Thư Viễn chuẩn bị kĩ càng, kiểm tra xe đẩy cẩn thận. Từ Dịch Phong đã gọi người chuẩn bị sẵn nên hai người sẽ không đi xe bus. Tài xế lái xe đến trường cấp ba Đại Dung, một ngôi trường trông đã có tuổi thọ nhưng vẫn vô cùng khang trang và sạch sẽ. Trường có quy định, người muốn vào thăm phải có thẻ học sinh, mà Dịch Phong muốn vào trong nên anh sai tài xế đẩy mình vào. Anh có lí do sức khỏe nên được phép một người đi kèm. Nhưng anh không chọn Thư Viễn vì bên trong trường, nơi phòng truyền thống treo khá nhiều ảnh của anh và Tâm Khắc. Không phải vì lo cho cô mà Dịch Phong cảm thấy trong lòng có chút nhức nhối khi nhìn nụ cười tối qua của Thư Viễn, anh nghĩ nếu thấy nó lần nữa sẽ khiến anh mất hết cảm giác vui vẻ trong lòng.
- Ngươi ra ngoài đi.
- Dạ!
Tài xế và Dịch Phong vừa vào trong phòng, anh lập tức kêu cậu ra ngoài. Phòng truyền thống là nơi lưu giữ kỉ niệm, những khoảnh khắc đẹp đẽ của trường. Năm ấy Dịch Phong là một trong những học sinh đại xuất sắc của trường. Đại Dung không phải nơi dành cho học sinh quý tộc nhưng là trường cấp ba hướng nghiệp tốt nhất, bao gồm nhiều khối, ngành cho học sinh phát triển tài năng của mình và Tâm Khắc cũng là một học sinh khoa điện ảnh sáng giá. Cặp đôi được ví như "tiên đồng ngọc nữ" được coi là xứng đôi vừa lứa, mang lại nhiều danh tiếng cho trường. Từ Dịch Phong ngắm nhìn những bức ảnh treo trên tường, đứng cạnh anh không ai khác chính là Tâm Khắc, cô gái anh đang nhung nhớ, ánh mắt Dịch Phong tràn ngập yêu thương, đôi môi cũng bất giác mỉm cười.
Thư Viễn bên ngoài lúc này đang vô cùng tò mò, cô đi xung quanh trường Đại Dung với ánh mắt sáng ngời. Thư Viễn không được đi học cấp ba, chưa từng được trải nghiệm cảm giác mặc đồng phục của một học sinh trưởng thành, quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường đẹp đẽ trong kỉ niệm của bao người lại vô cùng khác với Thư Viễn, lúc đó cô còn đang lo cơm áo gạo tiền, vun vén từng đồng lẻ một và giữ trách nhiệm của một trụ cột gia đình. Khá lâu rồi mà Từ Dịch Phong vẫn chưa ra, cô đành vào một quán nước cạnh trường nghỉ ngơi.
Bà chủ trông tuổi tứ tuần, nhiệt tình tiếp đãi khách hàng.
Do hai người đến khá sớm và còn đang trong giờ học nên quán khá vắng khách.
- Lại đây ngồi đi con!
Thấy Thư Viễn thi thoảng nhìn đồng hồ, bà chủ cũng quan tâm hỏi han:
- Con không phải học sinh trường này à? Nãy bác thấy cậu bạn đi cùng con vào rồi mà con còn đứng đó.
Thì ra nãy xe đỗ ở ngoài bà có nhìn thấy.
- Dạ vâng, chỉ có anh ấy có thẻ học sinh thôi ạ.
Cô cũng vô cùng lễ phép đáp lại, những tưởng câu chuyện chỉ dừng ở đó, nhưng bà chủ lại nói tiếp sau một hồi suy nghĩ.
- À, mãi ta mới nhớ ra, thằng bé tên cái gì mà Dịch Phong đúng không? Hồi trước nó nổi tiếng lắm! Mà con là Tâm Khắc à? Ta trước nay luôn nghe đồn thổi về hai đứa đấy, nghe bảo ảnh của hai đứa được treo rất nhiều trong phòng truyền thống phải không?
- Co...con không phải Tâm Khắc ạ.
Bà chủ thấy thế thì có chút xấu hổ, xuôi xuôi tay mời Thư Viễn uống nước tiếp. Cô giờ cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Dịch Phong lại muốn đến đây và không muốn cô đưa vào. Bàn tay nhỏ nhắn của cô mân mê cốc nước, ánh mắt có chút dại đi. Thư Viễn cuối cùng cũng có thấy tủi thân, cô một lòng chăm sóc Từ Dịch Phong nhưng nhận lại vẫn là sự thương nhớ không nguôi người cũ của anh.
- Mình cũng thật là, tại sao lại suy nghĩ tiêu cực như vậy chứ!
Cô tự đánh thức bản thân mình, khi hai người trở ra từ trong trường, cô vẫn mỉm cười thật tươi, vẫy tay chào đón, chuyện hôm nay, cô nguyện quên mất, coi như Dịch Phong vì nhớ trường mà quay lại. Cô chỉ hối hận vì đã chọn quán nước này, sự nhiệt tình của chủ quán đã vô tình cứa một nhát thật sâu vào trái tim cô. Nhìn tâm trạng của Dịch Phong có phần tốt hơn, Thư Viễn không muốn phá hỏng nó nhưng nó lại càng khẳng định rằng anh đến đây để ôn lại quá khứ là chắc chắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT