Cậu…”

Lý Yến chỉ vào mặt Giang Thần, sắc mặt bà ta tái xanh: “Cậu là cái thá gì, đây là nhà họ Đường, ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao?”

“Đúng vậy, đúng là quá đáng.”

“Sao có thể báo cảnh sát được chứ?”

“Việc này nói rõ ràng với nhau là được rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bây giờ cảnh sát đã tới của bắt người, việc này mà truyền ra ngoài, nhà họ Đường nào còn mặt mũi để gặp mọi người cơ chứ.”

“Đáng chết, con rể chết tiệt.”

Thành viên nhà họ Đường ai cũng đều trách mắng Đường Sở Sở và Giang Thần.

Tuy Đường Tùng cảm thấy hả giận.

Nhưng cậu ta cũng cảm thấy Giang Thần làm vậy là hơi quá đáng, đây là việc nhà, lại báo cảnh sát làm lớn chuyện như vậy.

Đường Sở Sở kéo tay Giang Thần, cô nhỏ giọng nói: “Giang Thần, rút án đi, việc này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Đường, hơn nữa em cũng không có chuyện gì, chi bằng mình để mọi chuyện êm xuôi.”

Giang Thần vì cô mà ra mặt, trong lòng Đường Sở Sở cũng có chút cảm động.

Nhưng, người bị bắt dù sao cũng là người thân của cô.

Giang Thần nói: “Các bộ phận liên quan đã bắt tay vào điều tra, có rút án cũng vô dụng, nếu điều tra rõ ràng bọn họ thật sự trong sạch thì rất nhanh sẽ được thả về, nếu bọn họ thật sự có tội thì phải chịu sự trừng trị của pháp luật.”

Giang Thần cũng không muốn buông tha cho người nhà họ Đường.

Nếu cứ như vậy buông tha thì chắc chắn lần sau sẽ gây ra chuyện nghiêm trọng hơn.

“Đi, chúng mày đi đi, tao không muốn nhìn thấy chúng mày nữa…” Ta Đường Thiên Long chỉ ra cửa.

Hà Diễm Mai cũng rất biết điều, bà ta nhìn Đường Tùng, Đường Bác một cái, sau đó nói: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau khiêng sính lễ đi.”

“Được.”

Lúc này hai người bọn họ mới phản ứng lại, khiêng sính lễ lên.

Hà Diễm Mai nhìn sang Giang Thần, quở trách: “Giang Thần, con cũng ngẩn ra đó làm gì, mau qua phụ đi.”

“Dạ.”

Giang Thần gật đầu, anh đi ra khiêng một cái hộp lớn đi ra ngoài.

Biệt thự nhà họ Đường.

Đường Kiệt nhịn không được hỏi: “Bố, bây giờ phải làm sao, bây giờ Vĩnh Nhạc đang mở rộng kinh doanh, anh cả thì bị bắt, Sở Sở mua lại Vĩnh Thái, tập đoàn không thể một ngày vô chủ được?”

“Đường Kiệt, chuyện của tập đoàn con phụ trách đi.”

Đường Kiệt liên tục gật đầu.

Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng đến lượt ông ta lên làm chủ.

“Mộng Oánh.” Đường Thiên Long nhìn về phía Đường Mộng Oánh: “Nhà họ Liễu có quan hệ tương đối rộng, cháu xem có thể nhờ nhà họ Liễu ra mặt một chút, nhờ bên cảnh sát thả người ra.”

“Ông nội, để cháu gọi điện cho Liễu Sung, nói anh ấy đến đây.”

Nhà họ Đường vì có người bị bắt mà rối loạn cả lên.

Một nhà Đường Sở Sở trở về, bị vây quanh biết bao là sính lễ có giá trị liên thành, cười đến không ngậm được miệng.

“Chị, chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn này không phải là chiếc mà chúng ta đã thấy lần trước khi chúng ta đến triển lãm ô tô sao? Chị ơi, chiếc Maserati của em để lại cho chị, chiếc Ferrari này là của em và mẹ, chúng ta mau chóng dọn đến biệt thự rộng mấy ngàn mét vuông đi, biệt thự ở khu biệt thự Cảnh Tú, đây chính là biểu tượng thực sự của một gia đình giàu có.”

Đường Tùng cười đến không ngậm được miệng.

Đường Sở Sở mắng: “Không được lấy, trả tất cả lại đi.”

“Bốp.”

Hà Diễm Mai đánh vào lưng cô một cái, mắng: “Con ngốc à, không muốn lấy cũng phải lấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play