Dịch: Bơ Mặn.

Chương 11: Cậu bị đại gia để ý rồi.

Đại học Yến, thư viện.

“Cẩu Đản, tôi thấy tôi không trụ được nữa rồi.”

Tên đầy đủ của lão Triệu là Triệu Anh Hoa, hiện tại cậu ta đang nằm ườn trên bàn với khuôn mặt đờ đẫn.

Trên bàn toàn là sách, cả một đống lớn, đều được dùng để viết luận văn, cậu ta cảm thấy như cơ thể mình đã bị đào rỗng vậy.

“Cút, đừng gọi tôi là Cẩu Đản.” Trạng thái tinh thần của Mạc Vũ Thu cũng không phải rất tốt.

“Ok Cẩu Đản.”

Ngón tay Bạch Thăng Thủy xoay bút, nhưng dù làm thế nào cũng thể xoay được đến vòng thứ hai, “Nếu có Phóng nhi ở đây thì tốt rồi, tôi cũng không cần làm đến nỗi trọc đầu, không biết lúc nào cậu ta mới quay lại.”

Cùng là nghiên cứu sinh, lúc bọn họ đang lăn lộn đến mức rụng tóc vì bài luận văn thì học thần đã phi thăng (*) từ lâu.


Triệu Anh Hoa bỗng nhìn về phía sau Mạc Vũ Thu, “Cẩu Đản, sao bạn gái cậu đến đây thế?”

Mạc Vũ Thu quay đầu, trùng hợp nhìn thấy bạn gái mình đi tới.

Vừa định đứng dậy thì bạn gái đã vọt tới, nắm cổ áo cậu ta.

“Lão Mạc, vì sao anh không cho em biếttttttttttttt!”

“Tiểu Ngải, em bình tĩnh một chút, ở đây là thư viện, có chuyện gì chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Trong khoảng thời gian nghỉ hè, người ở thư viện cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có không ít người ở lại trường viết luận văn như chó giống bọn họ.

Đúng lúc đến giờ ăn trưa, đoàn người liền quyết định thu dọn đồ đạc rời khỏi thư viện.

“Em không bình tĩnh được đấy chứ, anh có còn coi em là bạn gái của anh không? Vì sao anh không nói chuyện nam thần tham gia chương trình giải trí cho em biết sớm?” Phương Ngải vô cùng hối hận, cô đã để lỡ mất rất nhiều cảnh quay của nam thần.


Mạc Vũ Thu: “Hả? Sao anh lại không hiểu em đang nói gì vậy?”

Phương Ngải mở diễn đàn trường ra cho bọn họ xem.

Mười lăm phút sau.

Tại hiện trường có thêm ba khuôn mặt đờ đẫn.

Lúc này Phương Ngải mới biết bọn họ không hay tin gì cả.

“Uổng công các anh là anh em của nam thần, ngay cả chuyện anh ấy tham gia chương trình giải trí cũng không biết.”

“Đệch mợ, Phóng nhi thật quá vô tình, có chuyện tốt thế này mà không nói cho tôi biết, Tần Khả Khả là nữ thần của tôi đấy!”

Triệu Anh Hoa lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Giang Phóng.

Đương nhiên là không gọi được.

Phương Ngải: “Đừng gọi, bây giờ anh ấy còn đang quay chương trình, anh không gọi được đâu.”

Bạch Thăng Thủy cảm thấy rất khó tin, “Tại sao Phóng nhi lại chạy đi tham gia show giải trí vậy chứ? Cậu ta từ bỏ dự án sao?”


Mạc Vũ Thu: “Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.”

Phương Ngải ngắt lời bọn họ: “Vấn đề bây giờ không phải là chuyện này có được hay không? Các anh nhìn hot search đi, cư dân mạng đều nói Giang Phóng và Giang Tề không phải là anh em ruột, việc này là thật hay giả thế?”

Mạc Vũ Thu: “Cậu ấy thật sự có một người em trai.”

Lúc trước Giang Phóng đã từng nói, anh có một đứa em trai, nhưng bọn họ cũng không biết người đó có phải tên Giang Tề hay không.

Tất nhiên, bọn họ sẽ không hoài nghi chuyện này.

Chỉ là cảm thấy khá bất ngờ, tuy bình thường bọn họ luôn trêu chọc Giang Phóng rằng nếu anh làm đại minh tinh thì nhất định sẽ siêu nổi tiếng, nhưng đó cũng chỉ là trêu đùa mà thôi.

Bây giờ anh thật sự xuất hiện trên TV khiến bọn họ cảm thấy vô cùng ảo ma.

*

Ekip chương trình cũng để ý tới chuyện hot search, mới đầu bọn họ còn không quan tâm lắm.
Khách mời lên hot search, cho dù là hot search tiêu cực hay hot search tích cực, chỉ cần không liên quan đến những nội dung độc hại như clip ‘sếch’ và cờ bạc thì đều có thể làm tăng hiệu quả cho chương trình.

Nhưng nhân viên công tác nhanh chóng phát hiện có cư dân mạng bình luận sẽ tẩy chay 《 Cuộc sống ngôi sao 》, bọn họ cho rằng chương trình có hiềm nghi tuyên truyền sai sự thật, chất vấn ekip việc minh tinh mời thân nhân tham gia chương trình cũng chỉ là một mánh khóe quảng cáo mà thôi.

Nhân viên công tác lập tức báo việc này cho nhà sản xuất, nhà sản xuất xem xong lại gọi điện thoại bàn bạc với tổng đạo diễn.

“Hiện tại Giang Phóng đang rất hot, nhiệt độ của cậu ta đã vượt qua Thư Bác Duệ và Giang Tề rồi, nếu như cậu ta không phải anh ruột Giang Tề thì có thể gây ảnh hưởng xấu đến chương trình hay không.”

Nhà sản xuất có hơi lo lắng, ông không muốn từ bỏ Giang Phóng, nếu chương trình không có cậu ta thì không chỉ bị giảm hiệu quả mà còn sẽ có rất nhiều fan nhan sắc ngừng theo dõi chương trình.

“Ông thật sự cảm thấy bọn họ không giống anh em à? Tuy đi ngàn dặm mới tìm được một người có diện mạo xuất sắc giống như Giang Phóng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, gương mặt của cậu ấy và Giang Tề giống nhau đến mấy phần, nói đến Giang Tề, sự nghiệp của cậu ta đang trên đà phát triển, người đại diện La Vĩ Kỳ kia sẽ không thể phạm một lỗi sai như thế này được, tôi thấy ông nghĩ nhiều rồi.”

Tổng đạo diễn vốn không nghi ngờ chút nào, thậm chí còn cảm thấy người nghĩ như vậy chắn chắc có vấn đề về não.

Nhà sản xuất vỗ đầu mình một cái, “Đúng là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Tổng đạo diễn nói với vẻ rất bình tĩnh: “Chuyện này cũng dễ giải quyết, đêm nay liền kết thúc thời gian ghi hình tập một, sáng mai tôi sẽ sắp xếp cho mỗi khách mời một buổi phỏng vấn nhỏ rồi bổ sung vào tập chính thức của tuần sau.”

Chương trình chọn cách vừa ghi hình vừa phát sóng, rất táo bạo, cũng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Bởi vì phải chạy đua với thời gian nên khối lượng công việc vô cùng lớn.

Để có thể phát sóng thuận lợi, nội dung ghi hình của mấy ngày trước cũng đang đẩy nhanh tiến độ.

“Tuyệt đấy, nếu cư dân mạng muốn biết sự thật thì nhất định sẽ xem tập chiếu chính thức.” Trong đầu nhà sản xuất hiện tại toàn là rating và rating.

Sự hỗn loạn chướng khí trong phòng trực tiếp tạm thời không ảnh hưởng đến việc ghi hình của chương trình.

Đối với tiệc nướng, Giang Phóng chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, các khách mời ăn không hết thì tổ đạo diễn liền xung phong nhận công việc giải quyết nốt số còn lại.

Giang Phóng dặn bọn họ sau khi ăn xong phải cất bếp nướng cẩn thận, ngày mai anh sẽ đem trả lại cho dân làng.

Nông thôn về đêm không có những ánh đèn rực rỡ muôn màu như ở thành thị, mọi người đều quay về phòng từ sớm.

Mười một giờ rưỡi khuya, Giang Tề vì ăn thịt nướng quá nhiều nên khát nước, Giang Phóng liền xuống lầu nấu nước ấm cho cậu.

Ánh trăng xuyên qua cửa kính rọi vào phòng khách, có một bóng người ngồi yên ở đó, nếu là người bình thường thì chắc lúc này đã bị sợ chết khiếp rồi.

Giang Phóng bật đèn phòng khách lên, đến nhà bếp đun nước rồi mới đi tới: “Tại sao không bật đèn?”

Tần Khả Khả ngẩng đầu, “Sao cậu không giật mình chút nào thế?”

Giang Phóng: “Tôi nghe tiếng có người mở cửa ra ngoài.”

Sau đó không nghe được âm thanh mở cửa quay về phòng, không khó để đoán rằng người đó còn đang ở bên ngoài.

Tần Khả Khả bĩu môi, “Tôi không ngủ được nên ra đây hít thở không khí.”

Hiện tại không có phát sóng trực tiếp nên vẻ mặt của cô cũng buông lỏng hơn so với lúc quay rất nhiều.

“Ăn cái này đi, có tác dụng giúp tiêu hoá.”

Giang Phóng rửa sạch hai trái sơn tra (táo mèo) đưa tới trước mặt cô.

Trong lúc giúp đỡ một gia đình thì chủ nhà đã cố gắng dúi nó vào tay anh làm quà tặng.

Tần Khả Khả kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”

Dạ dày của cô không tốt, trong quá khứ từng bị tổn thương do giảm cân và ăn kiêng quá độ.

Cho nên lúc nãy khi dùng đồ nướng cô đã ăn khá nhiều rau xanh.
Giang Phóng: “Những người giảm cân đều thường bị đau dạ dày.”

Tần Khả Khả cầm sơn tra lên cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt, dường như dạ dày cũng đỡ hơn nhiều, “Cảm ơn nhé, cậu ưu tú như vậy chắc xung quanh có rất nhiều người thích cậu nhỉ.”

Giang Phóng: “Ừ.”

Tần Khả Khả không khỏi bật cười: “Có vốn liếng để tự tin là tốt, người như cậu nếu gia nhập giới giải trí thì những người khác còn có đường sống sao? Haizz, thật là hâm mộ, nếu tôi được như cậu thì cũng không cần phải lăn lộn cực khổ như thế này.”

Giang Phóng nhướng mày: “Chẳng phải tài nguyên này rất tốt à?”

Tần Khả Khả tự giễu: “Tốt thì tốt thật, nhưng lăn lộn trong giới giải trí không hề đơn giản như vậy, có nhiều thứ, nếu muốn có được nó thì phải trả giá đắt.”

Giang Phóng: “Không có con đường nào là dễ dàng cả, chỉ khác nhau là có một số người trở nên tham vọng hơn.”

Tần Khả Khả sững sờ.

Trong nhà bếp truyền đến âm thanh ấm nước đã sôi.

Giang Phóng đổ đầy nước vào bình giữ nhiệt rồi chuẩn bị lên lầu.

“Tại sao cậu lại muốn gia nhập giới giải trí?”

m thanh của Tần Khả Khả vọng đến từ sau lưng.

Giang Phóng nghiêng đầu: “Tôi nói thế lúc nào.”

Tần Khả Khả mỉm cười, đúng là chưa từng nói, nhưng nếu không muốn tiến vào giới giải trí thì cũng sẽ không lựa chọn tham gia chương trình này.

Vì đã ghi hình xong tập một nên tiếp đó không còn livestream nữa.

Chương trình vô cùng chu đáo mà sắp xếp thời gian phỏng vấn vào mười giờ sáng hôm sau, để khách mời có thời gian ngủ đầy đủ hơn.

Ngoại trừ Giang Phóng vẫn dậy lúc năm giờ hơn để chạy bộ, những người khác đều dậy trễ hơn thường ngày, mãi đến chín giờ sáng mới lần lượt nối tiếp nhau rời giường.

Nhân viên công tác của tổ đạo diễn đều rất khâm phục Giang Phóng, người thanh niên này thật sự sống rất kỷ luật mà không phải giả vờ, trước máy quay anh như thế nào thì sau máy quay vẫn y hệt vậy.

Tổng đạo diễn liền quyết định bảo nhân viên công tác phỏng vấn anh trước, những người khác thì chờ sau khi họ thức dậy rồi sắp xếp sau.

“Cậu Giang cứ yên tâm, chỉ là bổ sung một số tình tiết trong chương trình mà thôi, còn có mấy câu hỏi nhỏ, nếu cậu có thể trả lời thì cứ trả lời.” Thái độ của nhân viên công tác rất tốt, không vì anh là tài tử mà lạnh nhạt thờ ơ.

“Vậy thì bắt đầu đi.”

Nhân viên công tác bị cướp lời thoại thì sửng sốt vài giây.

Khi các khách mời khác xuống lầu thì Giang Phóng đã phỏng vấn xong.

Ngoại trừ Giang Phóng, mọi người đều có kinh nghiệm nhất định đối với những cuộc phỏng vấn như thế này.

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, ekip chương trình trả lại điện thoại cho mọi người.

Mọi người khởi động máy, đủ loại âm thanh ‘ting ting tang tang’ của thông báo vang lên không ngừng.

Điện thoại kêu lâu nhất chính là của Giang Phóng.

Trông anh giống như rất có kinh nghiệm, không thèm xem điện thoại chút nào.

“Chúng ta kết bạn đi, sẵn tiện tạo một nhóm nhỏ, lần sau nếu có hoạt động tập thể gì thì cũng có thể thông báo trực tiếp trong nhóm luôn.” Tần Khả Khả bỗng nhiên đề nghị.

Giang Phóng kinh ngạc nói: “Chẳng phải ekip chương trình sẽ tịch thu điện thoại à?”

“Sau này thì không chắc.”

Giang Phóng nghe vậy cũng không vướng mắc với chuyện này nữa, mở mã QR ra cho bọn họ quét, anh quá lười để quét người khác.

Giang Tề cũng lấy điện thoại ra quét mã của anh.

Thư Bác Duệ đột nhiên hỏi: “Giang Tề, tại sao cậu cũng quét mã QR của anh mình thế?”

Ngoại trừ các khách mời, những nhân viên công tác đã biết chuyện hot search trên Weibo vô cùng bất ngờ.

Đúng thế, nếu Giang Phóng là anh ruột của Giang Tề thì tại sao cậu lại phải quét mã QR của anh trai mình?

Sắc mặt của tổng đạo diễn hơi thay đổi một chút.

Không thể nào.

Mình không thể lật xe được!

Giang Tề không hiểu lắm: “Vì sao tôi không thể quét, lúc trước ở nhà tôi quên kết bạn với anh hai.”

Thư Bác Duệ nói đùa: “Hai người không phải là anh em ruột sao? Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện hai anh em không thèm kết bạn với nhau nên có chút tò mò.”

Giang Tề: “Vậy thì lòng hiếu kỳ của anh cũng nặng quá đấy, lúc nhỏ vì một vài nguyên nhân nên anh hai không sống cùng tôi và ba mẹ, đã rất nhiều năm rồi tôi và anh ấy không gặp nhau.”

Thư Bác Duệ không ngờ còn có lý do này, “Nhiều năm không gặp thì chẳng phải càng nên kết bạn sao?”

Lúc này Giang Tề mới phát hiện không đúng, cậu nhìn gã với vẻ lạnh nhạt, nói: “Có lẽ anh đã nghe qua một cụm từ.”

Thư Bác Duệ: “Cụm từ gì?”

Giang Tề: “Tuổi! Nổi! Loạn!”

Thư Bác Duệ: “...”

Vài ánh mắt rơi vào trên người Giang Phóng.

“Khi tôi quay về nhà, nó tưởng tôi là fan hâm mộ theo dõi đến tận cửa, còn muốn đuổi tôi đi, nếu không thì nó sẽ báo cảnh sát.” Giang Phóng thản nhiên nói.

Vương Hạc trêu đùa: “Nếu tôi có một fan hâm mộ đẹp trai như vậy thì tôi sẽ mời cậu ấy vào nhà ngay.”

Chu Đồng Lâm: “Bà xã, vậy anh thì sao?”

Vương Hạc: “Tránh sang một bên đi.”

Biểu cảm của Chu Đồng Lâm trông vô cùng bất đắc dĩ.

Tổ đạo diễn không ngờ rằng đáp án của hot search lại được bật mí theo cách này, thật sự là ‘vô tình trồng liễu liễu lại xanh’ mà.

Nhóm chat là do Tần Khả Khả thêm mọi người vào, không phải ai cũng nguyện ý kết bạn, Giang Tề và Thư Bác Duệ là đối thủ, tất nhiên không thể kết bạn với nhau được.

Điện thoại Giang Tề đột nhiên đổ chuông giống như chạy giặc, nhìn thấy là người đại diện ‘anh Kỳ’ gọi tới nên cậu liền đi ra ngoài, ngay khi vừa bắt máy, âm thanh đầy phấn khích của La Vĩ Kỳ truyền tới.

“Tiểu Tề, cậu bị đại gia để ý rồi!”



(*) Phi thăng [飞升]: Xuất hiện trong những truyện thể loại tu tiên, chỉ việc tu luyện thành công tới một ngưỡng nào đó sẽ đắc đạo thành tiên, bay lên trời để đến tiên cảnh trong truyền thuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play