Điển lễ trao giải điện ảnh Bách Hoa lần thứ mười bảy được tổ chức vào ngày hai mươi bảy tháng tám ở S thị, Lâm Nham âm thầm may mắn cậu không cần bay tới bay lui.
Hai ngày này thân thể không khí lực, luôn muốn dựa vào hoặc là nằm.
Trần Thần khẩn trương hề hề mà nhìn cậu, chỉ sợ cậu sẽ lập tức bị bệnh. Lâm Nham ngược lại thật ra không chịu thua kém, sắc mặt không tệ sức ăn cũng rất tốt, mỗi ngày gặp ai mặt đều sẽ mang nụ cười khách khí.
Trần Thần đi theo Lâm Nham cũng đã một tháng, cậu ta phát hiện Lâm Nham mỗi ngày ngoại trừ mỗi ngày cùng ông chồng thần bí nhà mình giử tin nhắn gọi điện thoại ra căn bản không có hoạt động giải trí gì, cho dù các diễn viên khác trong tổ kịch đến mời cậu đi ra ngoài uống rượu cậu đều sẽ lấy các loại lý do không đắc tội người mà từ chối, sinh hoạt cá nhân nhàm chán lại đơn độc.
Cậu ta thật tâm cảm thấy được loại tính cách này của Lâm Nham không thích hợp hỗn trong giới giải trí, ngoài đối với quay diễn ra cái khác đều không để bụng.
Lại tỉ như các diễn viên nam khác trong tổ kịch 《 Siêu mẫu》 mà nói, Tề Huy là nam minh tinh tuyến một, đóng phim rất nhiều còn tiếp không ít thông cáo, tiết mục giải trí cũng thường xuyên có thể thấy thân ảnh của hắn ta, nhân khí càng ngày càng cao hơn.
Thành Kỳ tuy rằng là người mới nhưng người ta tốt xấu gì cũng là từ người mẫu đang hot chuyển hình, tự mang fan, hơn nữa bộ dạng suất khí tính cách kiêu ngạo, đi chỗ nào đều có một đám fan vây xem.
Lữ Triết so với hai người bọn họ nhân khí thiếu hơn chút, nhưng đại ngôn tiếp không ít, còn đều là sản phẩm đại chúng hóa khá lớn, tựa như cái gì quảng cáo nước tẩy trang chiết xuất đào dành cho nam, sửa rữa mặt linh tinh, coi như là ở trên TV lăn lộn quen mặt.
Nhưng còn Lâm Nham thì sao?
Vị này cư nhiên một cái quảng cáo cũng chưa từng quay qua, một năm gần đây không lên qua tiết mục giải trí gì, không tiếp nhận tiết mục live stream gì, ngay cả tin tức phát weibo đều là nội dung không mặn không nhạt.
Trần Thần thật vô lực, lúc trước cậu ta đưa ra ý kiến muốn giúp Lâm Nham quản lý weibo bị cự tuyệt, Lâm Nham cảm thấy được không tất yếu tạo đề tài cho chính mình, cuộc sống hiện tại của cậu trải qua rất tốt, có phim để chụp có tiền để kiếm, không cần đi đến chỗ nào đều bị vây xem, vui vẻ thanh nhàn.
Đây là ý tưởng mà người hỗn trong giới giải trí nền có sao!
Nếu là như vậy vì cái gì không tìm một phần công việc ổn định làm cái tộc làm công, ít nhất không cần xem sắc mặt người, lại càng không cần giống như làm thức ăn trên chợ bị các loại đạo diễn chọn đến chọn đi.
"Trần Thần anh đang nghĩ cái gì vậy! Lâm ca đều đi rồi!" Vương Dĩnh vỗ bả vai Trần Thần khó hiểu nhìn anh ta, "chạy nhanh đuổi kịp a."
Trần Thần lấy lại tinh thần bước nhanh vượt qua Lâm Nham, "Lâm ca chúng ta đặt phòng ở tầng năm."
Lâm Nham nhấn thang máy tiếp tục cầm di động gửi tin nhắn.
Hoắc Cảnh Lân đã sớm định ra tối hôm qua bay chuyến bay đến S thị, nhưng bởi vì liên quan đến thời tiết mà chuyến bay bị hủy bỏ, lúc này đang cùng Lâm Nham gửi tin nhắn oán giận.
Lâm Nham đeo tai nghe bluetooth, trực tiếp gọi điện thoại cho người đàn ông nhà mình.
"Nham Nham, em đến hiện trường rồi?" Hoắc Cảnh Lân rất nhanh nhận máy, trong giọng nói mang theo tức giận, "Ngô Định An cái ngu xuẩn kia lại còn nói ngày mưa đường trơn không cho anh lái xe đi!"
Lâm Nham thở dài, nhẹ giọng trấn an, "Ngô đặc trợ là vì nghĩ cho an toàn của anh, cái đường núi kia trời mưa đi thật nguy hiểm, chờ thêm hai ngày thời tiết tốt rồi anh lại đến, đừng giận nữa."
"Anh không giận." Hoắc Cảnh Lân cầm văn kiện trong tay tùy tiện ném tới trên mặt đất, đối quản lý bộ phận thiết kế chỉ chỉ, ánh mắt lạnh như băng, ngữ khí ôn nhu nhu, "Anh chỉ là muốn đi qua bồi bên cạnh em, hai chúng ta đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi."
Quản lý bộ phận thiết kế nơm nớp lo sợ nhặt văn kiện lên, không rõ ông chủ lại tái phát tà hỏa gì, phần văn kiện này chính là hoàn hoàn toàn toàn dựa theo yêu cầu của ông chủ mà làm a.
Hoắc Cảnh Lân nghiêm mặt xua tay, quản lý bộ phận thiết kế lập tức như được đại xá xoay người bỏ chạy, lần sau để cho phó quản lý đến tìm ông chủ ký tên, ông ta không bao giờ lại tranh danh ngạch xuất đầu trước mặt ông chủ nữa.
"Em ở tổ kịch 《 Siêu mẫu》 quay cũng sắp xong rồi, ngày đó đạo diễn cùng biên kịch thương lượng sửa lại một chút phân cảnh diễn, hẳn là lại có mấy cảnh diễn nữa là em có thể hơ khô thẻ tre rồi, đến lúc đó anh lại đến em cũng có thời gian cùng anh a. Em đi thay quần áo trước, chờ một lát gửi tin nhắn cho anh." Sau khi Lâm Nham nói xong chờ Hoắc Cảnh Lân cúp máy cậu mới cất di động, xoay người cầm quần áo mà Phạm Hồng Vân chuẩn bị cho cậu đi phòng thay đồ.
Đạo diễn Vương Linh cũng coi như là cho mặt mũi, dù sao lúc trước thời điểm công ty Thiên Dịch đầu tư cũng đã nói qua, bộ phim này chủ yếu phủng Thành Kỳ, hiện tại diễn kỹ của Thành Kỳ cũng khiến cô rất hài lòng, cho nên thích hợp sửa một chút các phân cảnh diễn ban đầu của nam diễn số 3 còn có phần diễn của mấy nam phụ khác, Lâm Nham có thể hiểu được, dù sao lại sửa như thế nào tiền đều giống nhau, chẳng sợ cậu chỉ có thể xuất hiện trên màn ảnh một giây đồng hồ đều không sao cả, chỉ cần đưa đủ tiền mọi chuyện đều có thể dễ thương lượng.
Bất quá Lâm Nham cảm thấy không sao cả, nhưng người khác cũng không nghĩ vậy, khi Lữ Triết biết chính mình phải hở khô thẻ tre trước nhất liền cùng đạo diễn Vương Linh nháo một trận, kết quả đương nhiên là Vương Linh toàn thắng, Lữ Triết xám xịt bị người đại diện của cậu ta mang đi.
Vương Dĩnh thấy Lâm Nham đi ra từ phòng thay đồ chạy nhanh thấu đến, vây quanh cậu đi dạo một vòng, "Lâm ca, thật soái!"
Nhân viên phục trang giúp Lâm Nham sửa lại cổ áo sơ mi một chút, hỏi: "Cậu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
"Tôi cảm thấy nóng." Lâm Nham thở dài, ba lớp áo, ba lớp áo nhìn rất quen mắt, nói là Phạm Hồng Vân chuẩn bị kỳ thật là chạy tới tủ quần áo nhà cậu trực tiếp xách tới đi! Bằng không sao lại vừa người như vậy?
"Một hồi vào hội trường sẽ không nóng, rất soái khí, ngồi xuống đi, tôi tạo cho cậu một kiểu tóc." Nhân viên trang điểm cầm keo xịt tóc trong tay cùng lược nhỏ chỉ chỉ ghế dựa cho Lâm Nham, "Hôm nay cậu có lên đài không?"
Lâm Nham lắc đầu, "Em chính là bồi ngồi."
'Nhân viên trang điểm nghe hiểu ý của cậu, hai ba cai liền định hình mái tóc ngắn mềm mại của cậu làm loạn dùng keo định hình.
"Quầng thâm mắt khá sâu, phải che một chút."
"Làm phiền rồi." Lâm Nham tùy ý nhân viên trang điểm gây sức ép trên mặt mình, dù sao có thể đi ra ngoài gặp người là được.
Điển lễ trao giải sáu giờ tối chính thức bắt đầu, Lâm Nham một người cô linh linh tiêu sái dạo bước thảm đỏ, sau khi ký tên xong cùng MC chào hỏi lại để cho truyền thông chụp hai tấm ảnh sau xoay người vào hội trường, cậu nhiều nhất chỉ có thể xem là cái tiểu già, lúc đi thảm đỏ vị trí sắp xếp dựa vào trước.
"Lâm Nham!" Phương Hàm liếc mắt một cái liền thấy Lâm Nham vào một mình, nâng tay chào hỏi.
"Ngày mai cậu vào tổ kịch sao?" Lâm Nham đi qua đứng bên người cậu ta, hơn một tháng không gặp Phương Hàm hình như lại gầy rồi.
Phương Hàm gật đầu cùng cậu đi vào chỗ ngồi, nhưng Phương Hàm bởi vì có điện ảnh được đề cử cho nên cậu phải ngồi cùng người trong tổ kịch, chỉ nói, "Chờ ngày mai gặp mặt lại nói, tớ muốn tố khổ với cậu."
Lâm Nham cười gật đầu ở hàng ghế thứ năm tìm được chỗ ngồi dán tên cậu, tên người ngồi ở ghế kế cậu chính là Tôn Uy, cậu thực kinh ngạc.
"Đàn em cậu sẽ không phải là không biết phim 《 Cung yến》 của Quách đạo được hoan nghênh nhất trong các bộ phim được đề cử chứ?" Tôn Uy ngồi ở bên cạnh cậu sau khi thấy cậu kinh ngạc nhìn mình trong nháy mắt hiểu được là chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn Phạm Hồng Vân ngồi ở phía sau, "Anh không nói với cậu ấy à?"
Phạm Hồng Vân nhún nhún vai, "Đã quên."
Lâm Nham không nói gì nhìn Phạm Hồng Vân, "Em vẫn luôn nghĩ đến anh là để cho em tới lịch lãm, nguyên lai là có phim điện ảnh được đề cử a?"
Phạm Hồng Vân khóe miệng co rúm, tâm nói tôi chỉ là nói ít đi một câu nói mà thôi cậu như nào lại không hỏi xem sao.
"Tuy rằng lần này cậu không được đề danh nhưng phim của Quách đạo cắt nối biên tập có thân ảnh của cậu, yên tâm đi, sẽ không đến không một chuyến." Tôn Uy ngẩng đầu đối vị trí xếp thứ ba nỗ lực bĩu môi, "Ngoại giới đều đang tuyên truyền lần này Tề Huy sẽ lấy được thưởng."
Lần trước giải Kim Sư Tề Huy không thể cầm được giải nam chính tốt nhất còn đen mặt, mấy ngày nay trên báo chí cơ bản đều là ảnh chụp đối chiếu trước cùng sau điển lễ trao giải của hắn ta, quả thực phấn kích.
Lâm Nham nhìn ánh mắt hăng hái của Tề Huy, cảm thấy hiện tại liền nói toạt ra như vậy cũng không quá tốt, nhưng cùng cậu không có quan hệ, chỉ liếc mắt nhìn một cái sau liền thu hồi tầm mắt, "Bộ 《 Người yêu》 kia của hắn ta?"
"Ừ, bình tĩnh mà xem diễn cũng khá tốt, bộ phim kia ở tại mấy cái điển lễ điện ảnh đều đạt được danh tiếng tốt, mỗi lần đề danh đều có." Tôn Uy cười xấu xa, tiếp hạ thấp giọng nói, "Đáng tiếc, chưa từng lấy được giải."
Lâm Nham không nói gì mà nhìn Tôn Uy, nhắc nhở anh ta, "Đàn anh anh cười quá âm hiểm rồi, tuy rằng Trương đạo kia muốn tiềm anh, anh cũng không cần mang thù như vậy đi?"
Tôn Uy quay đầu trừng Phạm Hồng Vân, "Có phải anh nói hay không!"
Phạm Hồng Vân buông tay, "Làm ơn đi cậu đừng ngu ngốc như vậy được không? Cậu đã quên nam nhân nhà cậu ta là làm gì à? Nếu cậu ta muốn biết chuyện gì còn cần đến tôi nói sao?"
Lâm Nham cười khẽ, "Cảnh Lân lúc nói đến vị Trương đạo kia ngọc thụ lâm phong thích nam sắc, coi trọng Tôn Uy cục xương cứng cư nhiên không gặm được, anh ấy còn nói cuối năm sẽ phát cho anh một phần giải thưởng cốt khí nhất."
Sắc mặt Tôn Uy một trận hồng một trận xanh, nghiến răng nghiến lợi vươn tay bóp cổ Lâm Nham, "Cậu đừng cùng chủ tịch học xấu!"
"Chồng em một chút cũng không xấu!" Lâm Nham cùng anh ta cười đùa, Quách đạo ngồi ở hàng trước quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ nói, "Tốt xấu gì trong hội trường nhiều phóng viên như vậy đâu, hai cậu đừng hồ nháo."
Tôn Uy buông tay bĩu môi, oa ở trên ghế sinh hờn dỗi.
"Đàn anh?" Lâm Nham quay đầu nhìn anh ta, "Anh tức giận rồi?"
"Không có, anh chỉ là đang tự hỏi." Tôn Uy tà liếc cậu một cái, "Gần đây quay phim rất mệt sao? Anh thấy cậu so với trước gặp còn gầy hơn."
"Dạ, hơi giảm béo một chút." Lâm Nham ngẩng đầu nhìn trên đài trao giải, vừa mới rồi chính là người mới xuất sắc nhất, một nam một nữ không quen biết.
"Có phải là cảm thấy gần đây người mới xuất hiện lớp lớp? Có áp lực sao?" Tôn Uy thấy cậu nhìn chằm chằm minh tinh nữ đứng trên đài cầm cúp, khẽ cười nói, "Nếu công ty lúc trước của cậu bồi dưỡng cậu, cậu cũng có thể nhận thưởng."
Lâm Nham lắc đầu, cậu cảm thấy có nhận được giải thưởng hay không đều không sao cả, Giải Trí Tinh Quang đã đối với cậu coi như không tệ rồi.
Nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là trao ở đoạn sau của điển lễ, Lâm Nham đều có chút buồn ngủ mới nghe thấy được năm nam diễn viên được đề danh có ai.
"Đàn anh, anh được đề danh!"
Tôn Uy bất đắc dĩ, "Tôi nghĩ đến cậu đã đi vào cõi tiên đến bên ngoài không gian rồi."
"Phía dưới cho mời khách quý trao giải của chúng ta, tổng giám đốc Truyền Thông Thiên Dịch Hoắc Cảnh Du Hoắc tiên sinh lên đài công bố cho chúng ta biết nam diễn viên chính xuất sắc nhất rơi vào nhà ai." Thanh âm MC đặc biệt kích động tăng cao, Lâm Nham ngồi ngay ngắn hơi có chút tinh thần.
Hoắc Cảnh Du mỉm cười trong tay cầm tấm thiệp màu đỏ vươn tay quơ quơ, "Các vị dưới đài được đề cử có phải thực khẩn trương hay không? Kỳ thật tôi một chút cũng không khẩn trương."
Dưới đài ầm ầm cười to.
Tôn Uy mắt trợn trắng, cảm thấy được tổng giám đốc nhà mình thật sự là quá xấu rồi, cư nhiên treo khẩu vị người ta như vậy.
"Trước để cho tôi nhìn thử xem sao" Hoắc Cảnh Du mở tấm thiệp đỏ ra, khoa trương mà oa nga một tiếng, "Thực bất ngờ a, cư nhiên là cậu ta lấy được giải thưởng."
Lâm Nham mắt nhìn Tề Huy đã muốn nửa đứng dậy chờ Hoắc Cảnh Du đọc lên tên của hắn liền lên đài nhận thưởng, hơi hơi thở dài, "Đàn anh, anh như nào không khẩn trương?"
Tôn Uy khó hiểu, "Anh có cái gì cần khẩn trưởng? Không phải là ảnh đế Bách Hoa sao, anh còn lấy qua ảnh đế Kim Sư đâu."
"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về ....." Ánh mắt Hoắc Cảnh Du ở dưới đài nhìn quét một vòng sau lớn tiếng đọc lên, "Tôn Uy !"
Tôn Uy sửng sốt, Lâm Nham sửng sốt, Tề Huy sửng sốt.
Camera nhắm ngay Tôn Uy , cậu ta còn lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi trợn tròn mắt hơi hơi giương miệng, Lâm Nham may mắn nhờ ngồi bên cạnh mà cùng nhau tiến vào màn hình lớn, cậu nghiêng đầu nhìn Tôn Uy, đồng dạng ánh mắt trọn tròn đầy kinh ngạc.
"Hắc! Tôn Uy, đúng vậy chính là cậu, mau lên đây." Hoắc Cảnh Du cười nói.
Tôn Uy sửa sang lại biểu tình đứng lên ôm Lâm Nham, nhỏ giọng nói, "Sắc mặt Tề Huy thật là không xong rồi."
Lâm Nham hư hư cùng cậu ta ôm nhau, "Em chợt nhận ra sau điển lễ trao giải truyền thông nhất định là phi thường vui vẻ."
Tôn Uy buông cậu ra mới xoay người lên đài.
Tiếp nhận cúp, Tôn Uy xoay người cúi đầu với Hoắc Cảnh Du, sau bắt đầu phát biểu cảm nghĩ khi mình lấy được giải thưởng, đơn giản chính là cảm ơn ai ai ai, Lâm Nham nghe xong cả tối đều chết lặng.
"Hoắc tổng đối với việc Tôn Uy lấy được giải thưởng có cái gì muốn nói?" MC chương trình tại Tôn Uy sau khi nói xong cảm nghĩ khi nhận giải ra tiếng hỏi.
Hoắc Cảnh Du cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Tôn Uy, danh xứng với thực." (Mình cảm thấy để như vậy nó ok hơn là cái thuần việt hihi)
Tiểu kịch trường
Tôn Uy: Phạm Hồng Vân anh có phải là lão niên si ngốc? Chuyện quan trọng như vậy anh đều có thể quên!
Phạm Hồng Vân: (Mặt nghi hoặc) Tôi quên cái gì?
Tôn Uy: Đã quên mua kẹo que vị chocolate cho tôi rồi, tôi lại được ảnh đế!
Phạm Hồng Vân: Cậu cách tôi xa một chút, thuộc tính ngu ngố này sẽ lây bệnh.