Sau khi Đường Hải thu xếp xong mọi việc, ông ta trở về biệt thự nhà họ Đường.

“Bố, con đã kiểm tra rồi, bệnh viện Vĩnh Nhạc của chúng ta quả thật có thuốc kém chất lượng và thuốc giả, mà tất cả những chuyện này đều là trò mèo của Đường Sở Sở, nó lấy chuyện đuổi việc ra để gây sức ép với người phụ trách dược liệu tên Trương Nguyên, nhập thuốc giả vào rồi âm thầm đứng sau thu lợi nhuận.”

Đối mặt với Đường Thiên Long, từng lời Đường Hải nói ra đều vô cùng thận trọng.

Ông ta cũng không muốn phải đi đến bước này.

Nhưng, cơ nghiệp khổng lồ của nhà họ Đường làm sao có thể giao vào tay một người phụ nữ như Đường Sở Sở được.

Con trai ông ta là Đường Lỗi muốn gây chút rắc rối cho Đường Sở Sở, ông ta vừa hay cũng muốn tương kế tựu kế.

“Con cũng đã kiểm tra, những người đến gây rối hôm nay đều là người nhà em dâu Hà Diễm Mai, bọn họ thông đồng với nhau từ trước rồi, lợi dụng lúc còn nắm quyền lực trong tay, lợi nhuận của công ty ăn được bao nhiêu là ăn bấy nhiêu.”

“Rầm!”

Đường Thiên Long tức giận đập bàn.

Cái đập bàn này cũng khiến tim Đường Hải muốn nhảy ra ngoài.

Để Đường Thiên Long biết những chuyện này đều do người một nhà bọn họ giở trò với nhau thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng, bọn họ đã đi đến bước này rồi thì cũng chẳng còn lối thoát.

“Bố, ngày mai bố tự mình đến công ty hỏi Trương Nguyên đi.”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Đường Sở Sở đã đến công ty.

Giang Thần muốn hỏi cô về vụ thuốc giả, và Trương Nguyên, nhân viên kỳ cựu của công ty phụ trách giao thuốc cho bệnh viện Vĩnh Nhạc.

Sáng sớm, cô gọi Trương Nguyên đến văn phòng.

“Chủ tịch, cô tìm tôi?”

Trương Nguyên bước vào văn phòng, ông ta giữ tư thế khom lưng và thái độ khiêm tốn.

“Trương Nguyên, ông luôn chịu trách nhiệm về việc cung cấp thuốc cho bệnh viện Vĩnh Nhạc, ông đi kiểm tra xem có loại thuốc kém chất lượng nào trong bệnh viện không đạt yêu cầu không.”

Nghe vậy, Trương Nguyên liếc nhìn chung quanh, ông ta bước đến gần Đường Sở Sở, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, chủ tịch, lẽ nào chúng ta bị phát hiện rồi sao?”

“Hả?”

Đường Sở Sở nhíu mày hỏi: “Phát hiện cái gì?”

Ai ngờ rằng, Trương Nguyên lập tức quỳ trên mặt đất.

“Chủ tịch, một năm nữa tôi sẽ nghỉ hưu, những chuyện thế này tôi không muốn làm nữa, cô có thể cho tôi nghỉ hưu trong danh dự được không, cô đừng tìm tôi nữa.” . truyện ngôn tình

Ông ta bật khóc nức nở.

Nét mặt Đường Sở Sở lộ ra vẻ nghi hoặc.

Cái gì mà nghỉ hưu, cái gì mà đừng tìm ông ta nữa cơ?

“Ông Trương, tôi yêu cầu ông kiểm tra xem có thuốc giả ở bệnh viện Vĩnh Nhạc hay không, nếu có thì thuốc giả đã được nhập vào đó bằng cách nào, ông điều tra rõ ràng cho tôi càng nhanh càng tốt.”

“Ầm!”

Đúng lúc này, cửa phòng chủ tịch bị đẩy ra.

Đường Thiên Long, Đường Hải, Đường Kiệt và một số lãnh đạo cấp cao của Vĩnh Nhạc bước vào.

“Ông nội, sao ông lại ở đây?” Đường Sở Sở ngay lập tức đứng lên.

“Tao không tới đây thì để nhìn Vĩnh Nhạc bị hủy hoại trong tay mày à.” Đường Thiên Long nghiêm mặt nói: “Đường Sở Sở, ăn chặn lợi ích thì cũng nên có chừng mực thôi, sao đến một chút ít chừng mực mày cũng không có vậy, làm thuốc kém chất lượng, thuốc giả, mày gây ra tội lớn thế nào mày có biết không, danh tiếng mấy chục năm của Vĩnh Nhạc suýt chút nữa thì lụi bại trong tay mày rồi.”

Đường Sở Sở sững sờ.

“Ông nội, ý… Ý ông là cháu làm thuốc giả sao?”

“Ông chủ, chuyện này đều là do chủ tịch ép buộc tôi phải làm.”

Trương Nguyên lết đến bên chân của Đường Thiên Long, nắm lấy gấu quần ông ta, khóc lóc nói: “Chủ tịch ép buộc tôi. Nếu tôi không làm, cô ấy sẽ sa thải tôi, và tôi sẽ phải nghỉ hưu sớm. Nếu tôi bị sa thải, tôi sẽ không có lương hưu, sau này gia đình tôi sẽ sống thế nào đây?”

“Cái gì?”

Lời nói của Trương Nguyên giống như một tiếng sét giữa trời xanh, thân hình Đường Sở Sở hơi lùi về phía sau, sắc mặt cô tái nhợt.

“Ông, ông Trương, ông, ông có ý gì?”

Trương Nguyên lấy ra một tấm thẻ: “Chủ tịch, mười vạn mà cô đưa cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô, Trương Nguyên tôi đã làm việc chăm chỉ cho công ty hai mươi năm nay, chưa từng làm điều gì trái lương tâm, chuyện này là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời tôi, thưa ông chủ, tôi đã làm ra chuyện như thế này, giờ cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại công ty, ông cũng đừng trách chủ tịch nữa, chủ tịch tuổi còn trẻ lại rất có năng lực nhưng cũng rất dễ lầm đường lạc lối, ông hãy cho cô ấy thêm một cơ hội đi.”

“Trương Nguyên, ông đang nói bậy bạ gì đó.” Sắc mặt Đường Sở Sở tái nhợt, cả người cô phát run lên, tức giận chỉ vào Trương Nguyên.

“Chủ tịch, tôi đã nói với cô rằng nếu cô nhập thuốc giả vào thì sẽ xảy ra chuyện lớn, cô đã nhiều lần hứa rằng sẽ không để chuyện đó xảy ra, còn lấy chuyện sa thải ra đe dọa tôi, tôi mới phải đồng ý, tôi thật là hồ đồ mà…”

Lúc này, Đường Sở Sở cũng đã hiểu ra.

Trương Nguyên đã vu oan cho cô.

“Ông ơi, cháu không có.”

“Đủ rồi.”

Đường Thiên Long quát: “Đường Sở Sở, chuyện như thế này sẽ không có ngoại lệ, cháu nhường vị trí chủ tịch cho Đường Hải đi, về làm phó chủ tịch đã để học hỏi Đường Hải một thời gian.”

Đường Thiên Long xoay người rời đi.

Mặc dù Đường Sở Sở đã mắc phải một sai lầm lớn.

Nhưng, năng lực của Đường Sở Sở quả thực rất tốt.

Hơn nữa, mối quan hệ cá nhân của Đường Sở Sở cũng không phải bình thường, khó khăn lắm mới mời được cô trở về, Đường Thiên Long cũng không trực tiếp loại cô ra khỏi gia tộc mà chỉ giáng chức cô.

Đường Hải khẽ lắc đầu thở dài: “Sở Sở, cháu còn nhỏ, đường còn dài, bác hy vọng sau lần này cháu sẽ trưởng thành hơn một chút.”

“Cháu, cháu không làm vậy.”

Đường Sở Sở hét lên.

“Trương Nguyên, ông mau nói cho ông nội biết, tôi không làm, không phải tôi, sao ông lại vu oan cho tôi?”

Đường Hải đỡ Trương Nguyên đang quỳ trên mặt đất lên, nói: “Ông Trương, chuyện này cũng không thể trách ông được, chỉ trách ai đó ỷ vào quyền lực trong tay mà làm càn, ông cũng sáu mươi tuổi rồi, nghỉ hưu đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn tổng giám đốc Hải.”

Trương Nguyên liên tục xin lỗi, sau đó ông ta xoay người rời khỏi văn phòng.

“Này.”

“Tôi cứ tưởng Đường Sở Sở thực sự tận tâm với công ty, nhưng không ngờ lại làm những việc như vậy chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân.”

“Thật may là không có chuyện gì lớn xảy ra, nếu không thì Vĩnh Nhạc tiêu rồi.”

“Phạm phải tội lớn như vậy có được tha thứ không?”

“Người như vậy thì đuổi việc luôn cho rồi, cho ở lại công ty làm gì không biết?”

Ban lãnh đạo cấp cao của Vĩnh Nhạc đều thở dài, than vãn.

Nghe những lời bình luận này, Đường Sở Sở chỉ biết khóc trong đau khổ.

Vì sao chứ?

Cô một lòng một dạ với công ty, mấy hôm nay còn vì công ty mà bận rộn như thế cơ mà?

Tại sao lại vu oan cho cô?

Cô khóc không thành tiếng, chạy ra khỏi công ty.

Nhà họ Đường!

Giang Thần đã thức dậy, anh đang dọn dẹp trong nhà bếp.

Tạp dề được anh thắt nút một cách cẩu thả cho qua chuyện.

Lúc này, anh nghe thấy tiếng khóc vọng lại từ phía phòng khách, anh bất giác bước ra, thấy Đường Sở Sở ở công ty đã về rồi, cô ngồi trên sô pha khóc nức nở.

“Sở Sở, con sao thế?” Hà Diễm Mai quan tâm hỏi.

Đường Bác cũng rất lâu không đến công ty rồi, từ khi Đường Sở Sở lên làm chủ tịch, ông ta đã từ chức ở nhà.

Ông ta cũng hỏi: “Con gái, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bố, mẹ, con không có làm, tại sao họ lại vu khống con?” Đường Sở Sở khóc.

Giang Thần đặt chổi xuống, anh bước tới, quan tâm hỏi: “Sở Sở, sao vậy?”

Đường Sở Sở kể lại những gì đã xảy ra trong công ty.

“Con không có, con thực sự không chèn ép Trương Nguyên, con không biết tại sao ông nội lại cứ khăng khăng rằng đó là con, thuốc kém chất lượng không liên quan gì đến con cả.”

Đường Tùng chửi ầm lên: “Đê tiện, đúng là lũ đê tiện, em sẽ đến biệt thự lớn tìm ông nội giải quyết.”

Cậu ta đứng dậy định đi.

“Làm gì vậy?” Giang Thần khiển trách: “Còn chưa đủ lộn xộn hay sao, cậu cứ hấp tấp như vậy, ông nội liệu có tin cậu không?”

“Nhưng mà, chuyện này… Tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại để cho chị gái tôi phải chịu ấm ức rồi gánh vác trách nhiệm à?”

Giang Thần châm một điếu thuốc, anh hít một hơi thật sâu nói: “Hay là mình tách ra khỏi Vĩnh Nhạc đi? Với mạng lưới quan hệ của Sở Sở thì mở công ty riêng sẽ phát triển rất nhanh.”

“Không được.”

Hà Diễm Mai vặn lại: “Đó chẳng phải những gì bọn họ muốn à? Tuyệt đối không được nói với giọng điệu thua cuộc như thế.”

Đường Bác hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao? Rõ ràng là người nhà Đường Hải cấu kết với Trương Nguyên để gài Sở Sở, bây giờ Trương Nguyên khẳng định mọi chuyện là do Sở Sở sắp đặt, chúng ta rõ là oan ức nhưng không thanh minh được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play