Giang Thần lái xe điện tới biệt thự nhà họ Đường.

Vừa vào tới đã thấy mảnh vụn của đồ cổ, tranh chữ tạp nham trên đất.

Đường Thiên Long ngồi trên ghế sô pha hút thuốc tẩu, cùng với vài người chủ chốt trong nhà họ Đường đang ngồi ra thì còn lại đều đứng.

Anh đi vào, thoáng kinh ngạc: "Úi chà, không phải ở Đế Vương Cư có tiệc mừng thọ tám mươi tuổi sao, làm sao trong nhà lại ngổn ngang như này, bị sao thế?"

Anh nhìn thấy Đường Uyển Tâm đang ngồi trên ghế sô pha khóc nức nở, nói: "Đây không phải là em gái Uyển Tâm à, sao thế? Chồng em đâu? Cái người tên Thần Bắc là đội phó đội cảnh hình sự đó sao lại không thấy đâu vậy?"

Ánh nói xong còn nhìn quanh bốn phía.

Sắc mặt của người nhà họ Đường cũng không tốt chút nào.

Giang Thần hiện tại, dáng vẻ quá đỗi là thèm đòn rồi.

Nhưng mà, bây giờ bọn họ có chuyện nhờ vả anh, cho nên cũng không tiện nổi giận.

Đường Lỗi thấp giọng nói: "Giang Thần, không phải cậu với Hà Tâm có mối quan hệ rất không bình thường hay sao, bây giờ cô ta đi theo tổng giám đốc Bạch của Thời Đại Khoa, cậu có thể ra mặt đứng ra mà bảo tổng giám đốc Bạch tha cho nhà họ Đường không?"

"Hả?"

Giang Thần đi qua ngồi xuống bên cạnh Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở có hơi nhích người qua bên kia, duy trì khoảng cách nhất định với anh.

Giang Thần bày ra vẻ mặt đầy thắc mắc, hỏi: "Sao thế?"

Anh nhìn người nhà họ Đường.

Nhưng mà, không có ai mở miệng nói.

"Mấy người không ai nói gì thì tôi giúp thế nào được? Sở Sở, em nói đi."

Đường Sở Sở nhìn Giang Thần một cái, sau đó khẽ nói: "Hôm nay ở Đế Vương Cư..."

Cô kể lại mọi chuyện xảy ra rõ ràng.

"Ha ha..."

Giang Thần không nghĩ gì nhiều bật cười lớn: "Còn mang theo thư ký quân đoàn, cả đội phó đội cảnh sát hình sự à. Tôi đã bảo thư ký tướng quân đó sẽ ngã ngựa rồi, không ngờ thật sự là nói trúng. Quả báo, đây đúng thật là quả báo mà."

Người nhà họ Đường ai cũng bày ra vẻ mặt khó coi.

Đường Hải lạnh lùng nói: "Giang Thần, cậu cũng là người nhà họ Đường, sao lại có thể thêm dầu vào lửa như vậy?"

"Tôi cứ thích thêm dầu vào lửa thế đấy thì sao hả, không ưa à? Được, vậy tôi đi."

Giang Thần đứng lên toan bỏ đi.

Đường Sở Sở kịp thời kéo anh lại, vẻ mặt mang theo nét cầu khẩn: "Giang Thần, coi như tôi cầu xin anh được không?"

Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nói: "Sở Sở, anh với em họ là hoàn toàn trong sạch, thật sự không phải như em nhìn thấy. Tình yêu của anh dành cho em có trời đất chứng giám, em bảo anh chết, anh nhất định không dám tham sống sợ chết, sao em lại có thể không tin tưởng anh như vậy chứ?"

Giang Thần vẫn luôn không có cơ hội giải thích.

Bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội giải thích rồi.

"Tôi, tôi tin anh. Bây giờ, anh có thể ra mặt giúp nhà họ Đường một lần không?"

"Sở Sở, em vẫn chưa tin tưởng anh." Giang Thần bày ra vẻ mặt oai phong lẫm liệt, nói: "Anh đã nói rồi, anh với Hà Tâm không có gì cả, muốn ra mặt thì cũng là mấy người thôi. Cô ấy là em họ của em mà mọi người ở đây còn không thỏa thuận được, một người ngoài như anh làm sao có thể làm gì?"

Những lời này của Giang Thần cũng là nói thật.

Nhưng mà, trong mắt người nhà họ Đường lại thấy anh là đang ra vẻ, cố gắng tận dụng để đòi được lợi ích nhiều hơn mà thôi.

Đường Thiên Long lạnh giọng hỏi: "Nói đi, cậu muốn điều kiện gì, chỉ cần không quá đáng thì tôi đều sẽ đồng ý với cậu."

Đường Hải mở miệng nói: "Một trăm triệu thì sao?"

Giang Thần nhún vai một cái.

Một trăm triệu?

Anh có giống người thiếu tiền lắm sao?

Bây giờ toàn bộ thành phố mới Thời Đại Khoa đều là của anh, giá trị lên tới cả ngàn tỷ.

Hơn nữa, anh cần tiền thì đi tới Nam Hoang một chuyến là có ngay mấy ngàn tỷ.

Cả nhà họ Đường đều lạnh lùng nhìn Giang Thần.

Đường Thiên Long giận xanh mặt, nói: "Một trăm triệu còn chưa đủ sao, tôi cho một mình cậu cả một trăm triệu, chỉ cần cậu có thể giải quyết chuyện này, hóa giải được nguy cơ của nhà họ Đường thì tôi đồng ý cho một mình cậu một trăm triệu."

Đường Sở Sở cũng tha thiết nhìn Giang Thần với ánh mắt mong chờ.

Vẻ mặt long lanh nước mắt đó khiến lòng Giang Thần tê rần.

Anh ngồi xuống ghế sô pha, kéo lấy tay của Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở theo bản năng tránh né.

Mặt Giang Thần khựng lại, nhìn Đường Sở Sở nói: "Sở Sở, em vẫn chưa tin tưởng anh, cả nhà mấy người đều không có ai tin tưởng tôi, tôi là kiểu người thiếu tiền sao? Tôi chỉ muốn chứng minh mình trong sạch mà thôi, các người chính là không hề tin tưởng tôi. Nếu tin tưởng tôi sớm một chút thì làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như này chứ?"

Đường Thiên Long ngó Giang Thần một cái: "Ý cậu là cũng vì không tin cậu nên nhà họ Đường mới xảy ra tai nạn như này. Đây là do cậu làm?"

"Ài, nói đúng rồi." Giang Thần bắt chéo chân, lấy một điếu thuốc ra châm.

"Trước đó tôi có nói cho ông biết là tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại thì Ngụy Quang sẽ tới cửa xin lỗi, bây giờ có rồi. Đi tin tưởng vào Thần Bắc à, tôi đã nói rồi, thư ký tướng quân của nhà họ Thần sẽ ngã ngựa sớm thôi, mấy người còn bảo tôi nói điêu nữa đi?"

Người nhà họ Đường ngơ ngác nhìn nhau.

Ai cũng kinh hãi trước lời của Giang Thần nói.

Một kẻ ở rể lại có năng lực lớn như vậy, có thể khiến Tiêu Dao Vương đích thân ra mặt?

Sau một lúc ngây người, người nhà họ Đường rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Giang Thần là đang nhân cơ hội mọi chuyện vỡ lỡ rồi mới ra oai, tỏ vẻ mình đây rất lợi hại.

Khắp cả Giang Trung này, có ai có thể khiến cho Tiêu Dao Vương đích thân ra mặt chứ?

Đường Thiên Long hít một hơi thật sâu, nói: "Giang Thần, cho dù có nói thế nào thì cậu hiện tại cũng là người nhà họ Đường, cậu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn nhà họ Đường gặp chuyện đúng chứ?"

Giang Thần cất cao âm lượng: "Không phải muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đường sao, không phải muốn Sở Sở ly dị với tôi sao?"

"Không, không đuổi nữa."

"Đừng đi nữa, cậu vẫn là con rể của nhà họ Đường."

Người nhà họ Đường xôn xao mở miệng nói.

Đường Thiên Long nhìn về phía Đường Sở Sở, hỏi: "Sở Sở, ý của cháu như nào?"

Đường Sở Sở suy nghĩ một thoáng, nói: "Chỉ cần anh có thể giải quyết nguy cơ trước mắt của nhà họ Đường, tôi sẽ cho anh một cơ hội."

Giang Thần nhìn về phía Hà Diễm Mai: "Mẹ, ý của mẹ như nào?"

Hà Diễm Mai kịp thời lên tiếng: "Đừng đi nữa, sau này cũng đừng đi nữa. Sau này ai dám nói tới chuyện ly dị, tôi sẽ không tha cho người đó."

Giang Thần rất hài lòng.

Sớm như thế thì chẳng phải đã không có chuyện này xảy ra rồi sao?

Anh nhìn qua Đường Sở Sở, nói: "Sở Sở, em gọi điện cho Hà Tâm đi."

"Tôi?"

Đường Sở Sở hơi sửng sốt.

Giang Thần nói: "Đúng vậy, không phải em thì lẽ nào là anh sao? Cô ấy chính là em họ của em, chuyện mà mọi người hiểu lầm cô ấy thì đích thân đi nhận lỗi. Nói không chừng nhận lỗi xong, cô ấy sẽ nói đỡ cho nhà họ Đường trước mặt tổng giám đốc Bạch. Mấy người đã nói hiện tại cô ấy đang làm việc cho Bạch Tố còn gì, mà Bạch Tố là ai? Chính là bà chủ của thành phố mới Thời Đại Khoa, có thiếu thốn ba mươi tỷ sao?"

Đường Sở Sở đăm chiêu nghĩ ngợi.

Lẽ nào cô thật sự đã hiểu lầm Giang Thần và Hà Tâm?

Cũng đúng.

Bọn họ mới quen biết có một ngày, làm sao có thể giăng díu với nhau nhanh vậy được

"Tôi, tôi thử xem."

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hà Tâm.

Bật loa lên.

"Hà, Hà Tâm. Là chị, Sở Sở."

"À, là chị Sở Sở à, em đang làm việc, sao vậy, có chuyện gì ạ?"

"Chuyện lần trước là chị hiểu lầm em với Giang Thần, bọn chị biết lỗi rồi. Hay là vầy đi, bọn chị sẽ đặt một bàn ở Mỹ Vị Hiên, coi như là xin lỗi em."

"Chị Sở Sở, em đã nói rồi, em với Giang Thần thật sự không có gì cả, em là loại người không biết liêm sỉ vậy sao?"

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Hà Tâm.

"Chị, chị tin em. Chỉ là, em có thể nói lại với tổng giám đốc Bạch một tiếng được không? Chuyện hôm nay là nhà họ Đường bọn chị sai, bọn chi muốn xin lỗi tổng giám đốc Bạch."

"Vậy sao, em sẽ đi hỏi thăm một chút. Nhưng mà tổng giám đốc Bạch trăm công nghìn việc, là một người bận bịu nên việc cô ấy có thể tới hay không thì không chắc."

"Cám ơn, cám ơn em."

"Đợi điện thoại của em đi."

Hà Tâm cúp máy.

Người nhà họ Đường nghe được nội dung cuộc trò chuyện xong cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như Hà Tâm đứng ra thì chuyện này có thể hóa giải, bởi vì Bạch Tố không phải là người thiếu tiền, ba mươi tỷ đối với cô ta mà nói chỉ là một hạt cái giữa sa mạc mà thôi.

"Sở Sở, lần này thật sự là cám ơn cháu." Khuông mặt già nua của Đường Thiên Long nở nụ cười, nói.

Hà DIễm Mai cũng lấy đó làm hãnh diện, ngẩng đầu lên đắc ý nói: "Hà Tâm là người nhà họ Hà của chúng tôi, bây giờ Hà Tâm đi làm ở Thời Đại Khoa, chuyện nhà họ Đường chúng ta muốn làm ăn ở khu vực trung tâm thành phố chỉ là một câu nói của Hà Tâm mà thôi."

"Đúng vậy, em dâu nói đúng."

"Lần này, may là có Hà Tâm."

Cả nhà họ Đường đều đang nịnh bợ, lấy lòng Hà Diễm Mai.

Giang Thần bất thình lình nói: "Cũng đừng vui mừng quá sớm, các người không được phép lại đi tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư. Đây chính là chọc giận tổng giám đốc Bạch, muốn được tổng giám đốc Bạch tha thứ thì không phải chuyện dễ dàng vậy đâu."

Nói tới Đế Vương Cư, Đường Sở Sở cũng nhìn Giang Thần một cái.

"Giang Thần, Đế Vương Cư này... Là của Bạch Tố?"

"À, đúng vậy."

"Vậy, trước đó anh dắt tôi tới Đế Vương Cư ở mười ngày, thế anh với Bạch Tố có quan hệ như thế nào? Hà Tâm đi làm ở tập đoàn Thời Đại Khoa là do anh sắp xếp?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play