Tiếng đàn càng lúc càng gần, cô dừng lại ở một căn phòng màu xanh da trời. Cô xác định chính căn phòng này phát ra tiếng đàn du dương đó. Đẩy cửa một cách nhẹ nhàng để người đó ko phát hiện. Cô đưa đôi mắt lướt quanh căn phòng và dừng lại ở người con trai đang lướt nhẹ từng ngón tay trên chiếc đàn piano…

Tiếng đàn ấy…

Giai điệu ấy…

Là bài hát đó…

Người đàn lại là…

Người đang đàn là một chàng trai cực kỳ điển trai, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một nỗi buồn, làn da trắng như tuyết pha một chút hồng hồng - một làn da đẹp hơn cả con gái, tất cả dường như quá hoàn hảo, mọi thứ tuyệt vời ấy đều gói gọn trên khuôn mặt baby cực đáng yêu ấy. Nhưng tiếc rằng người con trai ấy ko hề cười, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn và khuôn mặt lạnh tanh…

Tiamo TeQuiero

Mei yi tian dou yao ai shang ni

Sha la he And I Love You

Wo mei tian dou yao ai shang ni…

Tiếng hát trầm ấm được vang lên, tiếng hát hoà quyện vào tiếng đàn ấy dường như là sự kết hợp hoàn hảo, đến nỗi ko ai ko say đắm trước tiếng hát đó…

Tiếng đàn vừa dứt cũng là lúc chàng trai ấy mở to mắt kinh ngạc:

_Sao cậu lại đến đây!

Xebe dán chặt mắt vào chàng trai đó:

_Tại vì cậu đàn hay quá!

Chàng trai đó thoáng mỉm cười:

_Cậu cũng đã từng nói thế với tớ đấy! Cậu nhớ ko?

Xebe nhìn chàng trai ấy khẽ nhíu mày như đang cố tìm kiếm một ký ức quan trọng:

_Tớ…ko thể…nhớ…xin lỗi cậu…Aaron…

Aaron cảm thấy khoé mi mình cay cay, ngước mặt lên trần nhà để ngăn nước mắt ko trào ra:

_Thật sự…tình cảm của mình chỉ chấm dứt tại đây sao???

Nhìn thấy Aaron như thế Xebe chợt cảm thấy lòng mình đau như cắt, cô thật sự ko thể chịu đựng thêm nữa, chân cô cố bước nhanh còn miệng thì ấp a ấp úng:

_Tớ xin lỗi…tớ về đây…

Aaron nắm chặt khuỷu tay của Xebe giật ngược lại, anh ôm cô vào lòng:

_Đừng đi…em ở lại với anh một chút cũng ko được sao??

Nước mắt…

Rơi xuống…

Rất nhiều…

Thấm qua mái tóc phảng phất mùi hương quen thuộc…

Len qua khuôn mặt đáng yêu của cô ấy…

Aaron thật sự ko cầm cự được nước mắt nữa, anh khóc, khóc thật nhiều, giữ chặt Xebe trong vòng tay, tim anh ko hề có cảm giác hạnh phúc mà chỉ là đau khổ, là giằng xé, là trói buộc khi Xebe chẳng nhớ gì về anh, chẳng còn yêu anh…

Nước mắt…

Là nước mắt của anh ấy…

Một vài giọt khẽ thấm qua kẽ miệng…

Đắng và mặn…

Xebe vẫn để yên, cô ko hề đẩy Aaron ra, phải nói là cô ko hề có ý định đó. Ở trong vòng tay của Aaron cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, nhưng liệu có ấm áp khi nước mắt của Aaron có vị đắng…

“_Anh yêu em!

_Em cũng thế!

.....................

_Papa! Đừng mà!

_Thần Joe! Con xin ngài!

_Con và Aaron thật sự yêu nhau!

_Đừng chia cách tụi con mà!

_Luật của Thánh Nữ là ko thể yêu! Tách hai người đó ra!”

Từng mảnh, từng mảnh ký ức lại tiếp tục hiện lên. Xebe nở một nụ cười hạnh phúc và ôm chặt Aaron hơn…

Aaron siết chặt Xebe trong vòng tay, anh biết rằng mình có giữ như thế mãi thì Xebe vẫn thuộc về Jiro - bạn thân của anh, anh ko còn cơ hội được yêu Xebe nữa. Aaron cảm thấy như hàng ngàn mũi tên xuyên thẳng vào tim mình, anh buông Xebe ra:

_Tớ xin lỗi!...

Xebe vẫn giữ nụ cười trên môi, mắt thì ko rời Aaron:

_Xin lỗi chuyện gì?

Aaron quay mặt ra cửa sổ, hai tay đút vào túi quần:

_Tớ ko nên làm thế! Sẽ có lỗi với Jiro!

Xebe chạy đến trước mặt Aaron mỉm cười:

_Nhưng nếu em nói anh ko có lỗi thì sao! Á Luân ngốc!

Aaron mở to mắt kinh ngạc:

_Cậu mới gọi tớ là gì?

Xebe nhéo nhẹ má của Aaron:

_Gọi là Á Luân đó ngốc! Em nhớ ra hết rồi…

Aaron mừng đến hét ko lên tiếng, anh chỉ kịp ôm chặt Xebe vào lòng và siết nhẹ bàn tay của cô, bao nhiêu nhớ nhung như vỡ oà…

Nước mắt…

Vẫn rơi…

Rất nhiều…

Nhưng…

Nó ko đắng và mặn…

Mà…

Nó ngọt…

Đó chính là nước mắt dành cho sự hạnh phúc…

Hạnh phúc của một cặp tình nhân tìm lại được nhau…

_Em muốn nghe anh đàn!

_Anh cũng muốn nghe em hát!

_Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này nhé anh!

_Um…sẽ mãi hạnh phúc…

End chap 26

Aaron và Xebe đã có thể quay lại!

Thế còn JiHe????

Chap sau sẽ rõ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play