7 năm sau...

- Tối nay không ra ngoài nữa à?

- 7 năm rồi mà lần nào mày cũng hỏi mày không thấy chán hả Khải?

- Tại tao thấy tối nào mày cũng bên cạnh các mĩ nhân xinh đẹp.

- Hôm nay là sinh nhật cũng như đám giỗ của chị Ân, tao không ra ngoài.

- Ừm, mày đó, chuyện cũng qua được 7 năm rồi, nhớ làm gì, chị ấy cũng muốn mày sống tốt mà.

- Hiện tại cuộc sống của tao quá tốt rồi còn gì.

- Tốt? Tốt theo cách của mày á? Tìm một người bên cạnh chăm sóc mình, đừng có đêm nào cũng ăn chơi ở ngoài, gần sáng vác xác về ngủ 1 tiếng 2 tiếng rồi lại đi làm.

- Tao thấy cuộc sống vậy là quá tốt, cần gì tìm thêm người.

- Mày vẫn còn sợ cảm giác bị bỏ rơi?

- Mày nhìn đi, tao với chị ấy đã là của nhau rồi, chiếc váy cưới chị ấy mặc, nhẫn chị ấy đeo, cả chị ấy, đều là của tao.

- ...

- Tao không muốn mang tiếng nɠɵạı ŧìиɦ đâu.

- An...gia đình chị Ân sẽ không trách khi mày...tìm hạnh phúc mới đâu.

- Im đi Khải, vào trong đi, để tao một mình, Quân chờ mày trong đó đó.

An tựa trêи ghế, trêи tay là ít rượu vang đỏ, mắt mang chút sương đêm nóng ẩm, nhìn lên bầu trời đầy sao.

- Những việc em làm chị thấy hết đúng không? Tại sao chị không tới bên cạnh, trách mắng, giận hờn, im lặng với em, không đuổi em ra sofa vì em thân mật với người khác như chị đã từng làm?

Đáp lại An là tiếng gió, không hiểu, An cảm thấy cứ đến ngày này, gió lại thổi mạnh hơn bao giờ hết. An mong rằng, khi mình đi về trễ, lỗ tai có một lực đạo cực mạnh, trách mắng, "tại sao lại về trễ? Ra ngoài mà ngủ". Nhưng chẳng còn ai nói nữa.

Đau lòng nhất chính là, ông trời lấy chị ấy đi, lại cho chị ấy trở lại, làm mình hạnh phúc hết nấc, rồi tiếp tục giành lấy chị ấy. An có thể đọc các câu truyện trêи MyTruyen.Com, lúc đó thầm trách tại sao năm chính ngu ngốc đến thế, cứ ôm mãi trong lòng một bóng hình đã mất.

Giờ không lẽ, tự chửi bản thân rằng: "Bản thân cũng ngu như bò". An lúc nào cũng đeo chiếc nhẫn ở ngón áp út, dù vậy, các chàng trai, cô gái vẫn tỏ tình, vẫn ngỏ lời qua đêm, cả tập đoàn do chính An lập nên, lúc nào cũng đầy những lời đồn.

"Lê phu nhân là chị đại xã hội đen".

"Phu nhân của chủ tịch hình như là diễn viên nổi tiếng"

"Cô gái bí mật của chủ tịch là nhân viên tập đoàn"

"Vợ của chủ tịch là con gái tập đoàn đối địch".

An ước gì Ân giống như lời đồn đại cũng được, kẻ đối địch cũng được, chị đại xã hội đen cũng được, miễn là chị vẫn còn ở bên cạnh em.

- Dạ chủ tịch, bên Tiêu Tống vừa giành thầu thành công.

- Dự án đó vốn chúng ta không để mắt tới.

- Nhưng mấu chốt là, bản thảo bên đó, giống của chúng ta 100%.

- Ý cậu là tập đoàn chúng ta có gián điệp?

- Chính là vậy, tôi nghĩ còn là rất nhiều người, CCTV bị xoá, cả bảo vệ cũng bảo bị đau bụng nên không biết.

- Cậu cứ nói chúng ta sẽ đấu thầu công trình bên CP, bản thảo đã hoàn thành xong, chính chủ tịch sẽ đi đấu thầu.

Ý nói như vậy, chắc chắn sẽ có kẻ mò đến tận phòng chủ tịch, vì nếu chính tay chủ tịch đấu thầu, bản thảo sẽ nằm trong máy tính của chủ tịch.

Màn đêm tối, tiếng bước chân lộc cộc của bảo vệ đang dần bước xuống tầng dưới, như nhận lệnh sắp hành động, bảo vệ chủ động tránh mặt tên gián điệp trực tiếp làm chuyện này.

An vẫn chưa rời khỏi công ty, ngồi trêи sofa phòng chủ tịch chờ xem kịch hay. Cánh cửa dù đã bị khoá mã, nhưng người đó vẫn nhẹ nhàng mở ra được. Thoạt nhanh, ngồi lên bàn mở máy tính.

"Nhập mã ID".

- Chết tiệt, không sao để thử lập mã bẻ khoá.

Người mang áo đen, nhanh thoắt ngón tay, chưa gì đã nghe tiếng *ting* thành công mở khoá máy tính, tìm file "Bản đấu thầu CP". Nhanh chóng chép vào USB.

- Rất nhanh, bẻ khoá, sao chép, chỉ vỏn vẹn 10 phút.

- Cô...

Đèn trong phòng mở lên, là một cô gái đội nón kết đen, áo sơmi cũng đen, quần jean đen cùng đổi seaker đen. Nhìn chỉ nửa khuôn mặt, nhưng sóng mũi cùng đôi môi làm người đối diện cảm nhận được vẻ đẹp thanh tú.

- Xem ra nhân viên của công ty cũng quá gan dạ.

- Cô không được tiến lại gần.

- Lấy quyền gì ra lệnh cho tôi?

- ...

Cô gái đó vẫn đang cố thủ, nhưng An nhanh chóng cầm được cổ tay, bẻ thoặt, ép cho cô gái đó nằm xuống ghế sofa rồi gỡ chiếc nón đó ra.

- Vui vẻ với tôi một đêm, tôi sẽ trả cho cô gấp 3 số tiền người đó mướn cô lấy cấp dữ liệu.

- Tôi không phải là gái ngành, buông tôi ra, tôi ở tù cũng không cho cô...

- Cô xinh đẹp thế này, lại đi làm loại chuyện ăn cấp thế này.

- Tôi sẽ để lại USB, không đem là được chứ gì?

- Cô không có quyền lựa chọn đâu, nhưng tránh để bảo tôi mạnh hϊế͙p͙ yếu, cho cô 2 lựa chọn.

- ...

- 1 đêm nay vui vẻ với tôi, tôi trả gấp 3 và cho cô đem USB đi. 2 khai hết những người liên quan.

- 1.

- Dứt khoác đó cô gái, con gái nhà lành lại có cá tính, cô làm tôi thật có hứng thú.

- Buông tôi ra.

- Được rồi, bắt đầu kể đi.

~~~~~

Tôi có thể nghe thấy chuông báo 4:00. Nhưng lại không nghe thấy chuông báo 5:00. Tôi có thể thấy tất cả khoảnh khắc em cười. Nhưng lại không thể thấy khoảnh khắc em khóc. Cuối cùng vẫn là tôi không đủ tư cách theo đuổi em.

Sáng ngủ quên, nghe báo thức 4 giờ nhưng báo thức 5 giờ lại không nghe được, cuối cùng nghĩ ra câu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play