Thư Viễn bị Han ấn xuống ghế ngồi một cách nhanh chóng, dụng cụ khử trùng đã được Vũ Ôn chuẩn bị sẵn và anh nhanh chóng tháo lớp băng bọc ở chân cô ra. Vì không muốn mọi người lo lắng nên Thư Viễn đã mặc một chiếc váy dài vô cùng.
- Tiến triển....nặng hơn!
Vũ Ôn cau mặt nhìn về phía vết thương của Thư Viễn. Han mặt mày khó hiểu phải thốt lên:
- Anh hơi ngứa đòn đúng không? Đã tiến triển, lại còn nặng hơn!
Vết thương lở loét trông khá đáng sợ, các bong bóng nước do bị đè lên mà vỡ ra chảy mủ.
- Để em làm cho ạ, rồi còn về nấu cơm.
Thư Viễn cầm những dụng cụ sát trùng lên rồi tự sát vào vết thương của mình, Vũ Ôn lo lắng giật lấy đồ trong tay cô ra rồi giấu diếm như một đứa trẻ con.
- Không được! Để anh làm không.....Han không cho anh ăn mất.
- Hihi.
Thư Viễn bật cười khúc khích trước tình huống bất đắc dĩ. Quá trình sát trùng xảy ra rất nhanh, Vũ Ôn tốt nghiệp trường Y Thúc Lực danh giá nên tay nghề của anh cũng bậc nhất.
- Xong rồi, tối nay anh sang ăn nhá!
- Được rồi được rồi, cảm ơn anh!
- Cảm ơn anh ạ!
Han hài lòng đỡ Thư Viễn về Hồng Thao. Vừa về đến biệt thự, cô xắn tay áo lên và đi nhanh vào bếp.
- Chào bác ạ!
- Chào thiếu phu nhân, việc bếp núc cô hãy để họ làm, cô cứ lên nghỉ ngơi đi.
- Hãy cứ để cháu tiếp tục công việc ạ, không có gì cả đâu.
Biết không cản được Thư Viễn, quản gia Uân chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi phụ giúp cô phần phân chia dụng cụ.
- Thiếu gia đã về ạ!
Tiếng người làm bên ngoài đồng thanh chào Từ Dịch Phong mặc dù có Tâm Khắc đi bên cạnh.
Không quan tâm cho lắm, Thư Viễn vẫn cắm đầu vào công việc nấu ăn của mình.
- Cô ta đâu?
Từ Dịch Phong lên tiếng hỏi quản gia Uân.
- Thiếu phu nhân đang ở trong bếp làm bữa tối ạ!
- Sao cô ta không ra chào hỏi cơ chứ, con đàn bà không biết phép tắc!
Quản gia Uân bất mãn nhưng vẫn cố giữ phép kính cẩn, ông nói giúp Thư Viễn:
- Thưa, vào tối hôm qua, chính Tâm tiểu thư và thiếu gia đã nói không cần nên thiếu phu nhân mới ở trong bếp.
Tức không nói được gì, Tâm Khắc giậm mạnh chân xuống sàn rồi lại bám víu vào Từ Dịch Phong.
- Gọi cô ta ra đây.
Từ Dịch Phong ra lệnh.
- Dạ?
Quản gia Uân đứng hình khi nghe xong câu lệnh.
- Không có lần thứ hai, gọi cô ta ra đây.
Bất đắc dĩ, ông phải quay người lại với gương mặt tràn đầy lo lắng đi vào phòng bếp.
Chớp mắt, Thư Viễn cũng đi ra rồi cúi người xuống trước mặt Từ Dịch Phong và Tâm Khắc.
- Xin thứ lỗi, em sơ xuất!
- Quỳ xuống.
Trước bóng dáng nhỏ bé của cô, ánh mắt băng giá của Từ Dịch Phong chiếu tới. Không muốn to chuyện cùng liên lụy mọi người, Thư Viễn bắt đầu cúi người thấp hơn rồi quỳ hẳn xuống sàn.
- Thiếu gia!
Quản gia Uân ngạc nhiên, ông giơ tay ra định đỡ Thư Viễn dậy.
- Xin lỗi Khắc Khắc.
Thư Viễn lặng im 5 giây, giọng nói cô hơi run nhẹ nhưng không ai có thể nhận ra.
- Tôi xin lỗi Tâm tiểu thư.
Nghe xong lời xin lỗi, Từ Dịch Phong bước thẳng lên tầng, Tâm Khắc ngoảnh lại vẻ mặt khoái chí.1
Quỳ đôi chân đầy vết thương, giờ đây những cú đau nhức tột cùng đập vào chân cô. Thư Viễn gượng dậy, mặt cô gần như tỉnh bơ đi vào phòng bếp.
Trên tầng, Tâm Khắc cởi cà vạt của Từ Dịch Phong, vứt xuống giường rồi nằm xuống, mãn nguyện vuốt ve chiếc nhẫn mới được mua.
- Phong, đưa em đi ăn ở Town đi nha!
Từ Dịch Phong mỉm cười đồng ý đưa Tâm Khắc đi, hai người lại đi xuống lầu, lướt qua Thư Viễn, Tâm Khắc ném lại một ánh nhìn khinh bỉ.
Quản gia Uân hai tay gác sau hông, nhìn về phía cửa:
- Họ không ăn ở nhà?
- Vâng, thưa cha.
Han cụp mắt trả lời câu hỏi của ông, Kia từ ngoài chạy lại, mặt mày nhăn nhó nói thầm với ông:
- Thiếu gia nói rằng hãy đổ hết đồ ăn do thiếu phu nhân làm đi, tuyệt đối không được giữ lại.
- Anh ấy nói là bỏ hết thức ăn đi đúng không ạ?
Không cần ai nói, Thư Viễn cũng đoán được Kia đang bối rối điều gì.
- Vậy em giữ lại có được không ạ, rất lãng phí mà!
- Thiếu phu nhân...
- Dạ?
Quản gia Uân hỏi Thư Viễn:
- Bữa trước chúng ta đã không có cơ hội để dùng bữa với nhau, chi bằng nay thiếu phu nhân hãy ăn cùng chúng tôi được không?
- Ồ, được chứ ạ, cháu rất vui khi được ăn với mọi người.
- Vậy chúng ta hãy đi thôi nào.
- Dạ!
Căn phòng vang lên tiếng đồng thanh từ mọi người.
- Ưhm, bác chờ con một chút, con quay về liền.
- Thiếu phu nhân muốn đi đâu vậy?
Thư Viễn chuẩn bị đi giầy và ngoái lại trả lời ông:
- Con đi gọi anh Vũ Ôn ạ!
- Thiếu phu nhân làm ơn hãy đi cẩn thận.
Thư Viễn rời đi, quản gia Uân mới lầm bầm trong miệng:
- Phải rồi, ta quên mất thằng bé, sơ ý quá!
Trong phòng ăn riêng của những người làm, thức ăn do Thư Viễn chuẩn bị đã được bày sẵn, mọi người ai cũng ngóng chờ cô.
- Tại sao thiếu phu nhân của chúng ta lại khổ thế cơ chứ?
Chốt lại một câu, Han buồn phiền trả lời:
- Thiếu phu nhân đến với thiếu gia nhà ta theo chiều hướng bất đắc dĩ, căn bản... người thiếu gia yêu không phải cô ấy.
Cạch
Nghe tiếng mở cửa, các tiếng xì xào ban nãy bỗng im bặt.
Thư Viễn bước vào trước, Vũ Ôn đi vào theo sau với gương mặt hớn hở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT