Tiểu Hắc lái xe Wuling Hongguang đã được cải tiến lại cùng Giang Thần rời khỏi Đường Cửu Long.

“Anh Giang, đi đâu đây?”

“Nội thành, đường Hương Sơn, một nơi gọi là Tôn Dung Hội.”

“Ò.”

Tiểu Hắc trả lời một tiếng, sau đó chuyên tâm lái xe.

“Thực ra con người Tiểu Mộng cũng không tồi.” Tiểu Hắc nhịn không được nói một câu: “Tôi đã xem tài liệu, cô ấy tốt nghiệp đại học danh tiếng, bây giờ đang làm quản lý của một công ty lớn, lương tháng ba vạn, đưa ra một vài yêu cầu cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.”

“Hử, Tiểu Mộng, người phụ nữ trước đây từng mắng anh ngu ngốc đấy hả?” Giang Thần liếc nhìn Tiểu Hắc một cái.

Tiểu Hắc gật đầu: “Ừm, cô ấy tên là Dương Mộng.”

Giang Thần mỉm cười nói: “Người phụ nữ như vậy, thôi bỏ đi. Trở về bảo Bạch Tố giới thiệu cho anh một người tốt hơn, đúng rồi, nếu như anh bằng lòng thì đến tập đoàn Thời Đại Khoa làm việc đi, giữ chức vị phó tổng giám đốc, muốn tán gái, há chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao, không đúng, không phải là tán gái mà là gái đến tán anh.”

“Thôi, thôi bỏ đi.” Tiểu Hắc lập tức từ chối: “Tôi vốn là phó tổng giám đốc rồi mà.”

Giang Thần mỉm cười nói: “Đó chỉ là một cái danh mà thôi, mỗi ngày đến kiểm tra công việc là được, đúng rồi, tôi nghe nói giới giải trí có rất nhiều người đẹp. Nếu không xem xem công ty giải trí nào có nhiều ngôi sao xinh đẹp hơn, trong thẻ vẫn còn hơn một trăm triệu, trực tiếp thu mua là được rồi.”

Tiểu Hắc mỉm cười, không nói gì.

Anh ta cũng cảm thấy lời nói của Giang Thần có đạo lý, anh ta cũng đã lớn đầu rồi, đã đến lúc thành gia lập nghiệp rồi.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tán gái.

Rất nhanh đã đến Tông Dung Hội.

Đây là một hộp đêm cực kỳ cao cấp, hạn chế hội viên.

Tiểu Hắc dừng xe xong, hai người đi đến cửa.

Nhìn thấy mấy vệ sĩ đứng ở cửa, còn có mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp, vóc dáng cực xinh đi vào.

Lúc này Tiểu Hắc có chút rụt rè.

Anh ta là tướng quân Nam Hoang, có cảnh tượng lớn nào là chưa thấy chứ.

Nhưng bây giờ, anh ta lại có chút khẩn trưởng.

“Anh Giang, hay là thôi đi?” Anh ta nhìn Giang Thần.

“Đã đến rồi, đi vào xem sao đi, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền, không nhân cơ hội này đi thăm thú nhiều hơn, đợi đến lúc biên quan báo nguy, cấp trên ra lệnh điều đi, chúng ta lại phải ra trận chinh chiến đấy.”

“Ơ, Tiểu Hắc?”

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Tiểu Hắc nghe thấy vậy thì nhìn qua đó.

Biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên rất phấn khích.

Đây không phải Dương Mộng trước đó hẹn hò với anh ta hay sao?

Chỉ mới chốc lát sao đã thay quần áo đến Tông Dung Hội rồi?

Dương Mông lúc này ăn mặc không hề giống một Dương Mộng trước đó.

Trước đó, mặc dù cô ta ăn mặc rất xinh đẹp nhưng cũng trông rất bảo thủ.

Mà bây giờ lại rất hở hang, mặc như không mặc.

Dương Mộng mặc chiếc váy mỏng manh gợi cảm, nhìn Tiểu Hắc đang đứng ở cửa Tông Dung Hội, nhất thời vui vẻ, cười duyên nói: “Sao thế, bị đả kích rồi sao, tới Tông Dung Hội chơi sao? Nhưng anh cũng phải tự nhìn lại mình đi, nơi này là nơi này, đây là nơi anh có thể đến chơi sao, đây là Tông Dung Hội đấy, là hộp đêm dành cho các hội viên cao cấp, không phải là hội viên thì sẽ không được vào đâu…”

Cô ta nhìn Tiểu Hắc, nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên.

“Toàn thân anh nhìn từ trên xuống dưới chưa đến một trăm tệ…”

Nói xong, chỉ vào biển hiệu của Tông Dung Hội, cười khẩy nói: “Nhìn thấy chữ lớn kia không, nạm vàng đấy, mỗi lần đến đây tiêu ít nhất cũng phải mười tám vạn đấy.”

Tiểu Hắc không ngờ tới, có thể gặp được đối tượng xem mắt của mình ở đây.

Không phải trong tài liệu nói đi làm ở công ty cao cấp, không phải là quản lý sao?

“Dương Mộng, cô làm việc ở đây ư?”

“Đúng vậy, làm thêm, thì sao nào?” Dương Mộng không chút xấu hổ, vẻ mặt đầy ý cười nói: “Tôi quả thực là quản lý của công ty cao cấp, nhưng không thể làm thêm ở đây được sao, anh biết phí một lần để tôi xuất hiện ở đây là bao nhiêu không, ba vạn tám, thế nào, anh có tiền không? Cầm mười mấy vạn tiền phí ra đây, tôi cũng có thể bồi anh uống rượu.”

Dương Mộng từ đầu chí cuối đều giương ánh mắt khinh thường nhìn Tiểu Hắc.

“Nhưng, anh có sao? Anh không có, không có tiền thì đến đây giả vờ cái quái gì chứ, chỗ này không phải là nơi anh có thể đến, cút đi.”

Nói xong, lắc lắc vòng eo gợi cảm, đi vào Tông Dung Hội.

Giang Thần muốn cười nhưng anh chỉ đành nín cười.

Mãi đến khi Dương Mộng đi vào trong Tông Dung Hội, anh mới bật cười khúc khích thành tiếng: “Tiểu Hắc, anh… nói thế nào anh cũng là một quản lý cao cấp của công ty mà, chết cười.”

Tiểu Hắc nghẹn đến đỏ mặt.

“Anh Giang, được rồi, về thôi.”

“Về sao, về cái gì mà về, đến cũng đã đến rồi, nói thế nào cũng phải vào trong tham quan tí chứ…”

Giang Thần cầm điện thoại, đang muốn gọi điện cho Diệp Hùng.

Bởi vì anh đã gọi cho Diệp Hùng hỏi chuyện hộp đêm, mà Diệp Hùng sau khi nói một địa điểm thì bảo Giang Thần đợi một lát, ông ta lập tức tới ngay.

Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom lao nhanh tới. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình mũm mĩm, đầu hói vội vàng bước tới.

Ông ta đi đến trước mặt Giang Thần, khách khí nói: “Ngại, thật ngại quá, trên đường bị tắc, đến, đến muộn.”

Giang Thần khẽ phất tay, cười nói: “Không sao, chúng tôi cũng vừa đến, hôm nay chủ yếu là sắp xếp cho Tiểu Hắc, đây chính là Hắc Sát của Nam Hoang, Diệp Hùng, ông phải tiếp đón cho thật tốt, nếu như có gì sơ sót, khiến Hắc Sát tướng quân tức giận, có hậu quả gì, ông có biết không?”

“Bảo, bảo đảm sẽ sắp xếp thỏa đáng, hai vị, mời vào…” Diệp Hùng làm một động tác mời.

Ông ta đích thân dẫn Giang Thần và Tiểu Hắc đi vào trong Tông Dung Hội.

Tông Dung Hội, một phòng bao xa xỉ.

Một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đang quỳ trên mặt đất.

“Diệp, chủ tịch Diệp.”

Người phụ nữ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kính trọng.

Diệp Hùng phân phó nói: “Gọi những người đẹp nhất của các người đến đây.”

“Vâng.”

Người phụ nữ lập tức đứng dậy đi sắp xếp.

Rất nhanh, hai mươi cô gái trang điểm xinh đẹp xuất hiện trong phòng bao.

Những cô gái này tuổi từ mười tám đến hai mươi lăm, có gợi cảm, có thanh thuần, cũng có người ăn mặc diêm dúa.

Tóm lại dáng vẻ nào cũng có cả.

Hơn hai mươi cô gái quỳ trên mặt đất, đợi được chọn.

Diệp Hùng nhìn Giang Thần và Tiểu Hắc, mỉm cười hỏi: “Hai vị, nhìn xem, thích kiểu này không?”

Giang Thần đẩy Tiểu Hắc đang đờ người ra: “Có, có thích không?”

Nhìn những cô gái gợi cảm quỳ trên mặt đất, Tiểu Hắc nuốt nước bọt, đã trải qua đủ loại sóng to gió lớn nhưng lúc này anh ta lại có chút khẩn trương, có chút khô miệng lưỡi đắng.

Thấy Tiểu Hắc không nói gì.

Diệp Hùng đứng dậy, quát mắng nói: “Đổi đi, nếu anh lớn đây vẫn không hài lòng thì Tông Dung Hội các người đợi đóng cửa đi.”

Quản lý đang quỳ trên mặt đất bị dọa sợ, thân hình mềm mại run lên.

Cô ta lập tức dẫn đám người kia ra ngoài, lần nữa gọi một đám người nữa vào.

Lần này có hơn ba mươi người.

Tất cả đều là những cô gái rất xinh đẹp.

Chân dài, da trắng, ngực lớn.

Thật chí ngay cả Dương Mộng trước đó trào phúng Tiểu Hắc cũng có.

Nhưng cô ta sau khi vào phòng bao, vẫn luôn quỳ dưới mặt đất ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Diệp Hùng đứng trước mặt Tiểu Hắc, khẩn trương đến đổ mồ hôi: “Cậu, cậu thấy thế nào?”

Tiểu Hắc nhìn Giang Thần nói: “Anh Giang, hay là thôi đi?”

Giang Thần cho Tiểu Hắc lựa chọn.

Nhìn thấy Dương Mộng, anh lập tức vui vẻ.

“Cô, ngẩng đầu lên.”

Người đang quỳ trên mặt đất không biết đang nói mình.

Quản lý bên cạnh lập tức hét toáng lên: “Số 8, cô ngẩng đầu lên.”

Nghe thấy vậy, Dương Mộng ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu lên, Dương Mộng đã thấy Giang Thần và Tiểu Hắc ngồi trên ghế sô pha trước mặt.

Bùm!

Lúc này trong đầu cô ta nổ bùm.

Đây, đây là có chuyện gì thế?

Nhất thời cô ta vẫn chưa lấy lại tinh thần được.

Tiêu Hắc cũng nhìn thấy Dương Mộng.

Lúc này, anh ta cảm thấy xấu hổ.

Hẹn hò không thành, vậy mà gặp lại nhau trong tình cảnh như thể này

“Đúng, cô, chính là cô.” Giang Thần một tay vỗ đùi, một tay chỉ Dương Mộng, cười ha hả nói: “Đúng, chính là cô ta...”

Anh cười, cười đến mức sắp chảy nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play