“Hoắc Mạc đâu?” Sư phụ hỏi chị Phong, lãnh đạo đội tuyển quốc gia muốn gặp anh.

“Đi rồi.” Chị Phong đứng đó nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

Sư phụ dò xét nhìn nhìn bóng dáng Hoắc Mạc lướt qua cửa. Ông kéo khóa áo để che đi sự ngượng ngùng của mình với chị Phong bên cạnh.

“Tại sao trong đội của các người lại nuôi cái người rảnh rỗi như vậy hả?” Chị Phong đặt ly rượu xuống, châm chọc cười. Thật vậy, hầu hết các kỳ thủ trong đội đều đi kính rượu người khác, hoặc là lười biếng ăn buffet.

Sư phụ nói: “Kỳ thủ không cần lo cơm áo gạo tiền thì sẽ luôn như thế này.” Ông liếc nhìn chị Phong: “Đó là lý do tại sao tôi cần Hoắc Mạc.”

“Vậy thì tại sao năm đó ông lại muốn đá cậu ta ra?”

"Nếu năm đó trong đội không ra quyết định như vậy thì đã không có Hoắc Mạc như bây giờ." Sư phụ cãi lại.

Khóe miệng chị Phong giật giật, đôi mắt kiều mị như tơ: "Ngụy biện."

Quả thật là ngụy biện.

Lục Du và Hoắc Mạc quen biết quá lâu nên chỉ cần nhìn thoáng qua Lục Du cũng có thể phát hiện được những thay đổi rất nhỏ của anh trong suốt sáu năm qua.

Hoắc Mạc thay đổi một số thứ, chẳng hạn như giọng nói càng thêm thận trọng và khách sáo hơn, hoặc là ánh mắt càng thêm đường hoàng và tự tin hơn. Nhưng có những thứ vẫn như cũ, ví dụ như anh vẫn thích nghe nhạc của Beatles.

Cô ngồi ở ghế phụ, bên trong xe, nhạc của Paul McCartney nhẹ nhàng ngân nga. Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe. Cửa sổ hạ xuống một nửa, gió vi vu thổi vào cuốn lấy vài sợi tóc của cô, lúc này Hoắc Mạc mới nhận ra Lục Du đã nuôi tóc dài.

"Hoắc Mạc, nhà cậu cũng gần đây à?” Lúc xe quẹo vào tiểu khu, Lục Du phá vỡ bầu không khí im lặng nãy giờ.

“Gần kỳ viện.” Anh dừng xe.

Lục Du bước xuống xe, gõ cửa sổ. Anh hạ cửa sổ xuống, nhìn vào đôi mắt ướt át của cô. Lục Du giật mình: “Vậy thì ngày mai gặp nhé?”

Anh nở một nụ cười nhàn nhạt: "Ừm, ngày mai gặp lại.”

Lục Du đi chưa được bao xa thì lại chạy ngược lại, dùng hai tay xoa nắn mặt Hoắc Mạc. Thịt trên mặt anh dồn lại một chỗ, Hoắc Mạc bĩu môi để mặc cô nhào nặn mặt mình.

“Thật sao?” Cô nắm tay vỗ vỗ mặt Hoắc Mạc: “Đóng dấu rồi nhé!”

Hoắc Mạc nhịn cười, sau bao năm Lục Du vẫn ngây thơ như vậy. Cô lùi lại vẫy tay với anh, sau đó chạy lên tầng của mình.

Lục Du đứng trước cửa nhà mình mới chợt phát hiện ra hình như cô để quên ví tiền ở hội trường. Cô gọi điện thoại cho Hứa Lộ, bên phía Hứa Lộ đang cực kỳ ồn ào, người không biết còn tưởng rằng cô ấy đang ở phim trường Xuân Vãn.

Cô hét mấy lần vào điện thoại nhưng Hứa Lộ vẫn không thể nghe rõ. Cuối cùng cô chỉ có thể dựa đầu vào cửa, âm thầm lục tung các túi trong và ngoài áo khoác.

Sau một hồi, cuối cùng cô cũng tìm được 10 tệ tiền mặt, cô nghĩ vừa vặn có thể ăn được một bát mì ở quầy bán đồ ăn trước cửa trong khi chờ dì Trương đưa chìa khóa dự phòng tới. Tới thang máy chưa được bao lâu thì thang máy "ting" một tiếng, bên trong có một người đàn ông cao gầy.

Là Hoắc Mạc.

Hoắc Mạc rõ ràng là giật mình, đưa tay ấn nút thang máy không biết nên nói cái gì. Lục Du khoác áo khoác, xách mấy túi rác trong tay, đại não đột nhiên rơi vào trạng thái chết lặng.

“Nhà tớ… chìa khóa.” Lục Du cúi đầu lắp bắp nói.

“Nhà tớ… ở tầng 13.” Tiểu Miêu nhếch môi nói.

“Hahaha, trùng hợp quá.” Lục Du lúng túng vỗ tay, mấy lon bia từ trong túi rác rơi ra. Lục Du nhanh chóng nhặt lên, nhét vào thùng rác ở lối lên cầu thang.

Hoắc Mạc nhìn thoáng qua, cong môi.

"Vô nhà tớ đợi đi." Nhìn bộ dạng của cô, Hoắc Mạc cũng đoán ra được phần nào.

Vì vậy, Lục Du xách mấy túi rác đi theo Hoắc Mạc lên tầng 13. Nhà của Hoắc Mạc mang phong cách công nghiệp châu Âu điển hình, nội thất trong nhà đa số đều màu lạnh. Anh bật đèn lên, cả căn nhà trở nên ấm áp hơn.

Hoắc Mạc đưa cho Lục Du ly nước, cởi áo khoác: "Du Du, tớ đi tắm trước."

“Tiểu Miêu, nhà cậu có đồ ăn vặt không?” Tuyển thủ được nghỉ ngơi một tháng Lục Du chưa bao giờ để ý đến vấn đề cân nặng.

“Tủ lạnh.”

Cô kéo dép lê đi mở tủ lạnh, tầng trên tủ lạnh hoa quả được xếp gọn gàng, tầng dưới đầy ắp đồ ăn.

“Woa, cậu cũng thích ăn Lãng Vị Tiên [1] vị rong biển à?” Lục Du cầm lấy một cái túi, lắc lắc một chút rồi xé ra.

[1] Lãng Vị Tiên: đồ ăn vặt làm từ khoai tây, thường được gọi là dimsum khoai tây, là một trong những thị trường đồ ăn nhanh đầu tiên mà Công ty Want Want đầu tư vào.

Hoắc Mạc không nói gì, cầm một bộ quần áo bước vào nhà tắm. Một lúc sau, từ trong nhà tắm truyền đến tiếng nước "ào ào".

Lục Du đang vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi, nhưng lại bị tiếng nước làm gián đoạn, suy nghĩ của cô liền trôi dạt vào trong nhà tắm.

Vài giây sau, cô thô bạo vỗ vỗ mặt mình: "Không được nghĩ nữa ~" Khi tiếng nước ngừng hẳn, hơi nước trên cửa kính đã bay đi một nửa, tuyển thủ nào đó vẫn không nhịn được ló đầu nhìn.

Cửa mở, cô lập tức ngồi thẳng người lên làm bộ như ngồi trên sô pha chăm chú xem tin tức.

“Còn khát không?” Giọng nói của Hoắc Mạc từ sau cánh cửa càng ngày càng gần.

“Hả?” Lục Du ngẩng đầu, trong mắt đều là cơ thể gầy gò của anh.

Đến lúc này, tuyển thủ Lục mới biết được Tiểu Miêu của cô đã thực sự... trưởng thành rồi, hơn nữa cũng bí mật trở nên cường tráng hơn.

Anh không mặc áo, cầm khăn lau tóc ướt. Những giọt nước từ ngọn tóc chảy xuống xương quai xanh hẹp dài, trượt xuống cơ bụng rồi tiếp tục đi xuống hai đường nhân ngư, cuối cùng rơi xuống sàn nhà.

Cô quên cả việc nhai miếng Lãng Vị Tiên trong miệng, toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người Hoắc Mạc. Anh càng ngày càng đi tới gần Lục Du, thân thể mê người kia sắp dán lên mặt cô.

Lục Du dựa vào ghế sô pha, vô thức che mắt Hoắc Mạc lại: “Tiểu Miêu… cậu làm gì vậy?”

“Lấy áo.” Hoắc Mạc bị cô che mắt, tay vịn vào chỗ tựa lưng của sô pha. Anh nghiêng đầu, khóe môi mang ý cười.

"Phía sau cậu." Hoắc Mạc chọt vào sô pha.

"A." Lục Du đứng dậy, cằm đập phải cơ bụng của Hoắc Mạc. Anh vừa mới tắm xong, trên người còn lưu lại một chút hơi nước nóng. Lúc Lục Du đụng vào nó, máu của cô cứ quay cuồng như bị thiêu đốt.

Hoắc Mạc lấy hai ngón tay tạo ra một khe hở nho nhỏ, lấy áo sơ mi sau Lục Du. Anh mặc áo vào, cài từng nút một.

Lục Du lại ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh.

May mắn đúng lúc đó chuông cửa lại vang lên, cô tưởng là dì Trương đến nên lớn tiếng nói vọng ra như sắp được giải thoát: “Ra ngay đây.” Cô mang dép vào đi ra mở cửa thì thấy một người phụ nữ cao gầy cầm một xấp giấy trên tay đứng ngoài cửa.

Cô ấy nhìn thấy Lục Du, lại nhìn Hoắc Mạc đang mặc áo sau lưng Lục Du, cười đầy ẩn ý: "Tiểu Mạc, quấy rầy cậu!"

"Chị Phong khách sáo rồi." Anh lướt qua vai Lục Du rồi cầm lấy giấy tờ trong tay chị Phong: "Đăng ký xong rồi?”

“Tuần sau cậu có thể trực tiếp đến kỳ viện.” Chị Phong nhướng mắt, chống tay lên cửa nói.

Lục Du bị kẹp giữa hai người, tiến thoái lưỡng nan. Hoắc Mạc đứng sau lưng cô, mùi sữa tắm xộc thẳng vào mũi Lục Du. Một lần nữa hồn của bạn học Lục lại bay đi mất, trong đầu cô lúc này chỉ có cơ thể săn chắc của anh.

“Vậy thì tôi đi trước nhé.” Đây là lần đầu tiên chị Phong nhìn thấy người khác ở trong nhà của Hoắc Mạc. Cô và Hoắc Mạc đã quen nhau sáu năm rồi, lần nào cũng chỉ đứng trước cửa nhà nói chuyện chứ chưa bao giờ được bước vào nhà anh.

Cô vốn nghĩ rằng một thiên tài như Hoắc Mạc có thể sẽ có một số thứ đặc biệt cổ quái. Không ngờ, chẳng qua là vì không đúng người thôi.

“Cám ơn.” Anh lễ phép đóng cửa lại, sau đó hai tay chống lên cửa sắt, cúi đầu nhìn Lục Du đang bị vây trong ngực mình: "Du Du cậu rất nóng à?"

Lục Du chọt chọt cánh tay của anh: “Dì Trương đến rồi.”

Anh cười cười: “Được, ngày mai gặp lại.”

Mỗi khi rảnh rỗi, Lục Du lại đến trung tâm quyền anh để luyện tập. Có lẽ cô đã quen với những ngày tập luyện dày đặc, cho nên lâu lâu được nghỉ hai ngày cô lại cảm thấy không quen.

Hứa Lộ nói Lục Du là điển hình của một người có tính tự ngược, ngày nghỉ cũng không chịu ngừng luyện quyền. Lục Du hỏi Hứa Lộ: “Cậu đã từng đóng chung với một diễn viên nam có thân hình đặc biệt đẹp chưa?”

Hứa Lộ nói: “Chuyện gì vậy?”

Lục Du lặng lẽ tiến lại gần, nói nhỏ: “Khi cậu quay cảnh ân ái, cậu có cảm giác gì không?”

Hứa Lộ ý vị thâm trường cười hỏi: “Sao hả? Hoắc Mạc có thân hình đẹp à?”

“Không có, không có, hoàn toàn không có.” Lục Du lập tức trở nên nghiêm chỉnh, liên tục vung găng tay quyền anh lên không trung.

Hứa Lộ ồ một tiếng: “Có cảm giác nha.” Cô nói: “Dù sao thì đối phương cũng đẹp trai vậy mà.” Vừa dứt lời thì Giang Nhược Trần đeo túi từ phía sau xuất hiện. Nhìn thấy Hứa Lộ và Lục Du ở trên võ đài vắng vẻ anh có hơi giật mình.

“Sao các em lại ở đây?” Anh đặt túi xuống.

"Chú Giang, buổi hẹn hò có suôn sẻ không?” Lục Du ngồi trên lan can trêu chọc.

“Không liên quan đến em.” Giang Nhược Trần bắt đầu quấn băng vải, dùng sức đấm mạnh vào bao cát. Lục Du bĩu môi nhảy khỏi lan can.

"Anh Nhược Trần, em có hai vé buổi hòa nhạc của Lin Ya's Bird's Nest.” Cô nói: "Bên trong, hàng đầu tiên.”

Cái con nhỏ Hứa Lộ thấy sắc quên bạn này, vì hai tấm vé này mà cô ấy phải cực khổ biết bao lâu vậy mà không ngờ lại dễ dàng đưa cho Giang Nhược Trần.

Lục Du nghiến răng nghiến lợi oán hận nhìn Hứa Lộ.

Hứa Lộ vốn cho rằng Giang Nhược Trần sẽ không đồng ý, nhưng khi bao cát lắc lư đến chính giữa thì giọng nói trầm thấp của anh truyền đến bên tai cô: “Khi nào?”

“Tối thứ sáu.” Vẻ mặt Hứa Lộ hơi đờ lại sau đó liền giãn ra.

Lục Du cắn găng tay đấm bốc tháo xuống, nhìn vẻ mặt mừng rỡ như điên của Hứa Lộ. Đôi khi cô cảm thấy Hứa Lộ quá cố chấp, lại cảm thấy chú Giang rất quá đáng. Cô đã biết rõ tính cách của Hứa Lộ, cô ấy luôn muốn được yêu thương và cũng sẽ quên mình vì người yêu. Vì vậy, hôm nay dù cô ấy có phải là siêu sao vạn người theo đuổi trên sân khấu hay không thì cô ấy vẫn luôn nhìn về phía Giang Nhược Trần dưới sân khấu.

Cô cầm túi gọi Hứa Lộ, người đại diện của Hứa Lộ bước vào nhắc nhở cô thông cáo đã bắt đầu. Hứa Lộ đưa túi cho trợ lý, tặng một nụ hôn gió cho Lục Du rồi đi theo người đại diện lên xe bảo mẫu.

"Lục Du." Giang Nhược Trần ở phía sau gọi cô lại: “Mấy ngày nay em không cần đến luyện tập, dưỡng thương chân cho tốt đi!"

Giải vô địch thế giới vừa rồi ở Barbados, tuy cô giành được quán quân nhưng vết thương ở chân lại tái phát, cả đội cân nhắc rất lâu mới quyết định cho Lục Du từ bỏ giải đấu toàn quốc tiếp theo để trở về dưỡng thương.

Cô quay đầu lại nói: “Cháu biết rồi chú Giang.”

Lục Du tới canteen trung tâm dùng bữa, trong sáu năm qua có rất nhiều thứ đã thay đổi, ví dụ như Chu Triết đánh người có quyền thế nào đó nên bị cấp trên đưa đến canteen làm quản lý đại sảnh. Ban đầu anh ta rất hậm hực, nhưng tiếc rằng thời gian như một con dao mài đá, chỉ cần vài tháng ngắn ngủi là có mài sạch hết tinh thần và bốc đồng của anh ta.

Bây giờ anh ta vậy mà có phúc, có vợ con, mỗi ngày đều an nhàn ngồi trong canteen xem tivi. Nhìn thấy Lục Du đi qua, anh ta gõ cửa sổ: "Du Du lần sau đặt cái chậu vào chỗ còn thiếu nha.”

Lục Du gật đầu, lấy trong túi ra một con búp bê nhỏ: “Linh vật của Giải vô địch thế giới, cho bé Tinh."

Anh nhận lấy, cười hở một hàm răng vàng: "Tôi thay mặt bé Tinh cám ơn mẹ nuôi." Anh ta dừng lại một chút rồi hỏi: "Tôi nghe nói Hoắc Mạc trở về rồi?"

Cô ừ một tiếng cho có lệ.

“Tôi nghe bố tôi nói rằng Hoắc Mạc dường như bị buộc phải ký một hiệp ước với tên bá vương nào đó ở Nhật Bản.” Từ nhỏ đến lớn anh ta vẫn nhiều chuyện như vậy.

“Ba cậu biết nhiều chuyện thật đấy.”

"Vô nghĩa, ba tôi trực thuộc Cục thể thao nha.” Anh mím môi: “Chuyện này trong giới cờ vây đều biết, cậu không biết sao?”

“Chuyện gì?”

Chu Triết tiếc nuối hét lên: “Là chuyện Hoắc Mạc đổi quốc tịch.”

Không biết tại sao Lục Du lại cực kỳ không muốn biết quá khứ của Hoắc Mạc. Cô không nghe Chu Triết nhiều chuyện xong đã quẹt thẻ rồi bước ra khỏi canteen.

Bên ngoài, hoàng hôn ngày càng đậm, bóng đèn vàng ấm áp trong gió. Lục Du che kín áo khoác, đi về phía chiếc xe hơi màu đỏ đang đậu bên ngoài trung tâm.

Đột nhiên, cô nghe thấy có người gọi tên mình, giọng nói rất nhẹ nhàng, như gần như xa. Cô quay lại nhìn về phía sau, bên cạnh chiếc xe dưới ánh đèn, cô nhìn thấy một đốm lửa nhỏ.

Có người đang hút thuốc dưới ngọn đèn, đốm lửa nhỏ cháy vào mép ngón tay thon dài của anh. Một nửa cơ thể của người nọ bị bóng tối bao phủ, một nửa cơ thể lại được ánh sáng ấm áp bao quanh.

Thấy Lục Du đang nhìn chằm chằm về phía mình, người đàn ông ngắt tàn thuốc, khua tay để khói thuốc xung quanh bay bớt đi.

"Du Du." Anh giơ tay lên cao, tạo thành một vòng cung trong không khí.

Lục Du: “ Hoắc Mạc?”

"Tớ mới từ kỳ viện trở về nên muốn về chung với cậu.” Hai tay anh đút vào túi áo len, trên mặt tràn đầy ý cười.

Cũng giống như nhiều năm trước, bọn họ cùng nhau đi học.

"Kỳ viện cũng ở đây?"

“Bên cạnh trung tâm quyền anh.” Anh đáp.

"すごい (lợi hại)." Lục Du dùng giọng đặc Kansai nói một câu tiếng Nhật.

Nụ cười trên mặt Hoắc Mạc ngày càng đậm.

"Cậu lạnh không?” Thấy mũi Hoắc Mạc đỏ lên, Lục Du lấy ra một chai thủy tinh chứa đầy nước nóng, đặt ở bên mặt anh.

Anh nghiêng đầu dựa vào chai nước, sóng mắt lưu động, nói nhỏ ở bên tai Lục Du:

"Lạnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play