Sau khi thu mua được Vĩnh Thái, hai người đi dạo quanh nhà máy Vĩnh Thái một vòng thì cũng đã tới trưa rồi.

Giang Thần và Đường Sở Sở cùng nhau rời đi.

Giang Thần lái xe máy điện, kéo Đường Sở Sở đi.

“Chồng à, trưa hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng đi.” Đường Sở Sở ngồi ở phía sau, vươn tay ôm Giang Thần.

Bởi vì gió khá mạnh, thổi tung mái tóc đen của cô.

Cô vùi đầu vào lưng Giang Thần, để che chắn gió lại.

“Được chứ.”

Giang Thần cầu còn không được nữa là.

Đã lâu rồi anh không đi ăn với một mình Đường Sở Sở.

“Chúng ta đi Mỹ Vị Hiên nhé?”

“Không đi.” Đường Sở Sở lắc đầu nói, “Mỗi lần em đến Mỹ Vị Hiên, Cổ Dật Hiên đó đều đích thân chạy đến chào hỏi, khiến cho em trông giống như một đại nhân vật làm.”

“Ha ha...” Giang Thần cười to: “Ai bảo em tai to mặt lớn đến như vậy, không nịnh bợ em thì nịnh bợ ai đây?”

“Không có, không có đây nhé, không phải là vì...” Đường Sở Sở do dự.

“Hả, là vì gì?”

“Không có gì.”

Đường Sở Sở lắc đầu.

Chuyện này vẫn nên đừng nói với Giang Thần, tránh làm anh nghi ngờ này nọ.

Giang Thần cười cười, không nói gì.

“Chạy từ từ, em gọi điện về nói rằng em sẽ không về vào buổi trưa.”

“Ừ.”

Giang Thần chạy chậm lại.

Đường Sở Sở gọi về nhà.

“Mẹ, buổi trưa con không về ăn cơm đâu. Con sẽ vay tiền mua Vĩnh Thái của ông hai...”

Đường Sở Sở bịa một cái cớ.

Cô không dám nói với gia đình rằng Giang Thần rất giàu.

Đó là chưa kể đến việc tiền của Giang Thần là dùng những thủ đoạn mờ ám mới có được.

Sau khi gọi điện thoại, cô nhắc nhở: “Giang Thần, về chuyện tiền bạc, anh đừng nói lung tung ra bên ngoài, nếu như để bị truyền đi, thì mọi người sẽ lại đồn đại vô căn cứ nữa, lát về em sẽ tìm một cái cớ nói rằng tiền là do Lâm Y cho em mượn.”

“Ừm, anh sẽ không có nói với ai đâu, thật ra số tiền này anh cũng không dám sử dụng bừa bãi. Sợ rằng điều tra ra sẽ rất phiền phức, nhưng hiện tại xem ra vẫn chưa xuất hiện phiền phức. Xem ra, số tiền này thật sự là phần thưởng của ông chủ anh cho anh.”

“Em cảnh cáo anh, sau này anh yên phận một chút giùm em, nếu anh không muốn đi làm, em cũng không miễn cưỡng anh. Đợi sau khi công ty đi đúng hướng, chúng ta sẽ tự mình mua một căn nhà rồi dọn ra ngoài ở riêng, anh ở nhà, còn em ra ngoài kiếm tiền nuôi anh là được.”

“He he, như thế thì tốt quá rồi.” Giang Thần cười.

Hai người vừa cười nói vừa, chạy đến nội thành, tìm một quán ăn cũng tạm ổn một chút.

Đã đến giờ ăn trưa, các phòng vip đã kín chỗ, bọn họ đành ở đại sảnh.

Sau khi Đường Sở Sở gọi vài món, cô đưa thực đơn cho Giang Thần: “Anh nhìn xem, muốn ăn cái gì.”

Giang Thần cười nói: “Đủ rồi, hai người chúng ta cũng ăn hết quá nhiều món được.”

Sau đó Đường Sở Sở đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ và dặn dò: “Lấy một chai rượu.”

Giang Thần trả tiền thu mua Vĩnh Thái, tâm trạng của cô rất tốt, định đi uống rvài ly với Giang Thần để ăn mừng.

Ngay sau đó, thức ăn được bưng lên.

Cả hai vừa ăn vừa uống rượu, trò chuyện cười đùa.

Trên tầng hai, trong một phòng vip.

Có không ít thanh niên đang ngồi ở đây.

Đứng đầu là một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng, đeo sợi dây chuyện bằng vàng lớn, còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay, anh ta đang hút xì gà.

Vị trí anh ta ngồi vừa hay có thể nhìn thấy Đường Sở Sở ở đại sảnh tầng một.

Anh ta đã quan sát được một lúc rồi.

Giữa chừng, một người đàn ông không nhịn được hỏi: “Cậu Ngụy, anh đang nhìn cái gì vậy?”

Ngụy Tri cầm ly rượu vang nhìn Đường Sở Sở đang nói chuyện cười đùa với Giang Thần ở đại sảnh dưới lầu.

“Xuất sắc, thực đúng là xuất sắc mà, từ khi nào mà ở Giang Trung lại xuất hiện một mỹ cô gái xinh đẹp xuất sắc đến như vậy thế?”

Nghe vậy, có không ít người liền trố mắt nhìn theo.

Một người đàn ông lập tức giải thích: “Cậu Ngụy, anh mới trở về nước nên không biết sao, cô ấy chính là Đường Sở Sở, người gần đây được đồn đại khắp nơi, được giới truyền thông mệnh danh là người đẹp số một Giang Trung, còn người ở bên cạnh cô ấy thì chắc là Giang Thần đang ở rể nhà họ Đường rồi.”

“Ồ, đã kết hôn rồi à?”

“Đúng vậy, nhưng bên ngoài đồn rằng Giang Thần và Đường Sở Sở vẫn chưa ở chung một phòng. Đây là lời mẹ của Đường Sở Sở đã truyền ra bên ngoài đấy. Nghe nói là mẹ của Đường Sở Sở hoàn toàn không thích Giang Thần, đang muốn tìm kiếm một cậu con rể quý có gia đình quyền thế đấy.”

“Cậu Ngụy, Đường Sở Sở không tầm thường đâu. Cô ấy có quan hệ tốt với rất nhiều ông lớn, Diệp Hùng của Thiên Quân, Lâm Y của Trường Sinh, ngay cả thần y Phương Vĩnh Cát đều có quan hệ rất tốt với cô ấy. Hình như những người này đều đã từng được cứu Đường Sở Sở cứu vào mười năm trước.”

Ngụy Tri mới về nước, cũng không biết gần đây Giang Trung đã xảy ra những chuyện gì.

Những người xung quanh mỗi người một cây nói ra hết những chuyện gần đây đã xảy ra ở Giang Trung.

Điều này bao gồm cả người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã làm dư luận phải xôn xao.

“Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó là người mà Đường Sở Sở đã cứu mười năm trước. Người này là con cháu nhà họ Giang. Năm đó cụ ông nhà họ Giang, Giang Thiên, có quan hệ rất tốt với những nhân vật tai to mặt lớn. Chắc là thế hệ sau của nhà họ Giang, cũng tức là trước khi người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó chết đã dặn dò những người này chăm sóc cho Đường Sở Sở.”

Nghe vậy, Ngụy Tri uống một ly rượu, vẻ mặt hiện lên vẻ vui tươi.

“Đường Sở Sở, đúng là một người đẹp tuyệt trần, tôi muốn cô gái này.”

“Cậu Ngụy, tôi đi gọi đến, uống với anh một ly trước.”

Ngụy Tri liếc nhìn người đàn ông vừa lên tiếng một cái.

Người đàn ông ngậm miệng ngay lập tức.

“Anh nghĩ tôi chỉ nói chơi thôi à? Tôi nghiêm túc đấy, không phải đùa giỡn, tôi cưới cô ấy về làm vợ, chậc chậc, có một người vợ như vậy, mỗi ngày ngủ dậy nhìn thấy gương mặt đó, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Ngụy Tri đã thực sự đã bị Đường Sở Sở mê hoặc mất rồi.

Ở nước ngoài anh ta đã nhìn thấy nhiều phụ nữ đẹp.

Hơn nữa với gai thế của mình, ngôi sao gì đó anh ta cũng đã từng chơi qua hết rồi.

Anh ta đã qua cái tuổi chơi bời rồi.

“Đường Sở Sở, em là của tôi.” Anh ta đưa tay về phía Đường Sở Sở ở bên ngoài, sau đó nắm chặt tay lại, thu nắm đấm vào trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng. Đường Sở Sở còn chưa biết, cô đã bị người ta nhớ đến rồi.

Cô uống một chút rượu, sắc mặt ửng hồng lên, nhìn rất quyến rũ, Giang Thần nhìn mà mê mẩn.

Đẹp, đẹp quá.

Anh ngồi đối diện với Đường Sở Sở, nhìn Đường Sở Sở sắc mặt hồng hào, cầm ly rượu, Đường Sở Sở không nói gì, nhưng hơi thở như hoa lan, anh không khỏi thất thần.

“Nhìn cái gì.”

Đường Sở Sở làm động tác móc mắt, mắng: “Ngày nào cũng nhìn, còn nhìn chưa đủ sao.”

Giang Thần cười nói: “Nhìn cả đời cũng không thấy đủ.”

Trong lòng Đường Sở Sở ngọt ngào, mím môi nói: “Đừng có mà ba hoa, đã no rồi, chúng ta khoan hẵn về, nhân cơ hội này đi chơi cho thỏa thích đã.”

“Được.” Giang Thần gật gật đầu.

Ở phòng vip, Ngụy Tri cũng đã nhìn đến mê mẩn.

Cô vươn bàn tay nhỏ và thon của mình ra rồi làm động tác móc mắt rõ ràng là quá đẹp, đẹp đến mức hút luôn cả hồn của anh ta đi rồi.

“Mau, chuẩn, chuẩn bị quà cho tôi, tôi muốn đi đến nhà họ Đường.”

Ngụy Tri không thể kìm chế được nữa.

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể ở bên cạnh cái đồ bỏ đi vô dụng đó được.

Chỉ có thiên tài như anh ta mới có thể xứng với Đường Sở Sở, anh ta không nhịn được, nhanh chóng hạ lệnh cho người đi chuẩn bị quà: “Nhớ, quà phải quý giá một tí đấy.”

“Vâng, cậu Ngụy, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Sau khi Đường Sở Sở và Giang Thần ăn xong, thanh toán xong liền rời đi, đi dạo phố và xem phim.

Còn Ngụy Tri thì mang theo quà và đến nhà Đường.

Nhà họ Đường.

Tùng tùng tùng!

Có tiếng gõ cửa.

Hà Diễm Mai đi ra mở cửa.

Bà ta sững sờ khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, khí thế hơn người trong bộ vest trắng cầm theo vài món quà đứng trước cửa.

“Cậu, xin hỏi cậu tìm ai?”

“Bác gái, bác có phải là mẹ của Sở Sở không?” Ngụy Tri lên tiếng, giọng nói đầy từ tính.

“À, là tôi, cậu là?”

“Xin chào bác gái, cháu là Ngụy Tri, cháu đặc biệt đến gặp bác.”

“À, vào đi.”

Hà Diễm Mai hơi bối rối.

Ngụy Tri là ai, tìm bà ta để làm gì?

Sau khi Ngụy Tri vào nhà, anh ta lấy quà ra: “Bác gái à, đây là vòng tay mà cháu mua cho bác. Cũng không đắt lắm đâu. Một đôi chỉ có hai triệu nhân dân tệ. Đây là vòng cổ, một triệu tám trăm tám mươi nghìn tệ, còn đây là bông tai...”

Ngụy Tri lấy ra rất nhiều món quà giá trị.

“Hả?”

Hà Diễm Mai chết lặng khi nghe giá của những món quà này.

Đường Tùng, Ngô Mẫn và Đường Bác cũng há hốc mồm.

“Này, cái này, cái này không được.” Hà Diễm Mai vội vàng cự tuyệt.

Ngụy Tri nói: “Bác gái, bác cứ nhận lấy đi, thực ra... Cháu đến đây là vì Sở Sở, cháu vừa nhìn thấy Sở Sở đã bị Sở Sở mê hoặc, nhân tiện, chắc bác không biết thân phận của cháu đâu nhỉ, cháu là người nhà họ Ngụy, bố cháu là Ngụy Quang, người quản lý Thương Minh Năm Tỉnh ở Giang Trung, nhà họ Ngụy cũng là gia tộc duy nhất trong Thương Minh Năm Tỉnh, gia đình cháu có tài sản hàng trăm tỷ, nhưng gia đình cháu tương đối ít khiêm tốn, không nổi tiếng như những tập đoàn lớn Thiên Quân hay Trường Sinh.”

“Cái gì, tài sản mấy trăm tỷ, nhà họ Ngụy?”

Hà Diễm Mai đã bị sốc.

Đường Tùng cũng sửng sốt, kéo Hà Diễm Mai đang mất bình tĩnh ra.

Cậu ta lập tức cười nói: “Hóa ra là cậu Ngụy, xin chào, tôi là em trai của Sở Sở, tôi tên là Đường Tùng.”

“Là em trai à.” Ngụy Tri Lập lập tức lấy ra một chiếc chìa khóa xe, để trên bàn, đẩy sang rồi cười nói: “Lần đầu gặp mặt, cũng không có cái gì tốt để tặng cho em. Trong ga ra của anh cũng có rất nhiều ô tô, chúng đã sắp bị oxy hóa hết rồi, đây là một chiếc Ferrari hơn năm triệu, anh tặng cho em.”

“Đây là bố của Sở Sở đúng không ạ?” Ngụy Tri nhìn Đường Bác, lấy ra một chùm chìa khóa, nói: “Chú à, đây là một dãy biệt thự ở quận Cảnh Tú. Cháu tặng cho chú.”

“Ôi, như vậy không ổn đâu.”

Đường Bác ngẩn người.

Vừa ra tay đã là một dãy biệt thự ở quận Cảnh Tú, cũng quá mạnh tay rồi đó chứ.

“Cậu, cậu Ngụy, cậu thích Sở Sở à?” Hà Diễm Mai không chắc chắn nên hỏi.

Từ khi nào mà con gái của bà ta lại có giá đến như vậy?

Lại là một món quà quý giá khác, một chiếc xe thể thao khác, bây giờ thậm chị là cả một biệt thự cũng đem tặng.

“Vâng, bác gái, nhưng, cho dù đến cuối cùng cháu không có kết cục với Sở Sở, cháu cũng sẽ không đòi lại những thứ này đâu. Mong bác có thể giúp cháu một tay.”

“Ha ha, cái này dễ nói, dễ nói mà.” Hà Diễm Mai cười không ngậm được miệng lại.

Con rể quý giá gì chứ.

Đây chính là con rể quý.

Dù có nhìn như thế nào, bà ta cũng cảm thấy Ngụy Tri ở phương diện nào cũng đều có thể đè bẹp Giang Thần.

Bà ta vô cùng hài lòng với Ngụy Tri, nên nói: “Bác sẽ gọi điện bảo Sở Sở về. Hai đứa đi hẹn hò với nhau thử. Dù sao thì cũng là chuyện của người trẻ, người lớn tuổi như bác không thể nào xen vào được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play