Lâm Nham đăng weibo, tấm hình chỉ có một đôi bàn tay đan nhau, từ các đốt ngón tay có thể thấy rõ ràng là tay của hai người đàn ông, chỉ là trên ngón áp út hai đôi bàn tay đều đeo một cặp nhẫn bạch kim khảm kim cương giống nhau, caption chỉ có mấy chỉ: Tôi kết hôn rồi.
Sau khi cậu cùng với Hoắc Cảnh Lân lãnh giấy hôn thú tuy nói là muốn đi hưởng tuần trăng mật, nhưng hai người ở trong khách sạn tại C thị vành tai chạm tóc mai đã ba ngày rồi, ba ngày nay trải qua tương đối mặt đỏ tim đập.
"Bay lúc 7h38 tối, dậy ăn cơm xong chúng ta đến sân bay?" Hoắc Cảnh Lân mặc áo sơ minh tay lửng màu trắng đi tới bên giường nhìn về phía thanh niên vẫn còn lười đang lui trong ổ chăn, "Eo còn mỏi sao?"
"Ừ, mông đau." Lâm Nham cảm thấy hai người chuyện không nên làm đều làm rồi, cũng không có cái gì có thể xấu hổ, cho nên đặc biệt thành thật giật giật chăn, nhấc chân gác trên đùi Hoắc Cảnh Lân, từ sau ngày đó lĩnh chứng xong đến bây giờ cậu cũng chưa từng mặc qua quần áo! Đây là có bao nhiêu suy đồi bao nhiêu dâm mỹ a, cơm đều là ăn ở trên giường.
"Được rồi anh xin lỗi, thật sự là ăn xong một lần liền không ngừng miệng được a." Khóe miệng Hoắc Cảnh Lân câu lên nụ cười hư hỏng khom lưng hôn lên trán cậu một cái, "Nếu như không thoải mái mà nói liền dời lại, chờ em khỏe chúng ta lại đi."
"Không cần, ở trên máy bay nghỉ ngơi cũng giống nhau." Lâm Nham vén chăn lên đấm đấm cái eo bủn rủn một chút, "Em đăng weibo thế này hẳn không tốt lắm đi?"
Weibo vừa rồi là Hoắc Cảnh Lân yêu cầu, người đàn ông này dục chiếm hữu thật mạnh mẽ, sau khi biết Lâm Nham từng có một người bạn trai cũ lập tức biểu thị cậu cần phải đem địa vị ông chồng của hắn đề cao.
Lâm Nham có ý nghĩ của chính mình liền không có đăng ảnh chụp chung của hai người mà chỉ là chụp hai đôi tay đan nhau của hai người, nói trắng ra là cậu không muốn bởi vì quan hệ của mình mang đến phiền phức không cần thiết cho Hoắc Cảnh Lân.
Lúc mặc xong quần áo chuyển đến phòng vệ sinh rửa mặt di động đặt trên giường liền ông ông vang lên.
"Ô ô, nghe điện thoại." Đang chà răng miệng dính đầy bọt kem đánh răng, Lâm Nham thò đầu ra ý bảo Hoắc Cảnh Lân nghe điện thoại.
Hoắc Cảnh Lân cũng không khách khí với cậu, trực tiếp cầm di động lên bắt máy, không đợi hắn nói chuyện, đối phương liền hô lên.
"Cậu như nào nói kết hôn liền kết hôn rồi! Bây giờ cậu ở chỗ nào!" Thanh âm hô lên của Đàm Lực Cần đều lọt ra ngoài loa.
"Ngại quá, Lâm Nham đang rửa mặt có chuyện gì cậu có thể nói với tôi." Thanh âm Hoắc Cảnh Lân nhàn nhạt không có phập phồng gì, trong lòng lại đang suy nghĩ hẳn là nên đổi một công ty khác cho Lâm Nham.
Đàm Lực Cần rõ ràng sửng sốt một chút, bởi vì thanh âm này đối với hắn ta mà nói rất xa lạ, chưng từng nghe qua. Hắn ta không khỏi suy nghĩ nhiều thêm chút, hỏi, "Anh là vị nào?"
"Chồng em ấy." Hoắc Cảnh Lân lẽ thẳng khí hùng biểu đạt thân phận của mình, hắn chính là chồng của Lâm Nham.
" ...." Đàm Lực Cần há hốc miệng, cư nhiên không biết phải nói tiếp như thế nào.
Ai tới nói cho hắn ta biết chẳng qua chỉ là mấy ngày mà thôi vì sao Lâm Nham lại cùng với một người đàn ông xa lạ kết hôn rồi? Tề Huy đâu? Lẽ nào chuyện của Tề Huy bị phát hiện rồi?
Đàm Lực Cần không chỉ một lần bắt gặp ảnh chụp Tề Huy cùng đủ loại nam nữ thân mật ra vào khách sạn, hắn ta chưa từng cùng Lâm Nham nhắc nhở kỳ thực cũng là cất chứa tư tâm.
Cho tới nay Lâm Nham đối với phát triển trong giới giải trí này cũng chỉ là cho rằng một công việc có cũng được không có cũng được, nói trắng ra là nếu không có dính dáng đến hợp đồng chỉ sợ Lâm Nham đã không ở trong giới này lăn lộn. Hắn ta rõ ràng Lâm Nham không thích thị thị phi phi trong giới, hắn ta cũng rất rõ ràng Lâm Nham là khối ngọc thô chưa được mài dũa, cẩn thận tỉ mỉ tạo hình bồi dưỡng mấy năm nhất định sẽ hé lộ ánh sáng rực rỡ, cho nên hắn ta liền đối với một ít người một chút chuyện làm như không thấy.
Nếu như trước kia hắn ta nói chân tướng sự tình cho Lâm Nham nghe, cái người mà cậu thích kia là dạng người gì, hắn ta phỏng chừng Lâm Nham sẽ chịu không nổi đả kích trực tiếp rời khỏi giới giải trí cũng nói không chừng.
Nhưng hiện tại hắn ta đang thấy cái gì đây? Mấy phút trước đột nhiên nhận được điện thoại của lão tổng công ty bảo hắn ta xem tin tức weibo mới nhất của Lâm Nham, hắn ta đi xem, thật là bị dọa chết rồi.
Hắn ta cho rằng Lâm Nham cùng Tề Huy đi lĩnh chứng kết hôn rồi, hiện tại xem ra lại không phải như vậy.
Đàm Lực Cần gắt gao cau mày giọng nói nhưng thật ra lại thật khách khí, "Xin chào tiên sinh tôi là người đại diện của Lâm Nham, hai người là thực sự kết hôn rồi sao?"
Hoắc Cảnh Lân buông hạ mi nhìn về phía Lâm Nham đang từ phía phòng vệ sinh đi ra, "Cậu cảm thấy chuyện kết hôn còn có thể giả bộ sao?"
Lúc này Lâm Nham đi tới cầm điện thoại đặt ở bên tai, "Đàm ca, ba ngày trước em lĩnh chứng kết hôn rồi." Giọng nói kia muốn bao nhiêu bình tĩnh liền có bấy nhiêu bình tĩnh.
Đàm Lực Cần nóng nảy, "Lâm Nham cậu có phải điên rồi hay không! Cậu cùng Tề Huy là chuyện gì xảy ra tôi không hỏi nhiều, nhưng cậu cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm một người đàn ông kết hôn đi? Cậu có thể đừng ấu trĩ như vậy hay không?"
"Em không có ấu trĩ, em cảm thấy anh ấy tốt lắm." Lâm Nham liếc mắt nhìn người đàn ông đang khom lưng thu dọn hành lý, "Đàm ca chúng em dự định đi quần đảo Saipan hưởng tuần trăng mật, đại khái khoảng một tháng."
"Một tháng? Cậu có biết bộ phim huyền huyễn mà đạo diễn Tôn Khánh Tinh chuẩn bị quay bắt đầu casting thử vai công khai chọn diễn viên vào cuối tuần hay không, chẳng lẽ cậu muốn buông tha cơ hội này?"
"Phim lúc nào cũng đều có thể quay, tuần trăng mật chỉ có một lần." Hoắc Cảnh Lân cũng không phải cảm thấy có cái gì đáng tiếc, dù sao sau này vẫn có cơ hội.
"Em yêu." Hoắc Cảnh Lân sau khi thu dọn va ly hành lý của Lâm Nham xong kêu nhẹ một tiếng, giơ tay lên chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, "Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm."
"Đàm ca có chuyện gì chờ em trở lại rồi hãy nói, hiện tại chúng em phải đi ăn cơm, tạm biệt." Lâm Nham cũng không chờ Đàm Lực Cần nói cái gì nữa liền trực tiếp cúp máy.
Đàm Lực Cần nhìn điện thoại đã kết thúc cuộc gọi trong tay có chút phiền não cào cào tóc gọi điện thoại lại cho lão tổng công ty.
Nội dung điện thoại chỉ là đem tình huống của Lâm Nham nói rõ sau đó lão tổng liền nổi giận, trực tiếp nói cho Đàm Lực Cần, nghệ nhân không hiểu chuyện như vậy công ty bọn họ bồi dưỡng không được, thích kỳ với ai thì ký với người đó đi.
Lúc Lâm Nham nhận được wei xin của Đàm Lực Cần là đang ăn cơm, sau khi nghe xong tin nhắn âm thanh cậu không sao cả trả lời hai chữ: "Được."
"Làm sao vậy?" Đem miếng sườn chiên đã cắt thành miếng nhỏ trong đĩa đưa cho Lâm Nham, Hoắc Cảnh Lân kéo cái đĩa ở trước mặt cậu đặt trước mặt mình, "Cái người đại diện kia của em nói cái gì rồi?"
"Dạ, công ty không dự định ký hợp đồng tiếp với em." Nhún nhún vai dùng nĩa ăn cắm một khối thịt sườn đã cắt nhét vào trong miệng nhai nhai ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân hỏi, "Anh yêu anh hẳn là nói với em một chút về công việc của anh có phải không?" Từ quần áo của người đàn ông này mặc đến xem hẳn là một phú hào, nhưng phú hào cũng chia rất nhiều loại.
"Em từng nghe nói qua Kim Dật Quốc Tế chưa?" Hoắc Cảnh Lân đem bông cải xanh trong đĩa để qua một bên, hắn không thích thứ này.
"Đương nhiên nghe nói qua, Kim Dật Quốc Tế không chỉ đặt chân ở giải trí, bất động sản, y tế, hỗ trợ network sản xuất kiếm tiền, gần đây nghe tin tức nói ở N thị còn thành lập căn cứ nông nghiệp" ngẩng đầu, trong mắt Lâm Nham mang theo một tia nghi hoặc, "Anh hỏi cái này để làm gì? Đừng nói em, cho dù kéo lại một học sinh tiểu học sợ rằng đều biết Kim Dật Quốc Tế bao nhiêu trâu."
"Công ty truyền thông Thiên Dịch em biết không?" Hoắc Cảnh Lân lại nói ra một câu.
"... Anh không phải là muốn nói truyền thông Thiên Dịch nhưng thật ra là công ty dưới trướng Kim Dật Quốc Tế đi?" Lâm Nham từ từ há to miệng, "Hoắc Cảnh Lân anh sẽ không phải muốn nói anh là chủ tịch truyền thông Thiên Dịch đi?"
"Ừ, giải trí và bất động sản là anh đang làm, y tế và hỗ trợ network là anh của anh đang làm, nông nghiệp là ba anh đang làm." Hoắc Cảnh Lân gật đầu không nhìn ánh mắt đang trừng tròn vo của Lâm Nham, "Rất giật mình?"
"Rất khiếp sợ." Lâm Nham hít thật sâu tỉ mỉ quan sát Hoắc Cảnh Lân một hồi lâu sau mới nói, "Hiện tại có thể làm một phần văn kiện ra hay không?"
"Văn kiện gì?"
"Công chứng tài sản trước khi cưới đoán chừng là trễ rồi, thế nhưng em muốn ra một phần văn kiện, tất cả tài sản của anh cùng em không có bất cứ quan hệ gì, vô luận là trước khi cưới hay là sau khi cưới." Nếu như Hoắc Cảnh Lân chỉ là một phú hào bình thường cậu chắc chắn sẽ không làm loại chuyện già mồm cãi láo này, nhưng bây giờ không giống vậy, người trước mặt này quả thực có thể so với núi vàng di động, còn là núi vàng lớn, cậu cũng không muốn sau này có người nói ba nói bốn.
Hoắc Cảnh Lân vươn tay bóp khuôn mặt cậu cười nói, "Em lại muốn cùng anh phân rõ ràng như vậy? Hai ta đây chính là tân hôn a."
"Không có, đây là vấn đề nguyên tắc, em cảm thấy làm như vậy trong lòng mới không có áp lực." Lâm Nham lắc đầu rất nghiêm túc nghiêng đầu nhìn Hoắc Cảnh Lân, tuy rằng khuôn mặt bị nắm làm ra vẻ nghiêm túc có chút khôi hài, "Cảnh Lân em thừa nhận chuyện hai chúng ta kết hôn là xung động nhất thời, thế nhưng em nếu đã kết hôn với anh rồi sẽ đối với anh và người nhà của anh phụ trách, em không muốn làm ra bất luận cái gì khiến cho người nhà của anh hiểu lầm.
"Em yêu em quá nghiêm túc rồi, anh không thích." Hoắc Cảnh Lân khẽ cười buông tay ra vươn người tiến tới giữ gáy hôn khóe miệng của cậu, "Anh đáp ứng yêu cầu của em còn không được sao? Nhanh cười một chút cho anh xem."
Lâm Nham thở phào nhẹ nhõm, "Hiện tại lại bảo người của công ty các anh làm ra một phần văn kiện đưa qua đây ký tên đi."
"Được được được, em nói cái gì chính là cái đó." Hoắc Cảnh Lân buông tay ra khỏi khuôn mặt của cậu gọi điện thoại cho cố vấn pháp luật của công ty đem sự tình nói lại một lần sau đó nhìn về phía Lâm Nham, nhướng mi, "Như vậy đã hài lòng chưa?"
"Ừ." Lâm Nham cười híp mắt gật đầu, tiến tới hôn gò má hắn một cái, "Ông chủ lớn, anh có muốn ký hợp đồng với em hay không?"
"Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài?" Hoắc Cảnh Lân cắm miếng sườn nhét vào trong miệng cậu.
"Đương nhiên, em nhưng là một cổ tiềm lực nha." Lâm Nham nháy mắt mấy cái, "Em đây gọi là Mạo Toại tự đề cử chính mình."
"Đúng rồi." Hoắc Cảnh Lân vung tay lên đặc biệt có mô phạm.
Hai người cơm nước xong luật sư cũng mang theo văn kiện đến, Lâm Nham lật ra nhìn một chút sau đó cảm thấy không có vấn đề gì liền ký tên, tâm coi như là triệt để buông xuống.
"kỳ thực anh cảm thấy cũng không cần phải làm như thế." Hoắc Cảnh Lân đem văn kiện đưa cho luật sư vẫn còn chờ ở bên cạnh nhìn về phía Lâm Nham, càng bất đắc dĩ nói, "Luôn cảm thấy ủy khuất em."
"Tuyệt đối không có, như vậy em mới cảm giác là đúng đắn, đừng nghĩ loạn. Hơn nữa em cảm thấy anh có thể giúp em từ những phương diện khác, về phần cái khác nói thí dụ như tất cả tài sản của anh vân vân, thật tình tiêu phí không nổi." Lâm Nham khoát khoát tay, nhìn về phía luật sư vẫn luôn liếc trộm mình khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Luật sư đẩy đẩy mắt kính không gọng lên sóng mũi, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lúc nhận được điện thoại của Hoắc Cảnh Lân cậu ta tưởng đang nói đùa, không nghĩ tới là thật.
Cậu ta chưa từng gặp qua người nào giống Lâm Nham như thế, biết đối phương có sản nghiệp lớn như vậy mà không có lòng tham, quá ít.
"Nhị thiếu gia, nếu như không còn chuyện gì khác tôi liền đi về trước." Ở đây đã không có chuyện cậu ta cần làm, còn không bằng sớm chút rời khỏi, bóng đèn vân vân một chút đều không có ý nghĩa.
"Ừ."
"Cảnh Lân vì sao em chưa từng gặp anh trên tin tức vậy?" Ngồi trong khoang hạng nhất, Lâm Nham thắt dây an toàn xong nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên người mình, "Không đúng a, anh hẳn là rất nổi tiếng mới đúng."
"Không thích lên ti vi, quá đẹp trai sợ bị chụp."
Lâm Nham nghẹn lời, cậu cảm thấy ông chồng nhà mình hình như có chút quá không biết xấu hổ rồi!
Chú thích:
Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.