Giang Thần gọi vài món ăn thường ngày, và vài bình rượu trắng nồng độ cao.
Anh và Tiểu Hắc đi cùng nhau, ăn thịt và uống rượu vô cùng nhiều.
Hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện, nói về những chuyện đã trải qua trong mười năm nay.
Cuộc nói chuyện này kéo dài nửa ngày.
Ba bốn giờ chiều.
Hai người đều đã uống đến say khướt.
Lúc này, Đường Sở Sở gọi điện thoại đến.
“Giang Thần, anh đang ở đâu, xảy ra chuyện rồi.”
Nghe thấy giọng nói gấp gáp của Đường Sở Sở, Giang Thần rùng mình một cái, bỗng chốc tỉnh táo lại: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường xảy ra chuyện rồi, anh mau đến đây.”
“Được, anh lập tức đến ngay.”
Giang Thần cúp điện thoại.
Tiểu Hắc hỏi: “Anh Giang, sao vậy?”
Giang Thần lắc đầu: “Tôi cũng không biết, Sở Sở nói bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường xảy ra chuyện rồi, tôi phải qua đó xem đã.”
“Tôi đưa anh đi.” Tiểu Hắc cũng đứng dậy.
“Anh trở về đi, uống nhiều rượu như vậy, đừng lái xe nữa, tôi gọi xe qua đó.”
Giang Thần cầm áo tây trang ở bên cạnh lên, mặc vào rồi mau chóng đi ra khỏi cửa, gọi một chiếc taxi ở bên đường.
“Đến bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường.”
“Được.”
Tài xế lái xe, mau chóng chạy về phía bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường.
Nửa tiếng sau.
“Anh, đến rồi.”
Giang Thần đưa tờ tiền một trăm đồng cho tài xế: “Không cần thối.”
Sau đó anh vội vàng xuống xe.
Bệnh viện Vĩnh Nhạc nằm trên con đường phồn hoa nhất Giang Trung, phố y.
Con đường này là đại diện của Giang Trung, có truyền thống văn hoá mấy trăm năm.
Trên con đường này, tất cả đều là bệnh viện.
Mỗi một gia tộc, tập đoàn, doanh nghiệp đều mở bệnh viện, phòng khám trên con đường này, đến một vài bác sĩ đông y già có chút tiếng tăm cũng chọn nơi này làm nơi dừng chân.
Bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường không quá nổi tiếng trên con đường này, nhưng tài sản của nhà họ Đường cũng phải một tỷ mấy, quy mô của bệnh viện cũng rất lớn, có ba tầng lầu, diện tích của mỗi tầng hơn một ngàn mét vuông.
Lúc này, trước bệnh viện Vĩnh Nhạc tập trung không ít người.
Những người này đều mặc đồ tang.
“Lang băm, lang băm…”
“Đóng cửa Vĩnh Nhạc đi.”
“Đền tiền…”
Hơn một trăm người tập trung trước bệnh viện Vĩnh Nhạc, những người này cầm băng rôn, hô khẩu hiệu.
Lúc này, phóng viên đã đến nơi.
Đó là phóng viên nhà nước của đài truyền hình Giang Trung.
“Các bạn xem đài, chào buổi chiều, đây là kênh văn hoá Giang Trung, tôi là phóng viên Tiểu Y, bây giờ Tiểu Y đang trên phố y, bên ngoài bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường. Mọi người đều thấy đấy, hiện tại ở trước bệnh viện tụ tập hơn trăm người, chúng ta sẽ lên phía trước phỏng vấn người qua đường một chút.”
“Xin chào, tôi là phóng viên Tiểu Y, xin hỏi anh có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Phóng viên đi đến trước mặt một người qua đường đang vây xem, hỏi.
Đó là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy phóng viên xinh đẹp gợi cảm, phía sau còn có máy quay thì lập tức tỏ vẻ hăng hái.
“Tôi cũng vừa mới đến, nhưng nhìn tình hình thì chắc là bệnh viện Vĩnh Nhạc có người chết, người nhà của người chết đến tận rơi gây rối rồi.”
Giang Thần chạy đến, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh xuyên qua dòng người, đi đến trước cổng bệnh viện.
Lúc này, bệnh viện đã đóng cửa rồi.
Ở trước cổng lớn còn có một băng ca, trên đó là một người già sáu mươi mấy tuổi, người đó nhắm chặt hai mắt, mặt xám như tro, vừa nhìn là biết đã không còn hơi thở.
Vài người trong tay cầm gật sắt, tỏ vẻ hung dữ, không ngừng la hét, bảo nhà họ Đường đi ra.
Những người này rất hung dữ, nếu không phải có bảo vệ cản lại, bọn họ đã xông vào trong rồi.
Giang Thần đến trước cửa bệnh viện.
Một bảo vệ cầm côn điện đi đến, hung dữ chỉ vào Giang Thần, hét: “Cút.”
Giang Thần vội nói: “Tôi là Giang Thần, con rể ở rể của nhà họ Đường, vợ tôi là Đường Sở Sở, Chủ tịch của Vĩnh Nhạc.”
“Là anh à, vào đi.”
Lúc này bảo vệ mới cho qua.
Giang Thần đẩy cửa đi vào trong.
Trong đại sảnh của bệnh viện tập trung không ít người nhà họ Đường.
Người của nhà họ Đường đều đi qua đi lại với vẻ mặt sốt ruột.
Giang Thần đi qua, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Sở Sở mau chóng bước qua, giọng nghẹn ngào, nói: “Tụi em cũng không biết, hôm nay đột nhiên có một đám người đến gây chuyện, nói là tụi em chữa chết người, bắt tụi em bồi thường, bây giờ chuyện đã rất lớn, phóng viên cũng đã ra mặt rồi, tụi em không thể không tạm thời đóng cửa bệnh viện.”
Đường Thiên Long đang gọi điện thoại.
Ông ta đang gọi cho vài nhân vật có tiếng, muốn hoà giải chuyện này.
“Cả người đầy mùi rượu, cậu đến đây làm gì, còn chê nơi này chưa đủ loạn hay sao?”
Hả Diễm Mai ngửi thấy mùi rượu trên người Giang Thần, bất giác nhíu mày mắng.
“Bố, ông nội, không hay rồi, bên ngoài lại có rất nhiều người đến, nói là bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường chúng ta bốc thuốc có vấn đề.” Đường Lỗi hoảng loạn chạy vào, anh ta không đứng vững, cả người ngã xuống đất.
Nghe thấy tin này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
“Có chuyện gì?” Đường Hải nghi hoặc, nói: “Bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường chúng ta thành lập mười mấy năm, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện này là thế nào? Ông Trần, bệnh viện là do ông phụ trách, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã không hợp lý rồi, sao lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?”
Đường Hải nhìn về phía một ông lão.
Ông lão khoảng sáu mươi mấy tuổi, trên người mặc trang phục thời nhà Đường, để tóc dài.
Ông ta tên Trần Chấn, là ông trung y già, thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, là bác sĩ trung y mà Đường Thị Vĩnh Nhạc dùng số tiền lớn để mời về, giữ vững bệnh viện Vĩnh Nhạc.
“Chuyện này, lão già tôi cũng không biết. “Trần Chấn cũng nghi ngờ.
Ông ta đã trông chừng bệnh viện nhiều năm rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hơn nữa bác sĩ của bệnh viện đều được chọn lựa một cách nghiêm ngặt, đơn thuốc pha chế sẽ không có vấn đề gì, sao có thể chết người được chứ.
Đường Sở Sở kéo tay Giang Thần: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Giang Thần hơi bất lực, an ủi nói: “Không cần gấp, bây giờ đóng cửa không thể giải quyết vấn đề, còn thể hiện rằng chúng ta đang chột dạ, cứ mở cửa ra trước, có vấn đề gì thì trực tiếp trao đổi với nhau.”
“Trao đổi, trao đổi thế nào?” Đường Lỗi mắng: “Giang Thần, cậu chê chuyện chưa đủ lớn phải không, là do cậu chưa nhìn thấy người ở bên ngoài hung dữ thế nào thôi, nếu mở cửa ra, bọn họ xông vào, còn không đánh chết chúng ta.”
“Đúng vậy đấy.”
“Tuyệt đối không thể mở cửa.”
“Báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, đây là sự cố trong điều trị, theo tôi thấy, chúng ta vẫn là đền chút tiền để dàn xếp ổn thoả đi, lỡ như làm hỏng danh tiếng của bệnh viện Vĩnh Nhạc, sau này ai dám đến nữa?”
Mọi người lần lượt mở miệng nói.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, hỏi: “Sở Sở, bây giờ em là Chủ tịch của Đường Thị, là người phụ trách của Đường Thị, em cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?”
Đường Sở Sở nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cảm thấy lời nói của Giang Thần rất có lý, cứ đóng cửa mãi như vậy cũng không phải cách, chỉ còn cách mở cửa ra trực tiếp làm rõ sự việc, nếu thật sự là do bác sĩ của chúng ta sơ suất, vậy chúng ta sẽ tiếp nhận hình phạt của các bộ phận liên quan, phải đền tiền thì đền tiền, phải đóng cửa chỉnh đốn thì đóng cửa chỉnh đốn.”
“Sở Sở, con ngốc à, người có mắt đều nhìn thấy là có người cố ý nhằm vào bệnh viện Vĩnh Nhạc chúng ta.”
“Phải đấy, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, làm sao có thể có nhiều người tìm đến tận cửa cùng lúc như vậy được.”
“Sở Sở, không thể mở cửa, mở cửa rồi chúng ta đều sẽ bị đánh đấy.”
Người nhà họ Đường đều không đồng ý mở cửa.
Ngược lại, Giang Thần thì tán thành với Sở Sở.
Ít nhất thì nhà họ Đường cũng còn một người hiểu lí lẽ, nếu không thì nhà họ Đường tiêu chắc rồi.
Anh nhìn về phía Đường Sở Sở, nói: “Mở cửa đi, có anh ở đây, anh sẽ giúp em.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở hít sâu một hơi, sau đó đi về phía cổng.
Thấy vậy, người nhà họ Đường đều lần lượt lùi về sau.
Người bên ngoài hung dữ thế nào bọn họ đều đã nhìn thấy, lúc nãy trước khi đóng cửa bệnh viện, rất nhiều người nhà họ Đường đều bị đánh.
Nếu như sau khi mở cửa, bảo vệ không cản lại, đám người bên ngoài xông vào, vậy thì lớn chuyện rồi.
Trăm người bên ngoài đều rất hung dữ.
Hơn nữa còn càng ngày càng nhiều người, có không ít người băng bó toàn thân, gương mặt sưng đỏ trực tiếp ngồi xuống trước cổng bệnh viện Vĩnh Nhạc, lớn tiếng kêu than.
Vào lúc này, cổng bệnh viện Vĩnh Nhạc mở ra.
Một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp đi ra.
“Đền tiền.”
“Vĩnh Nhạc rác rưởi.”
“Đây chính là Chủ tịch mới nhậm chức của nhà họ Đường, Đường Sở Sở.”
“Đường Sở Sở, tôi muốn cô phải đền mạng…”
Đường Sở Sở vừa mở cửa đi ra, người bên ngoài đã mất kiểm soát, chen lấn nhau xông vào.
“Làm gì vậy?”
Giang Thần đi đến, hét lên một tiếng.
Tiếng hét vang lên như sấm vang, những người đang nháo nhào ở trước cổng đều bị chấn động.
Giang Thần đi đến, xuất hiện trước người Đường Sở Sở, trách mắng: “Có gì thì từng người nói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT