Lại nói đến bên này, Hoắc Cảnh Lân mặt không có biểu tình chơi di động, các trưởng bộ phận ở truyền thông Thiên Dịch nơm nớp lo sợ mà báo cáo công việc, thường thường còn muốn trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ sợ đột nhiên hắn làm khó dễ.
Chỉ có Hoắc Cảnh Du ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái Hoắc Cảnh Lân hiểu rõ tâm muộn tao dưới bề ngoài lãnh khốc của anh Ba nhà mình, cái gì mà mặt không biểu tình, không nhìn thấy khóe miệng từng chút một co rúm lại sao!
Căn bản là muốn cười lại phải nín nhịn cho nên mới mất tự nhiên như vậy a!
Người có chồng vân vân quá không biết xấu hổ rồi!
Tú ân ái vân vân cậu mới không ao ước!
"Chủ tịch, ngài xem...." Người phụ trách bộ quan hệ báo cáo xong công việc thận trọng ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Du, "Năm ngoái bộ quan hệ nói thiếu người, scandal của các nghệ nhân bay đầy trời không đè ép được cho nên lại tuyển không ít kỹ thuật viên, vậy ông đến giải thích cho tôi, 《 Tinh Tuần San 》ngày hôm qua là có chuyện gì xảy ra."
Hoắc Cảnh Du sửng sốt, trợ lý ở sau lưng vội vàng đem ipad lấy ra lật lật đến 《 Tinh Tuần San 》 ngày hôm qua đưa cho cậu xem.
Hoắc Cảnh Du nhìn lướt qua rất nhanh sau lại sắc mặt cũng thay đổi liên tục, không đợi Hoắc Cảnh Lân hỏi tiếp, cậu quay đầu nhìn về phía người phụ trách bộ quan hệ cười lạnh nói, "Lão Khổng a, quan hệ của mình làm không tốt còn như thế nào làm cho người khác?"
Trong lòng lão Khổng người phụ trách bộ quan hệ nhấc lên.
Những người khác cũng nhỏ giọng châu đầu ghé tai nhau nghị luận, bởi vì ngày hôm nay chủ tịch muốn mở hội nghị thường kỳ, cho nên đêm qua bọn họ cơ bản đều ở đây tăng ca chuẩn bị hội nghị, lão Khổng đây là đụng họng súng?
《 Tinh Tuần San 》 sau sáu giờ tối hàng ngày sẽ phát hành tin tức giải trí cùng ngày, lớn đến công ty nào đó thay đổi nhân sự, nhỏ đến minh tinh nào đó lại thay đổi chiếc xe, trên cơ bản mỗi ngày đều không có trùng lặp nhau, mặc kệ là có giá trị hay không, dù sao bọn họ viết rất vui vẻ người xem cũng rất hài lòng.
Tin tức đêm qua hấp dẫn ánh mắt người ta chính là dòng chữ to được tô đen in đậm: Khổng bộ trưởng bộ quan hệ truyền thông Thiên Dịch đêm khuya ra vào khách sạn, lúc gần đi có ba vị mỹ nữ đưa tiễn.
Bên dưới cụ thể nói chính là vị Khổng Tường này tuổi đã cao còn không ra già, lúc mỹ nữ đưa tiễn vừa kéo vừa ôm làm rất nhiều chuyện hạ lưu, hình ảnh làm chứng vân vân.
Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn phát ra tiếng cộc cộc cộc,, trong phòng hội nghị yên tĩnh.
Hoắc Cảnh Lân quét mắt liếc nhìn mấy vị trưởng bộ phận đang ngồi, thanh âm nhàn nhạt, "Tôi không có thời gian đến xem tình sử bát quái của mấy người, làm không tốt chức trách của mình liền sớm cút đi một chút, công nhân viên của Thiên Dịch cũng không thời gian phục vụ mấy người, nếu như lần sau lại bị tôi từ trên tạp chí nào thấy được tin tức quá quắt như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không nói tình cảm."
Khổng Tường chậm chạp phun ra ngụm khí, nhưng ngụm khí này của ông còn chưa có phun ra hoàn toàn Hoắc Cảnh Lân lại lên tiếng.
"Lão Khổng ông làm việc ở công ty nhiều năm như vậy nên biết phải làm sao, tôi không muốn mọi người đều khó xem." Một câu nói quyết định tương lai của một người, Hoắc Cảnh Lân chưa bao giờ cảm giác mình thủ đoạn độc ác, nếu như không làm như vậy. tổn thất kia sẽ là lợi ích toàn thể Thiên Dịch.
Cũng bởi vì một tấm hình Khổng Tường bị chụp lúc ra vào khách sạn lúc đêm tay chân không lại không thành thật, sáng hôm nay cổ phiếu truyền thông Thiên Dịch cư nhiên so với báo cáo cuối ngày hôm qua rớt xuống 0.05, đây không phải là cậu muốn thấy.
"Mặt khác, bộ internet cũng phải quản tốt, có một nốt ruồi đen đều không thể giữ." Rút ra điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, Ngô đặc trợ nhìn thấy nhỏ giọng ho khan một chút.
Hoắc Cảnh Lân dừng lại động tác đốt thuốc, nhớ tới điếu này chính là điếu thứ ba của ngày hôm nay ...
Có chồng quản vân vân cảm giác quá tuyệt vời!
Người phụ trách bộ internet liên tục gật đầu, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi đổ ở trên trán. Hắn ta đây là tai bay vạ gió a, chỉ tịch tức giận quá dọa người.
Hoắc Cảnh Du thấy hắn thất thần, nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh Ba, đoàn đội quan hệ của Sở Dịch có phải hiện tại muốn thiết lập hay không? Thừa dịp cậu ta nhận phim mới đem tin tức cậu ta lại quay phim truyền đi."
"Em xem rồi làm liền được, anh bề bộn nhiều việc không công sức quản nhiều như vậy." Hoắc Cảnh Lân không nhịn được phất tay, "Tan họp, có chuyện tìm tổng giám đốc, đừng lúc nào cũng chờ tôi đến làm quyết định, cần các người làm gì!
Hoắc Cảnh Du bĩu môi, trong lòng nói sớm biết rằng như vậy cậu cũng làm chủ tịch a, tổng giám đốc cũng rất mệt mỏi có được hay không.
Sau khi tan họp, Hoắc Cảnh Lân đi phòng làm việc cao nhất của chủ tịch, trong một tháng có hai ba ngày hắn ở lại chỗ này xử lý công việc xem tài liệu văn kiện như thế, hắn chính là thích bạo lực nghiền ép đối thủ, cho nên loại tiết mục giấu dao trong gối bông lục đục đấu đá nhau này hắn đề không nổi hứng thú chút nào.
Dựa vào trên ghế sa lon gác chéo chân, Hoắc Cảnh Lân nhìn điện thoại yên lặng một chút, hắn muốn gọi điện cho Lâm Nham, thế nhưng hắn lại sợ quấy rầy đến Lâm Nham, nhất thời có chút xoắn xuýt.
"Anh Ba, ký tên." Hoắc Cảnh Du đuổi theo hắn vào phòng làm việc, đem văn kiện trong tay đưa cho hắn.
Hoắc Cảnh Lân ngáp một cái lười biếng trở mình nhìn văn kiện một chút sau đó ký tên, đem văn kiện ném về cho hắn lại hỏi Ngô đặc trợ, "Phạm Hồng Vân cùng chồng tôi đã nói chuyện xong rồi chưa?"
"Chắc là đã nói xong rồi, vừa rồi tôi gặp được anh ta đi tầng thứ ba." Trợ lý theo Hoắc Cảnh Du trả lời.
Hoắc Cảnh Lân vừa nghe như vậy liền lập tức gọi điện thoại cho Lâm Nham.
Lâm Nham mới vừa vào cửa nhà đang chuẩn bị thay quần áo, nghe thấy tiếng chuông di động kêu cậu liền bắt máy, "Họp xong rồi sao?"
"Ừ, em về đến nhà chưa?" Hoắc Cảnh Lân vừa nghe thấy tiếng của Lâm Nham toàn thân liền thoải mái, ngay cả khí thế lạnh băng cũng thu liễm lại, ba người khác trong phòng có loại lỗi giác xuân về hoa nở.
"Về tới rồi, đang chuẩn bị thay quần áo, Phạm ca cho em mấy cái kịch bản bảo em chọn, em dự định ăn cơm xong liền xem." Lâm Nham lấy kịch bản trong túi ra để lên giường, vừa rồi trên đường trở về cậu lật xem đại khái, đều là đạo diễn nổi tiếng.
"Vậy buổi trưa em ăn cái gì?" Hoắc Cảnh Lân đẩy ra đầu Hoắc Cảnh Du đến gần muốn nghe lén, trừng cậu.
"Không biết a, có cái gì ăn cái đó, em vẫn chưa đói, anh buổi trưa đi xã giao thì uống ít rượu một chút, hút mấy điếu thuốc rồi?"
"Anh không có uống rượu, mới hút hai điếu." Hoắc Cảnh Lân chà sát ngón tay, kỳ thực hiện tại hắn đã muốn hút một điếu.
"Hôm nay chỉ có thể hút thêm một điếu, đúng rồi, Phạm ca nói anh định phái trợ lý cho em sao?" Lâm Nham đi phòng bếp mở tủ lạnh lấy rau chân vị, một cái trứng gà còn có mì làm bằng tay.
"Ừ, thiết lập cho em một đoàn đội."
"Không cần nha, em còn chưa tới cái đẳng cấp ấy, công ty an bài trợ lý là được rồi." Nghiêng đầu kẹp di động, Lâm Nham rửa rau chân vịt một chút đặt ở trên thớt, "Chờ buổi tối anh trở về em lại nói rõ ràng với anh."
"Em buổi tối chờ anh a?"
"Dạ, em chờ anh." Lâm Nham khẽ cười một tiếng, loại cảm giác tùy tiện nói chuyện này cũng rất hạnh phúc thực sự là quá tuyệt vời.
"Anh liền tranh thủ về sớm một chút, em cũng đừng xem kịch bản lâu, ăn cơm trưa lại ngủ một giấc nha." Hoắc Cảnh Lân cũng cảm thấy hình thức ở chung như vậy đặc biệt ấm áp bình thản, có chút luyến tiếc cúp máy.
Nhưng có dính như thế nào đi nữa cũng vô dụng, đến giờ vẫn là phải ra cửa đi xã giao.
Hai người lại nói thêm mấy câu sau cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Du lại gần nháy mắt ra hiệu, "Anh Ba, tính tình của chị Ba có phải đặc biệt tốt hay không?"
"Cũng không phải nữ gọi cái gì chị Ba, gọi anh rể." Hoắc Cảnh Lân vươn eo một chút, "Bất quá tính cách của em ấy cũng không tệ, chờ em gặp được sẽ biết."
"Lão gia tử đồng ý rồi?" Thấy hắn muốn ra cửa, Hoắc Cảnh Du đuổi theo sát, buổi trưa cọ cơm vân vân có thể có.
"Ông ấy không đồng ý thì thế nào, ngày đó còn trừng mắt cáu kỉnh, cũng không nhìn một chút chính mình bao tuổi mà lại làm khó dễ một thanh niên chừng hai mươi, thật là lão ngoan đồng." Vừa nhớ tới thái độ trừng mắt lạnh của lão gia tử đối với Lâm Nham Hoắc Cảnh Lân liền tức giận, quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Du đi theo sau mình nói, "Em không phát hiện ông ấy dọa Lâm Nham mặt mũi trắng bệch à."
Hoắc Cảnh Du vén mí mắt nhìn hắn, trong lòng nói chồng anh là làm bằng thủy tinh, nhìn một chút liền vỡ.
Bất quá lời ra khỏi miệng lại là, "Anh Ba trong nhà cũng chỉ có anh mới dám chống lại gia gia, lần trước lúc em về thăm ông, ông còn dạy dỗ em một trận, em cũng không dám lên tiếng."
"Có cái gì không dám? Lão gia tử thân thể khỏe mạnh, hai tháng kiểm tra sức khỏe một lần, huyết áp so với anh còn ổn định hơn." Hoắc Cảnh Lân cũng thật bất đắc dĩ, trong nhà có cụ ông thích đùa giỡn tính tình thật sự là mệt chết người đi được, may mà hắn không có ở nhà cũ, nếu không mỗi ngày đối lão gia tử như vậy không chuẩn thật đem ông tức bị bệnh.
"Không giống a, từ nhỏ đến lớn trong mấy anh em chúng ta cũng chỉ có anh dám cùng ông trừng mắt, dù sao em bị ông trừng liền túng, hơn nữa ba em nói lão gia tử lúc trước bởi vì chuyện của anh mà vẫn không có nghỉ ngơi tốt, dù sao người lớn tuổi như vậy nguyện ý nói mấy câu liền nói , em cũng sẽ không thiếu một khối thịt." Hoắc Cảnh Du nhấn thang máy, nhún nhún vai, "Em thấy anh cùng Lâm Nham kia tình cảm ngọt ngào, anh có phải là nghiêm túc hay không?"
"Đương nhiên là nghiêm túc rồi, không nghiêm túc làm sao mà sống qua ngày." Hoắc Cảnh Lân buồn cười nói, "Thế nào mấy người đều nghĩ hai chúng ta là đang đùa giỡn sao?"
"..." Hoắc Cảnh Du không nói chuyện.
Tình trạng kết hôn chớp nhoáng của hai người đổi ngược là ai cũng đều sẽ cảm thấy là đùa giỡn!
Tiểu kịch trường:
Lâm Nham: Chồng ơi, em trai anh hình như hoài nghi trình độ nghiêm túc của hai ta.
Hoắc Cảnh Lân: Không cần để ý đến nó, nó đó là ước ao, nó chính là một con cẩu độc thân.
Lâm Nham: Cẩu độc thân là cái gì?
Hoắc Cảnh Lân: Cẩu độc thân chính là không ai quản không ai yêu không ai thương không ai thuận mao.
Lâm Nham: (⊙o⊙) nga, em hiểu rồi.