Ôn Hân vô cùng không hiểu, cái gì gọi là "dễ dàng lắm" ở đây hả?
Hai chữ "dễ dàng" thì thôi đi, lại còn cái gì mà "lắm" hả, trông cứ như thể khá là tự tin ấy....
Hơn nữa, "Mày định mặc thế này?"
Ôn Hân cũng không nghĩ tới, cái thằng chó chết Lục Cảnh Nam kia có thể đến được nhưng lại không thèm tới thăm hay liếc mắt dù chỉ một cái, đã thế còn không mang quần áo mới đến cho Triều Thu. Lúc này Triều Thu đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, phía dưới vẫn còn mặc quần dài sọc xanh trắng của bệnh viện, ống quần còn đang được xắn lên một cách lỏng lẻo.
Lại còn phối thêm với băng gạc màu trắng vẫn chưa được gỡ hết toàn bộ trên đầu.
.... Không biết nói như thế nào.
Ôn Hân sắp xếp lại các từ ngữ nói giảm nói tránh trong đầu, nhạt nhẽo khích lệ: "Vô cùng... đặc sắc."
Vẫn không hiểu sao nó cứ hơi giống một trò play đặc thù nào đó là thế quái nào nhỉ?
Thật ra Triều Thu cũng không để ý chút nào, y không nghĩ ra được là sẽ có loại quần áo nào có thể che đậy được hơi thở của một người đàn ông mạnh mẽ và tràn đầy nam tính như y, thuận tay vuốt vuốt tóc của mình lên, "Những thứ này đều chỉ là vẻ bề ngoài."
Các chị em gái Omega phải dùng ô và bôi kem chống nắng vào những ngày trời nhiều mây: ".......???"
Khi Triều Thu ngồi lên xe, Ôn Hân vẫn còn hơi lo lắng, bám lấy cửa sổ xe chen một đầu vào.
"Thật sự không cần tao...."
Y thực sự sợ bạn tốt của mình sẽ bị lừa dối hãm hại.
"Không cần."
Triều Thu hơi gật đầu với cậu, giải thích: "Tao sợ tên đó xấu hổ, bẽ mặt không có chỗ mà chui đầu xuống."
Ôn Hân: ".....???"
Ai?
Ai bị bẽ mặt cơ???
Cậu nhìn thấy bóng lưng lúc rời đi đầy phóng khoáng của bạn tốt nhà mình, nét mặt dần dần trở nên khó hiểu, lại dần trở nên kinh hoàng ——
Tía má ơi, chắc Triều Thu sẽ không nắm được nhược điểm chết người nào đó của Lục Cảnh Nam ở trong tay chứ?
Suy nghĩ lại cẩn thận, cũng không phải là không có lý —— dù sao Triều Thu cũng là người có xuất thân từ nhà họ Triều, làm sao có thể là một đứa ngọt ngào ngu đần được?
Lại suy nghĩ đến việc y nói kiếm tiền rất dễ dàng....
Không chừng còn định lừa lọc một khoản tiền từ chỗ Lục Cảnh Nam!
Cậu càng nghĩ thì càng cảm thấy có lý, trong chốc lát không khỏi phải nhìn y với cặp mắt khác xưa, nhìn khói xe phả ra từ đuôi xe với vẻ mặt sùng bái.
Trong trận sóng gió này, cậu cứ nghĩ Triều Thu ở tầng âm, không ngờ tới Triều thu Lại ở tầng thứ năm!
Hèn chi lại cực kỳ tự tin như thế!
*
Khi Triều Thu tới tiệm trà, Lục Cảnh Nam đã ngồi trong đó trước y. Trợ lý Joy - người quản lý công việc lớn nhỏ của hắn - đang đứng ngay phía sau, cẩn thận kỹ lưỡng ghi một cái gì đó.
Triều Thu dừng chân rồi tán thưởng một lát.
Lục Cảnh Nam của mấy năm trước là một tay chơi rất điên cuồng, có một thời gian ba của hắn bệnh không dậy nổi, lại chỉ có mỗi thằng con choai choai lông tóc chưa đủ này, nên chỉ có thể để Lục Cảnh Nam cho ông nội hắn nuôi dưỡng. Ông Lục là một người kiêu ngạo, theo đuổi cái gọi là giáo dục cảm hóa, kỳ thực là kiểu dung túng không lý do, và huyết mạch duy nhất của dòng họ này đã chơi đùa đến điên đảo trời đất.
Năm mười bốn tuổi Lục Cảnh Nam đã nổi tiếng ở bên ngoài, khi đó hắn vừa mới phân hóa thành Alpha mà đã có thể dồn người vào góc tường, trình diễn một màn đánh dấu trước đám đông, rồi cởi khóa quần ngay tại đó. Xong việc thì hắn lại kéo khóa lại, rõ ràng là một tên mặt người dạ thú mười phân vẹn mười mà, còn ném một lọ hóa chất tẩy rửa tin tức tố vào trong ngực của bé O đang không mặc quần áo, chân còn chưa kịp khép lại.
Theo tiêu chuẩn phân loại rác thải hiện nay, hắn được coi là loại rác có hại, không thể tái chế.
Dựa vào tính cách của một tên hỗn thế ma vương như vậy, theo lý mà nói thì nên bị người đời xa lánh phỉ nhổ. Thế nhưng mà hắn lại được thừa hưởng khuôn mặt của ba hắn, lộ ra một chút nét riêng của máu lai, nhìn sâu sắc hơn hẳn người bình thường. Đôi mắt màu xanh xám treo bên dưới hàng lông mi màu nâu, giống như làn sương mù mờ ảo đang thoáng nhìn mọi người, cực kỳ kiêu ngạo, một cái liếc mắt thoáng qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Thực ra thì Triều thái tử đây có thể hiểu được suy nghĩ của những bé O đó. Dù sao thì có ai có thể không yêu cái gương mặt như vậy?
Chưa kể hắn ta còn có cơ bụng đó.
Chu choa, những múi cơ bụng gọn gàng giống hệt chocolate kia.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy ngọt rồi.
Điều này khiến cho yết hầu của người có niềm yêu thích cơ bụng như Triều thái tử hơi lay động, y âm thầm quyết định tí nữa nói chuyện sẽ uyển chuyển hơn một chút.
Không thể gây tổn thương đến người ta được!
Y đi đến đó.
Lục Cảnh Nam đã ngồi đợi người này đã một lúc lâu, sắp chờ đến mức mất kiên nhẫn. Lúc này hắn ta nhướn cao mày, đang định mở miệng chất vấn, đột nhiên thấy Triều thu mở lời trước, nói: "Rất xin lỗi, trên đường đến đây hơi tắc đường, đã tới muộn rồi."
Lời nói của Lục Cảnh Nam bị mạnh mẽ chặn ngang lại, phải miễn cưỡng quay xe gấp: ".... Ừ."
Omega người ta đã mở lời trước rồi, tự dưng lại trách mắng thì có vẻ vô cùng không có phong độ. Lục Cảnh Nam đành phải vẫy tay, ý gọi nhân viên phục vụ.
Bất chợt lại nghe thấy người đối diện nói: "Anh muốn uống cái gì? Trà hay là cà phê?"
Lục Cảnh Nam: ".....?"
Hắn mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, Triều Thu dường như hơi chủ động.
Này là cái khỉ gió gì vậy?
Hắn âm thầm phỏng đoán trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh, "Cà phê."
Triều thái tử búng tay một cái, gọi: "Waiter!"
Lục Cảnh Nam ngồi đối diện càng cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa Triều Thu gọi cà phê, còn dặn dò: "Cho thêm một nửa khối đường, vị tiên sinh đối diện thì nên thêm nửa thìa sữa đặc," y mỉm cười với Lục Cảnh Nam, thân sĩ nói, "Đúng không?"
Chết tiệt, Lục Cảnh Nam nghĩ thầm, mọi thứ đều đúng —— nhưng tại sao mà hắn cứ thấy có gì đó là lạ!
Triều Thu khép thực đơn lại, bình tĩnh nói: "Cho tôi một ly nước trước đi."
—— Không có cách nào khác, hiện giờ ví tiền của y hơi đau lòng một chút, ngay cả một ly nước cam chỉ có 28 thì đối với y cũng là một khoản lớn.
Triều thái tử càng nghĩ càng bực bội, quyết tâm sau khi xử lý xong chuyện này thì sẽ đi ra ngoài kiếm tiền!
Y phải say goodbye với cái cuộc sống nghèo khó này!
Y tập trung tinh thần suy nghĩ về con đường kiếm tiền, hồn nhiên không biết rằng tra công ngồi ở đối diện đang nheo mắt nhìn y chòng chọc.
Triều Thu có vẻ không đúng.
Nếu là ngày trước, Lục Cảnh Nam hẹn gặp y ở bên ngoài, thì Triều Thu hoàn toàn không cần giả vờ che giấu đi sự kích động của mình, ngay cả cái khuy măng sét trên áo sơ mi cũng phải gần giống với của hắn, cố gắng hết sức để cách ăn mặc của cả hai người xứng đôi xứng cặp với nhau.
.... Dáng vẻ không giống như bây giờ.
Cứ như vậy hồn nhiên, không thèm để ý gì mà mặc đồng phục bệnh nhân đến đây, cả người đều treo ý tứ "Qua loa", "Tùy tiện kinh doanh".
Hắn trầm mặc một lát, quyết định bản thân phải dẫn đầu phá vỡ cái bầu không khí này, thử nâng khí thế lên nói: "Cậu ——"
"Cẩn thận," Omega nhu nhược yếu ớt bỗng nhiên vươn cánh tay ra giúp hắn che chắn, "Phục vụ mang trà lên, cẩn thận không bỏng."
Lục Cảnh Nam tránh né động tác của người phục vụ theo bản năng. Chờ đến khi phản ứng lại, hắn mới nhận ra rằng lời nói của chính mình lại bị y chặn họng lại.
Nhiều lần bị người này cướp lời, Lục Cảnh Nam không khỏi nhướn mày.
.... Làm cái gì vậy?
Không muốn nghe ư?
Đúng là thế.
Vừa nghĩ đến việc người trước mắt này trở nên khác thường như vậy chỉ vì hắn, bỗng nhiên tâm tình của hắn tốt hắn lên, từ từ chậm rãi khuấy đảo cà phê trong cốc.
Cho dù Triều Thu có là một kẻ ngốc đi chăng nữa, bây giờ bị hắn gọi đến đây thì cũng phải hiểu rõ được hắn đang có ý gì.
Chống cự như vậy, vẫn không muốn chia tay à?
Hắn quan sát Triều Thu, đột nhiên ánh mắt bị cuốn hút bởi lớp băng gạc quấn trên đỉnh đầu y.
Băng gạc được quấn lên trông rất đáng sợ, từ bên trong đó còn có thể mơ hồ nhìn thấy màu máu, khuôn mặt bên dưới lớp vải càng trở nên gầy gò yếu ớt, chiếc áo sơ mi rộng rãi mặc trên người nhẹ nhàng bay bổng, có cảm giác mong manh gần như không giữ được, trông giống như vẻ đẹp một người vừa bị xúc phạm tàn bạo.
Lục Cảnh Nam cười lạnh trong lòng, ung dung thản nhiên nhấp một ngụm cà phê.
Ôi, đàn ông.
—— Tất nhiên hắn biết rõ vết thương này làm sao mà có, đây là vết thương lưu lại khi Triều Thu vì hắn mà tìm đến cái chết.
Bây giờ mang cái vết thương như này đến vì muốn dùng khổ nhục kế, muốn để cho tôi thương tiếc sao?
Quả nhiên không thể giấu diếm qua được ánh mắt của mình.
Lục Cảnh Nam nhìn thấu được thủ đoạn của đối phương, hắn nặng nề tựa lưng vào ghế, một tay gõ gõ trên mặt bàn, ý bảo Joy ở phía sau lấy một cái phong bì ra —— trong đó là năm trăm vạn.
Lục Cảnh Nam tự nhận là mình cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu đổi thành một người khác, thậm chí đến năm trăm vạn hắn cũng chẳng cho —— những người đó đều cam tâm tình nguyện tiếp cận đến để hắn chơi đùa. Nếu không phải vì có bộ dạng giống với Giản Nhiêu thì Triều Thu cũng không được hưởng loại đãi ngộ như này đâu.
Với số tiền như thế này thì Triều Thu cũng nên thấy vừa lòng. Hắn biết rõ Triều Thu yêu hắn đến phát cuồng, nhưng nếu cậu ta còn dám nghĩ mơ ước tới cái gì khác, hay là chạy đến nói lung nói tung trước mặt Giản Nhiêu.... Vậy đừng trách hắn không niệm tình cảm cũ.
Hắn cầm một tệp phong bì thật dày, chuẩn bị ném xuống bàn.
"Đây là ——"
"Đây là ba mươi."
Cùng lúc đó, giọng nói của Triều Thu cũng vang lên.
Người cũng đang cầm một phong bì trong tay - Lục Cảnh Nam: "....?"
Đôi mắt màu xanh xám của hắn ta mở to, trừng mắt nhìn vào ba tờ tiền trước mặt.
Ít như vậy, mặt trên ngay cả dấu ấn cá nhân cũng không có, chỉ có mỗi ba đóa hoa ở đó. (?)
—— Thật sự là ba mươi.
Lục Cảnh Nam từ khi sinh ra cho đến giờ, chưa từng nhìn thấy số tiền nào nhỏ như vậy, lúc này ba tờ tiền đó cứ lơ lửng ngay trước mặt hắn.
Hắn thong thả ngẩng đầu lên, gần như hắn có thể nghe thấy âm thanh cót két từ khớp cổ của mình.
.... Như này có nghĩa là sao?
Triều Thu ném ra ba tờ tiền như thế này, chính y cũng cảm thấy rất xấu hổ —— từ khi nào mà y lại phải xua đuổi kiểu như này chứ! Nhưng biết làm sao được, hiện giờ y là hổ lạc Bình Dương, rất túng thiếu đó, phải cực kỳ tiết kiệm: "Nếu thấy không đủ, về sau tôi sẽ lại trợ cấp cho anh."
Alpha đối diện: ".... Trợ cấp cho tôi?"
"Đương nhiên rồi." Triều Thu nói, thừa cơ ổn định lại hình ảnh bị bôi đen của mình do quá kẹt xỉ, dùng hình tượng thái tử nói, "Tôi tuyệt đối không bao giờ đối xử tệ bạc với người của mình."
Dường như Alpha ngồi đối diện đã bị biến thành một cái máy nhắc lại, bây giờ chỉ biết khô khan nói lại theo lời y vừa nói: ".... Với người của cậu?"
Cảnh tượng liều chết quấn chặt, bám dai như đỉa đâu!
Triều thái tử ngồi thẳng hơn một chút, nói chuyện càng thành khẩn: "Anh cũng biết rồi đấy," y dừng lại một chút, "Chúng ta không hợp nhau đâu."
—— Đương nhiên là không hợp rồi! Hai thằng Alpha thì làm sao ở bên nhau được, sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!
Ban đầu cũng do y cố tình giấu diếm thân phận, nhưng lúc này y lại gặp phải tai nạn giao thông, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là thân phận của y đã bị bại lộ rồi kìa! Vụ tai nạn xe cộ đó chắc chắn được dàn xếp riêng để dành cho y!
Vậy thì y còn ở lại bên cạnh Alpha này làm cái gì nữa? Vẫn nên nhân cơ hội này để ra sức đi làm, đi khai thác những hành tinh hoang vắng, đi thành lập một đế chế của riêng mình!
Y không còn có lựa chọn nào khác, chỉ có thể rất xin lỗi người trước mắt này.
Lục Cảnh Nam: "...."
Chó chết, vì sao Omega này lại cướp lời thoại của mình chứ?
Tất cả lời nói của hắn đều bị Triều Thu đoạt hết rồi, nhất thời sửng sốt mất nửa ngày, chỉ có thể bực bội nói: "Cái này là cái gì?"
Giọng nói của hắn lớn hơn, hắn không hề nhận ra được rằng đang có không ít người đang liếc mắt nhìn về phía bàn này, ngay cả nhân viên phục vụ cũng phải đứng giả vờ dọn dẹp ở bàn bên cạnh để hóng hớt, không chút dấu vết lại gần để hóng drama.
Triều Thu sửng sốt, còn tưởng hắn thật lòng thật dạ hỏi, thế nên có lòng tốt giải đáp thắc mắc cho hắn: "Phí tổn thất tinh thần."
"....."
Tôi bị cậu làm tổn hại tinh thần à!
Từ khi sinh ra cho đến giờ, Lục Cảnh Nam đã quen với việc đi dụ dỗ người khác, chứ chưa bao giờ gặp phải cái cảnh bị người ta phụ bạc bao giờ. Hắn vừa tức giận vừa xấu hổ, không biết vì sao mà lại thấy có chút không cam lòng, ngắc ngứ nói: "Tại sao tôi chỉ đáng giá ba mươi?"
Hắn chỉ vào Triều Thu, "Rõ ràng trong tay cậu vẫn còn tiền!"
Đừng có mơ gạt được hắn —— rõ ràng trong tay Omega này cầm vài tờ nữa!
Chẳng lẽ giá trị của hắn chỉ có ba mươi thôi á???
Trợ lý Joy nhìn về phía hắn với ánh mắt không hiểu nổi, ngay cả Triều thái tử cũng dùng ánh mắt nhìn đứa trẻ ranh không hiểu sự đời để nhìn hắn, cực kỳ thong thả nói: "Tiền ăn vẫn cần phải thanh toán, không nên ăn cơm của vua chứ...."
Dây thần kinh trong đầu của Lục Cảnh Nam cũng hoàn toàn bị đứt đoạn, ngồi im tại chỗ đó, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Nhưng mà Triều Thu lại nghĩ đến mấy khối cơ bụng ưu việt của đối phương, rốt cuộc vẫn sinh ra vài phần thương hại, an ủi nói: "Anh không cần phải khổ sở như thế, tin tưởng tôi, anh rất ưu tú...."
Cần gì phải tin cái sự tin tưởng của cậu —— cho dù không tin thì ông đây cũng vẫn vô cùng ưu tú, ok!
Lục Cảnh Nam càng thêm choáng váng.
"Lấy lại đi," hắn cắn răng nói, "Tôi không cần!"
Không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không, sau khi hắn nói xong câu đó, ánh mắt Triều Thu nhìn hắn lại tràn ngập vẻ thương hại.
"Không," Omega nhỏ bé ở đối diện nói, "Anh cần nó."
Nếu như về sau anh biết được người đang nói chuyện cùng anh là tui đây, chính là một Alpha, anh sẽ sụp đổ mất đó....
Joy rốt cuộc cũng tìm được kẽ hở, nhẹ nhàng huých vào người vị tổng tài đang giống như một con cá nóc, nhắc nhở nói: "Lục tổng..."
Một vài ánh đèn flash chợt lóe lên, những vị khách xung quanh đã lấy điện thoại ra để chụp hình. Những lời thì thầm to nhỏ không thể ngăn chặn lại thính lực xuất sắc của Joy, rồi nghe thấy mấy lời kiểu như "Thái tử gia Lục gia" "Thế thân kia" các loại.
Lúc này Lục Cảnh Nam cũng quay đầu lại nhìn, lúc này lòng kiêu ngạo của hắn còn đang bị người ta chà xát trên mặt đất, hắn cầm lên nói: "Cậu cầm lấy năm trăm vạn này."
Ba chữ này được thốt ra, cứ như muốn giết người ta, "Phí chia tay!"
Triều Thu nhăn mày, tự nhiên khước từ: "Không cần."
Lục Cảnh Nam: "Cầm!"
Triều Thu: "Aiz, sao mà anh... làm gì phải miễn cưỡng thế."
Y hơi thương xót cười, thấp giọng nói: "Chúng ta không thể quay lại được nữa đâu."
Lời nói này giống như đang chế giễu ý đồ muốn dùng tiền để bù đắp của Lục Cảnh Nam!
Lúc này Lục tổng chỉ có thể trợn trắng mắt.
Joy nhận ra được rằng hình tượng đối ngoại của ông chủ mình đang dần sụp đổ, ngay lập tức quyết đoán đi đến, cung kính nói với Triều Thu: "Triều thiếu, xin ngài hãy rời đi trước đi."
Thái độ của anh lúc này còn chân thành hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, đủ để thấy anh rất muốn Triều Thu rời đi. Triều Thu cũng không muốn cuộc chia tay trở nên khó xử như thế, vì thế Triều Thu gật gật đầu, "Trông chừng ông chủ của anh, đừng để anh ta khóc nhiều quá."
Răng của Joy đau xót, suýt nữa thì rụng luôn.
Bọn họ chậm chạp mãi ở đây một hồi lâu mới bình thường lại, ánh mắt của Lục Cảnh Nam tập trung lại mất một lúc lâu. Vừa vặn trùng hợp, ở bàn bên cạnh có một cặp đôi mới ngồi xuống, Alpha kia săn sóc hỏi Omega muốn uống cái gì, đặt đơn rồi thanh toán hóa đơn luôn, rồi lại ôn tồn dặn dò cẩn thận không bị bỏng....
Lục Cảnh Nam càng nhìn càng thấy cảnh này quen quen, nhưng bởi vì ánh mắt của mọi người xung quanh vẫn chưa tản ra, chỉ có thể nén giận hỏi trợ lý: "Mẹ kiếp, cậu nhìn cảnh kia có thấy quen mắt không?"
Bảo sao hắn cứ thấy sai sai, hóa ra ngay từ lúc đầu, Triều Thu đã coi hắn như một Omega!
[23/11/2021]
Tác giả có lời muốn nói:
Triều thái tử: Phải chia tay như thế nào mới không làm tổn thương trái tim anh ta...
Hừm, hôm nay cũng là một ngày vô cùng rắc rối.
Tra công:.......
——
Còn một đoạn nữa, nhưng đoạn đó tác giả than thở, không liên quan lắm, nên không dịch nha. =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT