Mỹ Na đã hẹn Thư Viễn đến Từ gia một chuyến, bà muốn nói với cô những điều cần thiết khi đến một bữa tiệc, về vấn đề giao tiếp đương nhiên Mỹ Na không lo, bà chỉ sợ thằng con trời đánh lỡ bỏ cô lại lúc nào không hay.
- Tiểu Viễn, nếu lúc nào mà con cảm thấy Phong quên mất con thì hãy tìm Ứng Thiên nhé! Mà có khi thằng bé là người tìm con trước đó!
- Vâng thưa mẹ.
Ứng Thiên là người duy nhất bà có thể tin tưởng và gửi gắm Thư Viễn được vì bà biết mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
- Con mà thấy mệt thì cứ đi về nghỉ ngơi, đừng quan trọng hoá nó quá, với cả thích ăn gì ở đó cứ tự nhiên, có ai hỏi hãy nói là con dâu Từ gia, đừng để ai làm con tổn thương là được.
- Haha, nghe mẹ nói cứ như ra chiến trường vậy!
- Con gái của ta vô cùng quý giá, chúng ta phải cho con biết những điều này.
- Con biết rồi ạ!
Đến chiều Từ Dịch Phong lại nói muốn đưa cô đi thử váy dạ hội, cả ngày hôm đó Thư Viễn bận rộn vô cùng.
- Đây là những mẫu váy được ưa chuộng bây giờ thưa ngài!
Nhà thiết kế lấy ra cả chục cái váy diêm dúa màu mè bầy trước mắt hai người.
- Chị này, những cái váy này nhiều hoạ tiết quá! Có thể đổi cho tôi sang các mẫu đơn giản hơn được không?
- Cô không thích sao?
Cô gái trợn tròn mắt nhìn Thư Viễn, lòng thắc mắc "Chẳng phải những người giàu có thích tiêu tiền thế này sao?".
Lượt thứ hai là hai cái váy đuôi cá nổi bật với phần đuôi dài thướt tha đính đầy những viên ngọc.
- Cái này....Thế này đi, chị lấy giúp tôi váy trơn là được rồi, màu sáng một chút....
"Vậy là vị phu nhân này không thích các loại trang phục cầu kỳ rồi!". Nhà thiết kế rút ra được vấn đề, mau chóng lấy ra một cái sườn xám dài tay màu trắng được may đo trông vô cùng đơn giản, chỉ cần hợp mẫu, chiếc váy này sẽ trở nên tinh tế.
- Tiểu thư, mặc sườn xám trong một bữa tiệc nhiều bộ váy nổi bật không phải mình sẽ bị lu mờ sao?
Cô gái giúp Thư Viễn thay đồ không kìm được mà hỏi.
- Tôi thực sự không cần mình phải nổi trội như vậy đâu, miễn sao ăn mặc lịch sự vừa mắt người nhìn là được.
- Trời ơi, tiểu thư mặc bộ này đẹp lắm luôn ạ!
- Cô quá lời rồi!
Là người tiếp thị đương nhiên phải biết cách khen ngợi và ăn nói nhưng nhà thiết kế đây đang nói thật lòng mình. Chiếc váy do chính cô thiết kế như sinh ra dành cho Thư Viễn.
Thư Viễn ngại ngùng khi cô gái ấy khen mình, mặt cô lại ửng hồng.
- Nhưng mà tiểu thư gầy quá, chiếc váy này hơi rộng rồi, người hãy quay lại vào hai ngày tới nhé!
- Tôi biết rồi, tôi sẽ trả tiền cọc trước.
- Thực sự cảm ơn ạ!
- Tiểu thư có nhã hứng muốn làm hình ảnh đại diện cho chúng tôi không?
Nhà thiết kế nhìn cô đầy kì vọng, bỏ qua chiều cao tiêu chuẩn của người mẫu, Thư Viễn phải nói là có vẻ đẹp còn hơn cả chuẩn mực của giới.
- Cảm ơn lời đề nghị của cô nhưng tôi xin được từ chối ạ.
- Thật đáng tiếc!
Từ Dịch Phong ngồi bên ngoài chờ đợi Thư Viễn mặc bộ sườn xám đi ra nhưng lúc cô xuất hiện lại là bộ trang phục quen mắt thường ngày.
- Cô không thử đồ sao?
- Em đã thử rồi, cô ấy nói là cần chỉnh sửa một chút nên hai ngày sau sẽ quay lại.
- Được rồi, chúng ta về.
Cảm giác không được chiêm ngưỡng khi Thư Viễn mặc sườn xám khiến Từ Dịch Phong có chút hụt hẫng.
- Cô lựa đồ nhanh hơn tôi nghĩ, vốn tưởng rằng cô sẽ thử rất nhiều trang phục.
- Em không hẳn yêu thích những bộ đầu nên nêu ra kiểu dáng mình thích cho đỡ tốn công của họ.
- Sao không chọn cái váy thứ hai? Không phải kiểu đó rất hợp với cô sao?
Từ Dịch Phong không có chút kiến thức nào về váy vóc nên không biết tên kiểu váy, anh chỉ thấy rằng kiểu ôm bó sát phần eo như vậy rất hợp với Thư Viễn, vóc người của cô thế nào anh cũng biết một chút vào hôm nước mưa làm quần áo dính đẫm vào người cô.
- Em không thích kiểu vậy đâu.
- Tôi thấy bộ quần áo cô mặc hôm nay rất quen mắt, Từ gia cấp nhiều tiền như vậy tại sao chỉ mặc đi mặc lại nó làm gì?
Thư Viễn có chút khó xử, tiền Từ gia cho cô không hề đụng tới, các khoản chi tiêu hiện tại cô đều dùng tiền lương của mình nên không dư dả nhiều để sắm đồ cho bản thân. Tiền lương của Thư Viễn khá cao nhưng tiền viện phí cho cha cũng chẳng kém. Rốt cuộc cô không trả lời câu hỏi của Dịch Phong.
- Chừng đó tiền là chưa đủ sao?
Từ Dịch Phong nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt anh đầy dò xét. Thư Viễn cúi đầu xuống, mặt hơi ngoảnh ra hướng cửa sổ tránh ánh mắt của anh.
- Em không tiêu đến số tiền đó.
Cô lí nhí trả lời.
- Nếu không dùng đến thì làm sao cô đủ tiền để trả viện phí cho cha được?
Thư Viễn cảm thấy buồn bực, cô không phải loại phụ nữ vô dụng, năng lực của cô cũng đủ sức để cô nuôi sống bản thân mình.
- Dịch Phong, em không cần Từ gia phải giúp đỡ mình nhiều đến thế.
- ....
Sự im lặng của Từ Dịch Phong khiến Thư Viễn cảm thấy như anh đang phủ nhận sự cố gắng của mình, về đến Hồng Thao cô liền một mạch đi về phòng, lòng tự trọng của cô hôm nay đã bị anh chà đạp không thương tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT