- Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, phu nhân tới đón em, để chị thắt cho!
Han nhanh tay cầm lấy miếng vải Thư Viễn đang bó dở quấn nốt cho cô.
- Cảm ơn chị ạ.
- Vì chuẩn bị bữa tối mà em không có thời gian chăm sóc cho vết thương, việc này là xứng đáng.
Han chỉnh chiếc váy dài của Thư Viễn thật khéo léo sao cho có thể che đi được vết thương trên chân của cô.
- Để chị đưa em ra ngoài cổng, phu nhân đang chờ, ta phải nhanh lên.
- Dạ.
Để Thư Viễn ra trước, Han cung kính theo sau, Kia đang tiếp hai vợ chồng Từ Phiến, cô đối với ông bà cũng vô cùng kính trọng.
- Tiểu Viễn!
- Con chào bá....bố mẹ ạ!
Cô chưa quen với việc đã kết hôn, thậm chí cô chỉ nói chuyện với Từ Phiến duy nhất một lần và Mỹ Na chỉ nhiều nhặn hơn một chút.
- Con gái, đi với vợ chồng ta.
- Dạ.
- Kính chào thiếu phu nhân!
Han cùng Kia cúi người chào cô, nhân lúc vợ chồng Từ không để ý, cô cũng cúi chào lại họ, chỉ là cô không biết, hành động của mình đã thu vào tầm mắt của Lữ Minh, vị quản gia của ông bà Từ.
Đợi cho ba người lên xe hết, Lữ Minh được Mỹ Na phụ trách việc do thám về cách hành xử của con trai bà với vợ của mình bằng một ngày ở lại Hồng Thao. Anh là một chàng trai 30 tuổi, trông vô cùng thư sinh, phong cách làm việc vô cùng nghiêm túc và được Từ Phiến đón về đào tạo khi còn là trẻ mồ côi, nên thành thật mà nói, lòng trung thành và sự tận tụy của anh với hai người là 100%.
- Quản gia Minh nay có việc ở lại ạ?
Kia hỏi Lữ Minh trong lòng có hơi chút e ngại, đối với mọi người hầu trong Hồng Thao này, ai cũng bắt buộc không được phép để người ngoài biệt thự biết được chuyện trong nhà, càng không được phép nói bất kì chuyện gì liên quan tới anh và Thư Viễn.
- Tại sao thiếu phu nhân lại cúi người chào hai cô?
Không vòng vo khó hiểu, Lữ Minh ngay lập tức vào thẳng vấn đề anh cần giải đáp.
Kia hơi đứng hình trước câu hỏi thẳng thắn của Lữ Minh, Han thì bản lĩnh và khôn khéo hơn, cô ngay lập tức nở nụ cười công nghiệp (đối với người làm, dù không đồng tình với chủ nhân cũng phải nở nụ cười để làm vừa lòng họ):
- Thưa ngài, có thể ngài chưa biết, thiếu phu nhân của chúng tôi theo thói quen nghĩ thiếu gia đang ở nhà, bất cứ khi đi đâu, ngài ấy cũng sẽ cúi người như thế trước cổng.
- À, ra vậy.
- Vâng, chi bằng ngài hãy theo chúng tôi quan sát công việc ở đây một chút.
- Được, cô hãy đi trước, tôi sẽ theo sau.
- Vâng.
Tuy nói vậy nhưng Han đi một đằng, Lữ Minh đi một nẻo. Mỹ Na dặn dò anh rất cẩn thận, những chỗ nào đáng nghi bà đều đánh dấu và muốn anh dò xét thật kỹ.
- Sao chú Uân chưa về cơ chứ?
Kia bắt đầu đổ mồ hôi trước cách làm việc kĩ càng của anh, cô thấp thỏm chờ quản gia Uân về để đối phó với con người này, trong mắt cô, loại quái vật này chỉ có cây cổ thụ như ông ngăn cản được, không thì có thể là Vũ Ôn, nhưng anh đã đi làm mất rồi.
- Ba chưa về được.
Đoán được suy nghĩ của Kia, Han thở dài chán nản thều thào vào tai cô.
Kia dường như tuyệt vọng với câu nói vừa rồi, cô thở ngắn thở dài vịn vào tường quay người rời đi, nhường lại cái bố cục cho Han để cô tự xử lí.
Lữ Minh dừng đúng trước cửa phòng của Thư Viễn cuối dãy, anh chỉ ngón tay dài trước cửa phòng, quay lại nhìn Han đang đứng sau và hỏi:
- Đây là phòng của...?
Haiz!
Han che dấu vẻ mặt ê chề của mình mà trả lời:
- Thưa ngài, đây là phòng của thiếu phu nhân.
Để anh không báo cáo gì lại cho Từ Phiến và Mỹ Na, Han nhanh nhẹn nói bổ sung thêm:
- Nhưng thiếu phu nhân của chúng tôi rất thích sự riêng tư, cái cửa này....e là không thể mở ra để ngài quan sát rồi.
Lữ Minh chuyên nghiệp không để lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ khéo léo nói lại:
- Làm quản gia, cũng không được quá phận, huống chi tôi không phải quản gia của Hồng Thao, phòng này, có mở cũng tuyệt đối không vào, ta đi tiếp!
- Dạ!
Han thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, "tên quản gia này xem ra không muốn làm khó mình, may ghê!"
Lữ Minh lần này đi theo Han tới phòng đựng sổ sách của quản gia, về mặt này, anh có quyền.
Bàn tay anh vô cùng nhanh nhậy lật từng quyển sổ, làm quản gia cho một gia đình tài phiệt, anh phải xử lí sổ sách một cách vô cùng chính xác, đầu óc phải thông minh cũng như hoạt động phải dứt khoát.
Trong lúc anh kiểm tra sổ sách, quản gia Uân đã về. Han cảm thấy bản thân mình lúc này đây thật may mắn, cô nhanh chóng chào cáo từ Lữ Minh rồi chạy biến.
- Tai mắt của lão gia và lão phu nhân, nhờ cha xử hộ, con đây bất lực rồi.
Trước khi ông vào phòng, Han đã nói một câu như vậy.
- Chào cậu.
- Chào chú ạ, hôm nay cháu ở lại theo lệnh lão gia, cùng mình làm việc một ngày.
- Được, tôi đã hiểu, cậu cứ kiểm tra tiếp đi.
- Thưa chú, tại sao trong số này lại không có sổ sách ghi chép việc chi tiêu của thiếu phu nhân ạ?
Quản gia Uân phải che giấu việc Từ Dịch Phong không lập sổ ghi chép sự chi tiêu của Thư Viễn, anh đưa cô một tấm thẻ đen (thẻ không giới hạn) và việc chi tiêu của cô do chính anh nắm, tuy nhiên sau tiếp xúc, ông đoán rằng cô sẽ chẳng tiêu một đồng nào trong thẻ cả.
- Thiếu phu nhân mới ở biệt thự tới hôm nay là ngày thứ 5 nên chỗ ta chưa lập sổ.
- Vốn sang ngày thứ 2 là nên lập mà chú?
- Chỗ ta định ngay ngày hôm nay mới làm, để thiếu phu nhân thích nghi với việc tiêu xài bên đây đã.
- Vâng, cháu đã hiểu.
Chính bản thân quản gia Uân lúc ấy cũng cảm thấy vô cùng áp lực, "lão gia thật cao tay, cậu Lữ Minh đây xem ra thật vất vả để giải đáp thắc mắc rồi, haiz"
Chỉ trong vòng một tiếng, Lữ Minh đã làm mọi người hầu trong biệt thự cảm thấy thật sự vất vả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT