Nửa đêm không thể chịu đựng nữa, nó khẽ khàng mở cửa phòng, Ruth thấy động chạy ra dọa Duệ Kha một trận.
- Ui!
- Gâu gâu!
Ruth chạy tới bàn bếp cắp một túi vải đựng thức ăn đóng hộp và hoa quả tráng miệng được gọt sẵn.
- Mẹ nhờ em mang nó cho anh phải không? Cảm ơn em nhiều!
- Gâu!
Con chó biết giờ đã muộn nên sủa rất nhỏ đáp lại câu hỏi, xong việc nó liền lững thững bước vào phòng thằng nhỏ và nằm ở đó.
- Ngon….hức…hức…ngon ghê.
Duệ Kha ăn miệt mài, đôi mắt sáng dần ngấn lệ, việc nhai nuốt cũng khó khăn hơn.
- Mommy….con biết lỗi rồi….hức….
Nhìn đồ ăn Thư Viễn chuẩn bị cho mình, nó xúc động bật khóc thành tiếng.
- Dịch Phong, chúng ta cứ để con khóc vậy sao?
- Ừ, cho đến khi nào Tiểu Kha xin lỗi em.
- Nhưng….
- Cho thằng bé thêm thời gian, những việc này để tôi xử lí.
- Em ngủ ngon.
- Anh cũng thế.
Dịch Phong hôn lên trán Thư Viễn rồi tắt đèn, trong lòng sớm đã có suy tính.
Sáng hôm sau.
- Ch…cha!
Từ Dịch Phong lơ đẹp đứa nhỏ, đưa đón con đi học anh vẫn sẽ làm, khác điều sẽ chẳng mở lời với nó.
- Bà nội, bà nội giúp con với.
- Kể lại đầu đuôi ta nghe nào.
- ….
- Vậy đúng là con sai rồi.
Duệ Kha cúi gằm mặt xuống, nó biết việc mình làm là không đúng nên đang tìm cách sửa sai.
Mỹ Na nhân cơ hội đưa nó đến nông trường, để Duệ Kha xin lỗi hướng dẫn viên hôm nọ, mọi việc đã gần xong xuôi nhưng sự căng thẳng của Duệ Kha gần như không giảm bớt, chưa bao giờ nó thấy ánh mắt của mẹ nhìn mình mà buồn như vậy.
Thấy đứa cháu nhỏ buồn rầu, Mỹ Na cũng xót, nhưng nghiêm khắc là cách dạy truyền thống của gia đình.
- Mom….mommy?
Thư Viễn nhìn con, ngay cả cô cũng đang hồi hộp xem thằng bé sẽ nói gì.