Chiếc BMW màu đen dừng trước cổng một căn biệt thự rộng lớn, chính xác đó là biệt thự của Trần gia. Ngay khi chiếc xe dừng lại, lập tức cánh cổng tự động mở rộng ra nhường đường cho chiếc xe sang trọng ấy tiến vào.
Khả Ái quay sang lấy tay chọt chọt vào má Uyển Nhi, làm cho cô nhăn mày khó chịu, Khả Ái nhận thấy được sắc mặt Uyển Nhi dần chuyển sang tức giận liền hôn chụt vào má Uyển Nhi, cô cất giọng ôn nhu:
-Đến nơi rồi. Em định ngồi trên xe như vậy hay sao ?
Uyển Nhi vẫn còn chưa hết bất ngờ vì nụ hôn lúc nãy, cô vừa tức chuyện ở quán ăn giờ lại thêm chuyện cô bị ai kia hôn mà chưa có sự cho phép của cô nữa, cô vừa thẹn vừa giận:
-Sao lại đưa tôi về Trần gia ? Cô thắc mắc hỏi
-Trước sau gì "căn nhà nhỏ" này cũng là nơi em ở với tôi cả đời mà, thắc mắc gì chứ, chúng ta có hôn ước đó, em quên rồi à. Khả Ái đáp lại với vẻ mặt vô cùng tự nhiên. Không đợi cô trả lời, Khả Ái mở cửa xe bước ra ngoài rồi tự mình vòng qua mở cửa cho Uyển Nhi, tiếp tục nắm tay cô ấy bước vào nhà. Sở dĩ cô muốn nắm tay Uyển Nhi là vì cô không muốn bất kì ai có thể xen vào giữa hai người, cô bây giờ đang rất sợ mất cô ấy a.
Những lúc cô cùng Uyển Nhi đi vào những nơi công cộng như là nhà hàng, siêu thị,...đều có những cặp mắt khao khát, thèm thuồng của những người con trai có mặt tại đó. Những lúc như vậy cô thật là muốn xông đến đánh cho bọn họ một trận vì dám nhìn Uyển Nhi với cặp mắt không mấy tốt lành đó.
Uyển Nhi im lặng nối gót theo bước chân của Khả Ái mà bước vào nhà. Vừa bước vào đến phòng khách cô chợt thấy hình ảnh một người đàn ông cao to, đã có tuổi, đang ngồi nhâm nhi tách cafe và tay cầm tờ báo, đọc rất chăm chú, đến nỗi ông không biết sự hiện diện của hai người. Mãi đến khi ông nghe được tiếng của một số người giúp việc trong nhà đang cúi đầu kính cẩn chào Khả Ái ông mới nhìn lên.
-Đại tiểu thư đã về ạ. Mời tiểu thư vào nhà.
Khả Ái gật đầu tỏ vẻ đồng ý và vẫy tay ra hiệu cho họ lui xuống, cô đưa mắt sang người đàn ông trung niên đang ngồi vắt chân trên sofa nhìn cô và Uyển Nhi, ông mỉm cười vui vẻ:
-Haha, con gái của ta đúng là tài thật nha. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã chiếm được trái tim của con dâu rồi. Lợi hại lợi hại.
Chỉ vì câu nói đùa bâng quơ của ông thôi mà Uyển Nhi đã đỏ mặt rồi a. Khả Ái cũng ngại không kém gì cô, nhưng vì có Uyển Nhi ở đây nên cô phải kìm nén nỗi thẹn thùng của mình lại, cô cất giọng:
-Thế nhưng người ta không chịu dọn về đây ở với con kia kìa. Ba tính sao đây !!!
-Ồ, ra là con dâu của ta không chịu về đây ở đó à. Mà cũng đúng thôi, con dâu của ta không thể chịu nỗi khi phải ở chung với một đứa con gái đã 22t đầu rồi mà còn ngang bướng như con. Haha
Khả Ái đen mặt, Uyển Nhi lấy tay che miệng cười khúc khích. Khả Ái tức giận không thèm trả lời Trần tổng một mạch kéo tay Uyển Nhi lôi lên phòng của cô. Đóng cửa cái rầm, cô lập tức ấn Uyển Nhi vào cánh cửa, cảm giác lành lạnh khiến cho Uyển Nhi cao mày khó chịu.
Rất nhanh Khả Ái áp môi mình vào môi Uyển Nhi, ra sức càn quét bên trong khoang miệng của cô. Uyển Nhi chưa chuẩn bị liền bị cưỡng hôn nên ra sức chống trả. Cô hô hấp không thông, bên trong lại bị lưỡi Khả Ái càn phá nên chỉ bật ra được vài tiếng ưm ưm trong cổ họng.
Cảm thấy đã đủ, Khả Ái nâng cằm Uyển Nhi lên buộc cô ấy phải nhìn vào mắt mình. Cô cất giọng:
-Lần này tôi phạt em nhẹ, nếu có lần sau tôi nhất định không buông tha cho em dễ dàng như vậy. Nói rồi cô ôm lấy thân hình nhở bé của Uyển Nhi vào lòng, nhẹ nhàng, nâng niu như đang ôm bảo bối. Mà đúng rồi, Uyển Nhi cô chính là bảo bối duy nhất trong lòng cô kia mà.
Uyển Nhi chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô tách ra khỏi cái ôm của Khả Ái, giọng nghiêm chỉnh:
-Chị, chị có phải quen biết với người tên Thiên Ân đúng chứ ?
Khả Ái sau khi nghe đến cái tên Thiên Ân, đột nhiên mặt cô lạnh hẳn đi, giọng nói cũng lạc đi vài phần. Cô quay lưng đi về phía ban công, mắt vô hồn nhìn một thứ gì đó ở phía xa xa. Uyển Nhi càng ngày càng cảm thấy có gì đó không ổn giữa Khả Ái với chị họ hàng xa của mình.
Uyển Nhi đi lại gần Khả Ái đứng bên cạnh Khả Ái, đứng đó một lúc Khả Ái lên tiếng trả lời câu hỏi khi nãy của Uyển Nhi:
-Chẳng giấu gì em...Lúc trước tôi và Thiên Ân quen nhau được hơn 2 năm, tình cảm của tôi dành cho em ấy rất nhiều và em ấy cũng vậy. Nhưng sau đó em ấy bỏ đi nước ngoài mà không nói với tôi một tiếng nào cả. Tôi vẫn ngu ngốc chờ đợi cô ấy nhưng sau đó thì sao, ngay khi cô ấy về nước cô ấy đã có một người khác tất nhiên người đó không phải tôi.
Khả Ái dừng một chút rồi nói tiếp:
-Kể từ ngày hôm đó, tôi không còn yêu ai nữa, không còn tình cảm với một ai hết vì trái tim tôi nó đã chết, tôi lạnh lùng vô cảm với tất cả mọi người. Cho đến khi tôi gặp được em, tôi mới tìm lại được tình yêu, ở cạnh em tôi mới biết yêu thương thêm một lần nữa.
Uyển Nhi ôm Khả Ái vào lòng, siết chặt vòng tay mình, đôi môi cô mấp máy:
-Có lẽ chị không biết nhưng Thiên Ân là chị họ hàng xa của em. Tình cảm giữa gia đình em và gia đình chị ấy không hoà thuận. Chị đừng buồn vì những chuyện đã qua, đã có em bên cạnh chị, cùng chị bước qua những con đường đầy khó khăn trở ngại. Em yêu chị.
Khả Ái ôm chặt lấy Uyển Nhi, nước mắt cô đã rơi, cô cảm động vì tất cả những gì Uyển Nhi dành tặng cho cô.
-Nếu có từ ngữ nào hơn từ yêu và từ thương thì tôi nhất định sẽ dùng từ đó để nói cho em nghe mỗi ngày. Cảm ơn em vì đã bên cạnh tôi.
Họ đang đắm chìm vào thế giới riêng của họ, nhưng Uyển Nhi không biết sau này cô sẽ ghánh chịu những khó khăn gì.